“Sư phụ! Sư phụ!”
Một bóng đen nhỏ lao vào lòng Diệp Lạc Hy khiến nàng bất giác theo bản năng đưa tay ôm lấy bóng đen nhỏ kia. Là Bạch Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu, con sao thế?” Nàng ngạc nhiên khi Bạch Hiểu Hiểu lại chạy ra như vậy, thậm chí còn chạy chân trần mà ra. Đứa nhỏ này, bao nhiêu tuổi rồi chứ? Đã là một tiểu tiên đồng rồi mà vẫn còn lanh chanh như đứa trẻ năm, sáu tuổi không bằng. Trời ạ!
Bạch Hiểu Hiểu vừa lao ra, liền ôm chặt lấy nàng, giống như nàng vừa đi xa vài ngàn năm mới về vậy.
“Hiểu Hiểu. Sư phụ không sao.” Diệp Lạc Hy dường như hiểu ra vấn đề. Hiểu Hiểu nhà nàng nhạy cảm với cảm xúc vô cùng, cho nên, có lẽ đứa nhỏ này, có lẽ là bị cảm xúc của nàng hiện tại dọa cho sợ rồi. Nàng đưa tay dỗ dỗ lưng nó: “Ta dọa con sợ sao? Ta xin lỗi mà, được không?”
Bạch Hiểu Hiểu một mực lắc đầu. Đây chính là cảm xúc thật sự của sư phụ. Sư phụ luôn vì nàng còn nhỏ mà che giấu rất tốt. Chỉ là đáng tiếc, từ sau cái đêm nàng và các huynh tỷ phát hiện ra người bọn họ yêu thương nhất đã trải qua những gì, Bạch Hiểu Hiểu đã sớm trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn rất nhiều. Rất hiếm khi sư phụ ở trước mặt huynh đệ tỷ muội bọn họ bộc lộ cái gì, khiến cho Bạch Hiểu Hiểu đôi khi quên mất, sư phụ là một người đang mang sự thù hận cao đến thế nào. Hôm qua xảy ra nhiều chuyện đến mức bọn họ thậm chí còn cho rằng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Hôm nay Đế Quân lại đích thân đến Diệp phủ, trước sau đều không nói lời nào, cũng chỉ nói Ma Long đại ca và Thanh Loan phục vụ trà nước cho ông ta.
Chỉ là, cuộc trò chuyện vừa rồi của sư phụ, huynh đệ tỷ muội bọn họ đều đã chứng kiến cả rồi. Đấy mới là con người hiện tại của sư phụ.
Nhưng mà, Bạch Hiểu Hiểu không sợ sư phụ hận nàng, không sợ sư phụ vứt bỏ nàng, càng không sợ sư phụ sẽ ghét nàng đến mức từ mặt nàng. Mà Bạch Hiểu Hiểu sợ rằng, bóng bạch y nhuộm huyết tươi ngày đó lại lần nữa xuất hiện trên Tru Tiên Đài mà thôi. Cho nên, nàng không kìm lòng được. Nàng sợ cái ngày đó sẽ xảy ra rất sớm.
Diệp Lạc Hy không hiểu được cảm xúc của Bạch Hiểu Hiểu lúc này, nàng lại cho rằng, có lẽ bản thân đã lỡ bộc lộ cảm xúc không nên có trước mặt chúng, đã dọa đến Bạch Hiểu Hiểu rồi.
“Sư phụ.” Bạch Hiểu Hiểu lẩm bẩm.
“Ừ?”
“Sư phụ. Hiểu Hiểu đa tạ người.” Đa tạ người vì dù cho tương lai chúng ta có đối xử tệ với người thế nào, hiện tại người vẫn không hề vứt bỏ chúng ta.
“Sao tự dưng lại đa tạ ta?” Diệp Lạc Hy ngạc nhiên khó hiểu.
“Không có gì ạ. Con chỉ muốn đa tạ người.” Bạch Hiểu Hiểu không hề ngẩng đầu lên, một mực vùi mặt vào ngực nàng, cảm thụ chút bình yên của sư phụ.
Diệp Lạc Hy khẽ thở dài. Nàng ôm lấy Bạch Hiểu Hiểu, thong dong bước vào trong hậu viện. Đám đồ đệ hãy còn ở đây. Chỉ cần chúng vẫn còn ở bên cạnh nàng, nàng vẫn sẽ còn cách để cứu chúng.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Chu Minh khẽ nhíu mày. Trời ạ, hắn ngửi được trên người sư phụ toàn là thứ gì đâu không. Sư phụ vừa từ Địa Ngục trở về sao? Cái mùi thật sự là muốn hun chết hắn mà.
“Minh nhi, hiện tại ta không thích hợp để nói chuyện với con. Con tạm lánh một chút, cẩn thận cái mùi hỗn tạp trên người ta làm con khó chịu, lăn đùng ra đấy mà té xỉu đấy.” Nàng nhắc nhở, đồng thời đánh ánh mắt về phía Chu Thành, ý bảo đứa nhỏ này hãy đưa ca ca tạm lánh đi một chút.
Diệp Lạc Hy giao lại Bạch Hiểu Hiểu cho An Nhiên, sau đó thầm ra lệnh cho Diệp Tư chuẩn bị nước tắm giúp nàng.
Vừa ngâm mình trong nước, Diệp Lạc Hy đã cảm thấy trong lòng nặng trĩu đến mệt mỏi. Đế Quân kia, nàng vốn dĩ đã nói ra mấy lời tuyệt tình đến thế rồi, nàng không hi vọng lão ta sẽ mặt dày bám theo nàng, nhưng nàng càng không hi vọng sau này ở Cửu Trùng Thiên, nàng sẽ phải đối đầu với ông ta.
Từ đằng sau, có một bàn tay đưa đến, khẽ giúp nàng xoa bóp hai vai. Diệp Lạc Hy giật mình xoay đầu lại. Người này chính là Diệp Thanh.
“Lâu rồi ta không giúp người kinh thông giải huyệt. Chủ nhân, người vất vả nhiều ngày, ta giúp người thoải mái.” Diệp Thanh cung kính rũ mi mắt, đôi bàn tay thanh mảnh lướt lên da dẻ của Diệp Lạc Hy, giúp nàng khai thông huyệt đạo, đồng thời cũng xoa bóp xương khớp cho nàng.
“Chủ nhân, người định sẽ tha thứ cho hai kẻ đó dễ dàng như vậy hay sao?” Diệp Thanh có chút không cam tâm.
“Thế em muốn thế nào?” Diệp Lạc Hy mỉm cười đầy ẩn ý.
Diệp Thanh không dám trả lời. Nàng chỉ cảm thấy trừng phạt như vậy, e rằng chủ nhân đã quá nhân từ cho hai ả ta rồi. Diệp Thanh chính là đang bất bình cho chủ nhân đó.
Diệp Lạc Hy nhìn vẻ mặt bất mãn không thể nói thành lời của Diệp Thanh, bật cười rồi nói: “Em cảm thấy ta chính là đang thiệt thòi sao?”
Diệp Thanh gật đầu mạnh một cái rồi nói: “Như vậy đã là quá nhân từ cho bọn họ rồi. Chủ nhân, muội không thể nhìn người thiệt thòi như vậy, cứ thế mà bỏ qua cho bọn họ sao?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, nàng nói: “Muội đó. Vậy muội có nhớ khi ta ở Tây Hải, Tây Hải tinh quân đã từng nợ ta ba ân tình. Nàng còn nhớ ta đã nói với ông ta một câu như thế nào không?”
Diệp Thanh giật mình. Năm đó, Tây Hải có địa bàn vừa nhỏ vừa yếu, lại không có ai ở đằng sau hậu thuẫn. Diệp Lạc Hy đã đích thân giúp Tây Hải tinh quân, một là vạn long đồng quy, hai là thống nhất năm vùng đất của Tây Hải lúc đó đang bị Sinh Hải và Nam Hải chiếm đóng, ba là thu phục một con thủy quái, gọi là Ngư Lôi, dùng nó để trấn áp Tây Hải Long Thành. Chỉ ba việc đó, Diệp Lạc Hy chỉ mất trong thời gian ba ngày để thực hiện kế hoạch, nhưng lại đứng đằng sau chỉ điểm cho Tây Hải tinh quân từng bước đi, thật chắc chắn. Cho nên, thế lực của Tây Hải chỉ vỏn vẹn trong một trăm năm lại vững như bàn thạch, trở thành nơi có nội hàm mạnh mẽ, cường đại nhất trong Thất Hải. Mà Tây Hải tinh quân lại xem Diệp Lạc Hy như ân nhân, từng thề rằng cả đời chỉ trung thành với một mình Diệp Lạc Hy.
Và tất nhiên, Diệp Thanh nhớ rất rõ. Ngày nàng đứng đằng sau chỉ điểm cho Tây Hải, ông ta là một kẻ hấp tấp, lại rất dễ nóng giận, thậm chí có vài lần, nếu như không phải có Ma Long đứng ra ngăn chặn thế cục, e rằng chính Tây Hải đã tự hủy hoại chính quê nhà của mình rồi. Chủ nhân đã nói: Ngày dài tháng rộng, mưa dầm thấm lâu.
“Ý của chủ nhân, chính là ngày dài tháng rộng, chúng ta cứ thoải mái tính toán, thoải mái chơiđùa nàng ta?” Diệp Thanh dường như ngộ ra.
Diệp Lạc Hy khẽ cười: “Không uổng công ta đã dạy dỗ em.”
Nói đến Tây Hải này, khoảng thời gian trước, lúc nàng dẫn các đồ đệ hạ phàm, nàng đã bí mật liên lạc với Tây Hải, chính là muốn mượn địa bàn của ông ta để nuôi thủy quân. Đương nhiên, Tây Hải đối với chuyện này vô cùng nghi ngờ cùng lo sợ. Vốn dĩ, Tây Hải tính đến thời điểm hiện tại chính là địa bàn mạnh nhất trong Thất Hải, hơn nữa căn cốt nơi này còn vững như bàn thạch. Nhưng chỉ dùng một lãnh hải nhỏ nhoi để đấu với một Thiên, sợ rằng đấu không nổi. Diệp Lạc Hy biết Tây Hải tinh quân cũng là vì một lòng lo nghĩ cho người nhà, thậm chí là quê hương. Đương nhiên, Diệp Lạc Hy liền nói, bản thân trong lòng đã có dự tính. Ngư Lôi kia thật ra chỉ ở lại Tây Hải, giúp Tây Hải tinh quân trấn giữ nơi này là vì Diệp Lạc Hy đã bảo nó hãy làm như thế. Chứ nói thật ra thì, cả đàn Ngư Lôi trên dưới một chủng tộc vạn con kia, chỉ bị hào quang của Diệp Lạc Hy làm cho quy phục. Nàng chính là, muốn mượn hang ổ của Ngư Lôi để nuôi thủy quân. Thiết nghĩ, một tộc Ngư Lôi chỉ mới mười vạn quân, thêm vào quân của thủy long tộc như Tây Hải, sợ rằng cũng sẽ không thể đối đầu với ba mươi sáu vạn thủy binh của Thiên giới. Mặc dù Diệp Lạc Hy thừa sức lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh, nhưng nếu như phải đánh một trận huyết chiến, sợ rằng nàng sẽ không có đủ khả năng thắng. Hơn nữa, Thiên – Ma hai giới vừa mới ký hiệp ước với nhau, e rằng thủy binh của Ma giới cũng phải trên dưới mười vạn người. Nàng không thể dùng một địch ngàn được.
Đang suy nghĩ mông lung thì Diệp Liên từ bên ngoài vào, nói: “Chủ nhân, Thanh Loan tỷ tỷ có lời cần truyền.”
“Nói nàng ấy đợi ta ở đại sảnh.” Diệp Lạc Hy được Diệp Thanh hầu hạ thay y phục, lại nghe Diệp Mi nói như vậy, liền nhanh chóng quay lại đại sảnh.
“Chủ nhân, Thanh Loan suy cho cùng cũng là linh vật của Đế Quân, không nên lui tới nhiều.” Diệp Thanh có ý muốn nhắc nhở chủ nhân.
“Suy cho cùng Thanh Loan đời trước cũng từng cứu Ma Long một mạng, hơn nữa lại rất chiếu cố ta. Khoảng thời gian lúc trước khi ta bị đánh, là Thanh Loan đã chỉ điểm cho ta mấy loại thảo dược cầm máu lành thương. Nếu không, ta cũng khó lòng vượt qua được.” Diệp Lạc Hy siết lấy sợi dây, buộc gọn cổ tay của mình, nói: “Hơn nữa, nói gì thì nói, Thanh Loan đối với Ma Long cũng là thật lòng.”
Diệp Thanh há hốc miệng, không…. Không phải chủ nhân sẽ vì chuyện này mà đem Ma Long giao cho Thanh Loan đó chứ?!
“Chủ nhân, người là muốn ép duyên Thanh Loan và Ma Long sao?”
“Ta nào ép duyên chứ? Ta chỉ nói là ta không ngăn cản Thanh Loan theo đuổi Ma Long. Nhưng nếu như Ma Long không chịu Thanh Loan, ta tất sẽ có dự tính cho Thanh Loan. Ngươi yên tâm. Tính tình Ma Long thế nào, ta hiểu y nhất.”
Lúc này, không hiểu sao, Diệp Thanh lại có ý thở phào, giống như vừa trút được gánh nặng đi vậy.
Diệp Lạc Hy thay xong y phục, nàng bước ra ngoài tìm gặp Thanh Loan.
“Thanh Loan, tỷ tìm ta là có việc gì cần bàn bạc sao?” Nàng rất ngạc nhiên khi Thanh Loan không chỉ hiện thành hình người, hơn nữa còn bày ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, giống như, Thanh Loan sắp nói ra một chuyện đại sự.
“Tại sao ngươi lại bất kính với Đế Quân như vậy? Ngài ấy cho dù có quá đáng với ngươi thế nào, thì người cũng là sư phụ của ngươi cơ mà. Tại sao ngươi lại có thể buông ra câu nói đó với người?” Thanh Loan có vẻ rất tức giận.
Diệp Lạc Hy hiểu vì sao Thanh Loan tức giận. Bởi vì Đế Quân là chủ nhân của Thanh Loan. Mà Thanh Loan, lại một lòng trung thành tuyệt đối với Đế Quân hơn bất cứ ai. Cho dù là Ma Long hay Tam Lang, nếu như đặt mình vào vị trí của Thanh Loan, cũng sẽ nói như vậy với nàng. Đáng tiếc, Thanh Loan lại theo thờ sai chủ mất rồi.
“Ta đã nói gì với Đế Quân, suy cho cùng cũng là chuyện riêng của sư đồ nhà ta. Thanh Loan tỷ tỷ, ta tự biết có chừng có mực. Tỷ đừng lo.” Diệp Lạc Hy khẽ cười.
Nhưng Thanh Loan lại có vẻ như không được bình tĩnh lắm. Với dáng vẻ dứt khoát, nàng ta đứng dậy, nắm chặt lấy hai bả vai của Diệp Lạc Hy, nói: “Cho dù là người đã từng đối xử tệ với ngươi, ngươi cũng tuyệt đối không được buông lời bất kính như vậy với người. Diệp Lạc Hy, ngươi bị làm sao vậy? Ngươi cũng chưa từng đối xử với người như vậy.”
Diệp Lạc Hy chỉ khẽ cười khổ một tiếng. Nếu như bây giờ nàng để Thanh Loan biết được mọi chuyện, liệu rằng Thanh Loan có tin nàng hay không? Nàng lắc đầu, tự nhủ bản thân đừng ngu ngốc. Nếu như để Thanh Loan biết được, khéo có khi, với tính cách của Thanh Loan, sẽ trực tiếp đưa nàng đến đối chất với Đế Quân kia. Mà nếu như đối chất với Đế Quân, ha ha ha, nghĩ cũng đừng nghĩ. Nàng, tuyệt đối không phải là kẻ ngốc đến mức não tàn như thế đâu.
“Thanh Loan tỷ tỷ. Ta kính ngươi, gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, một vì muốn nhớ ơn ngươi đã luôn giúp đỡ ta khi ta bị bạo ngược. Hai là muốn cảm ơn sự quan tâm của ngươi bấy lâu qua dành cho ta. Nhưng hôm nay, và cả lần trước nữa. Ta đều đã suýt mất mạng thế nào, liệu ngươi có hiểu hay không? Lúc ta nằm trên giường bệnh, cần người trưởng bối đứng ra giúp ta quyết định mọi thứ, người đó là Nữ Oa, là Lâm Túc, là Khang Tư. Người ở bên chăm sóc ta suốt mười bảy ngày ta hôn mê không tỉnh trên giường bệnh, hơi thở sự sống mỏng manh như sợi chỉ mỏng, là Nữ Oa cổ thần. Người nghe tin ta bị mất kim đan, sẵn sàng giết Thực Độc trùng lấy Tỳ Bà quả cho ta là người khác, không phải Đế Quân. Người muốn hiến tủy cứu sống ta, là đồ nhi của ta, không phải Đế Quân. Ngay cả hôm nay, ở trên đại điện, Đế Quân cũng chỉ một lòng muốn ta tha cho Thanh Hà cùng Thiên Tư Tư. Nếu như không phải hôm nay ta biết được Thanh Trà, Quế Chi và Mộc Chúc có thể hủy dung, thì chậu nước dơ này đã hất lên người ta rồi. Còn nữa, chuyện máu lấy máu đem nuôi Tỳ Bà quả để luyện thành kim đan, đó chính là đem mạng của ta ném cho Thanh Hà. Trong mắt của Đế Quân kia có mạng của ta hay không? Năm ta mười sáu tuổi, vì luyện không xong một chiêu thức mà lão ta chỉ cho ta xem một lần, đã đánh ta đến mức hôn mê ba ngày không tỉnh. Lúc đó là ai ở bên cạnh ta? Không có ai hết! Thanh Loan, nếu như ngươi không phải là linh thú của Đế Quân mà là đồ đệ của ngài ấy, ngươi sẽ có suy nghĩ như thế nào?” .
ngôn tình hayThanh Loan sững sờ nhìn Diệp Lạc Hy, đôi tay nắm lấy bả vai của Diệp Lạc Hy cũng dần dần buông lỏng.
Diệp Lạc Hy nở nụ cười cay đắng, nước mắt cũng bất giác lăn dài, nhìn Thanh Loan, ánh mắt của Diệp Lạc Hy bi thương đến tuyệt vọng mà hỏi Thanh Loan rằng: “Ta vốn tưởng Đế Quân như phụ mẫu của ta, một lòng tôn kính với người, trung thành với người. Cho đến khi ta thấy, cái mạng của ta trong tay của Đế Quân lại chẳng bằng một góc của Thanh Loan ngươi, ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, cũng thất vọng vô cùng.”
Nàng gạt tay Thanh Loan ra, ngồi xuống ghế, nói: “Thanh Loan, ngươi không phải là ta. Càng tuyệt đối không phải là ta. Ngươi, vĩnh viễn không hiểu nổi ta. Thanh Loan, cả đời ngươi đều sẽ không hiểu.”
Thanh Loan sững sờ nhìn Diệp Lạc Hy, giống như chính nàng ta cũng không thể nào chấp nhận nối sự thật tàn khốc này. Thanh Loan kinh hãi, hóa thành lam hạc, bay mất, để lại một Diệp Lạc Hy ngồi ở đại sảnh trống vắng, lạnh lẽo, bộ dáng cô độc đến thê lương.