Diệp Lạc Hy vừa trở về Diệp phủ được vài canh giờ thì Thiên Quân đã mang thiên lệnh đến. Người này là một quan chấp hành bên cạnh Thiên Quân, nguyên lai là một tiểu thần quân ngang hàng với lại vô cùng trung thành với Thiên Quân. Có điều, người này vậy mà ba trăm năm sau lại bị Thiên Hậu hại chết. Thật sự là quá đáng tiếc cho một nhân tài đi.
“Thượng thần Diệp Lạc Hy quỳ xuống nghe tiếp chỉ.” Quan chấp hành dõng dạc hô lớn.
“Vốn dĩ người sai đầu tiên là quận chúa của các ngươi, hà tất lại bắt ta quỳ xuống?” Diệp Lạc Hy ngồi thảnh thơi trên ghế chủ tọa, âm thầm gạt chén trà đặc pha cùng sữa quen thuộc, chậm rãi nhấm nháp, dường như đối với nàng mà nói, điều nàng mong chờ không phải là thứ đó.
Quan chấp hành nghe như vậy, khóe mắt giật một cái. Thiên Quân từng nói, bọn họ nhất định phải khiến cho thượng thần này hài lòng, bằng không thì Cửu Trùng Thiên sẽ đại loạn một phen. Quan chấp hành vốn cho rằng Diệp Lạc Hy xưa nay tính tình nhu nhược, yếu đuối, lại chỉ trung thành như con chó của Đế Quân, trong lòng đã âm thầm khinh bỉ một phen. Diệp Lạc Hy là kẻ nào, lại có thể khiến cho Thiên Quân phải có phần nể sợ như vậy? Ông ta thật sự muốn xem xem, Diệp Lạc Hy thật ra là con người như thế nào.
Nhưng đến khi diện kiến, ông lại thấy, hình như lời đồn đã sai sự thật rồi. Diệp Lạc Hy an vị ngồi trên ghế chủ tọa, một thân trường bào màu xám tro, hoa văn thiết kế y phục đơn giản. Thậm chí, mọi sự bày biện trong phủ cũng vô cùng đơn giản, không cầu kỳ. Ông ta vốn nghe hoa đào và lá phong ở Diệp phủ vô cùng đẹp và động lòng người một cách vô cùng phong phú. Hơn nữa, hoa đào ở Diệp phủ lại rất có linh tính, có thể vì chủ nhân mà nở rộ cả bốn mùa.
Quả nhiên, cảnh nước mây trời, người hòa cùng cảnh chính là có thật. Diệp Lạc Hy an vị trên tọa, vô cùng điềm tĩnh, lại rất có thần, khiến ông cảm thấy một cỗ áp lực vô hình nào đó như đang đè nặng lên chính ông. Diệp Lạc Hy, nàng ta còn chưa hề mở đại uy áp đã khiến người khác phải nể sợ như thế rồi. Nếu như thật sự nàng ta mở đại uy, liệu rằng có bức ông ngay tại chỗ phải quỳ xuống hộc máu hay không.
Điều khiến ông ta sợ hãi nhất chính là đôi mắt của Diệp Lạc Hy, vô cùng có thần. Một đôi mày liễu, tô điểm thêm cho một đôi mắt hạnh màu lưu ly, nhưng lại chứa đựng cả một mặt hồ tĩnh lặng, hoàn toàn che đậy đi toàn bộ ý tứ của nàng ta, khiến ông không thể nhận ra được rằng Diệp Lạc Hy đối với ông có cảm ý thế nào.
Cho nên, quan chấp hành chỉ có thể để Diệp Lạc Hy ở trên tọa, còn ông thì không dám nói thêm lời nào, đứng trước mặt nàng đọc to khẩu dụ của Thiên Đế.
Khẩu dụ này đề cập đến việc chính thức sắc phong Diệp Lạc Hy làm Chiến Thần, thậm chí còn trực tiếp ban cho quân lệnh, giáp bào và cả binh khí cấp cao nhất: đế phẩm. Thậm chí, quan chấp pháp bên cạnh Thiên Đế còn giúp nàng ký khế ước cùng thần binh. Thế nhưng, Diệp Lạc Hy thừa biết, đây chẳng qua chỉ là cách để Thiên Đế xoa dịu sự tức giận của nàng mà thôi. Đúng là vì bảo vệ Thiên Tư Tư, mà Thiên Đế tự mình cho rằng nàng là người dễ dãi rồi.
Nàng nhìn thần binh trong tay, âm thầm khinh bỉ một hồi. Thứ này có tên là Trảm Ma Kiếm, thuộc trong thập nhị đại thần binh của Thiên Đế, được xem là hùng binh đệ tứ, cấp bậc đế phẩm, thân có linh tính, lại vô cùng hiểu ý chủ. Nàng nhớ, đời trước thanh kiếm này vậy mà bị hủy trong tay của Đế Quân, chỉ vì nó bất bình với thiên hạ đương thời chín vạn năm sau.
Thế nhưng, Trảm Ma Kiếm lại không phải là thứ mà Diệp Lạc Hy nàng muốn nhắm đến. Tuy nhiên, Trảm Ma Kiếm vốn dĩ trời sinh linh tính, lại có hiện thân như người. Vừa thoát khỏi phong ấn liền bị đem đi ký khế ước cùng một người mà thiên hạ nói rằng vừa mất kim đan. Điều đó khiến cho Trảm Ma Kiếm trở nên bất bình không muốn chống đối. Cho đến khi quan chấp pháp bên cạnh Thiên Đế ép buộc cả hai ký khế ước, khiến Trảm Ma Kiếm trở thành thần binh của một kẻ phế nhân.
Diệp Lạc Hy nhìn Trảm Ma Kiếm trong tay, trong lòng thầm khinh bỉ một hồi. Đoạn, Trảm Ma Kiếm trở thành một chiếc nhẫn, áp vào ngón tay của nàng, nhưng vẫn không hề có ý định yên bị, khiến nàng khó xử một hồi, càng khiến các quan chấp pháp bên kia xì xào, cười cợt trước tình huống lúng túng như thế này.
“Còn nữa, Chiến thần đại nhân, xin người hãy đi theo ta đến một nơi.” Quan chấp hành không còn dám bày ra bộ dáng cao ngạo như lúc đầu nữa, mà hoàn toàn trở nên có vài phần hòa hoãn cùng nhún nhường trước Diệp Lạc Hy.
“Không biết quan chấp pháp còn gì muốn nhắc nhở ta sao?” Diệp Lạc Hy đứng đậy, bước từng bước chậm rãi đến trước mặt quan chấp pháp.
“Còn một việc nữa.”Quan chấp pháp nói: “Vốn dĩ người sai chính là quận chúa và Thanh Hà tiên tử. Thanh Hà tiên tử đại bất kính và vu oan giá họa đồng liêu, phạm phải đại kỵ cùng đại tội, vốn dĩ phải chết. Nhưng Thiên Đế biết thượng thần thấu đạt lòng người, không hề muốn thượng thần phải quá áy náy trong lòng, cho nên đã phạt Thanh Hà tiên tử luân hồi bảy lần trong súc sinh đạo. Sau khi chịu tội trở về sẽ bị đày đến sông Âm Cùng cốc, phải trích máu để nuôi Tỳ Bà quả cho thượng thần. Không biết, ý thượng thần thế nào?”
Diệp Lạc Hy vừa nghe như vậy, cảm thấy trong lòng thầm khinh bỉ. Tỳ bà quả là thứ nàng dùng để dành cho Dực Minh Hiên, nếu như để nàng ta đem máu nuôi tỳ bà quả, sợ rằng sự biết ơn của Dực Minh Hiên sẽ đổ lên người Thanh Hà, hơn nữa Tỳ Bà quả nếu như nhận máu của người cho máu thì khi ai khác dùng nó để biến thành kim đan, kim đan này sẽ phải nghe theo lệnh của người cho máu. Diệp Lạc Hy trong lòng thầm khinh bỉ vạn phần. Chủ ý này, Đế Quân tính toán thật là hay. Lần này thấy không thể buộc tội nàng, cho nên đã áp dụng cách này, hòng muốn đem nàng cho Thanh Hà áp chế đi.
Diệp Lạc Hy trong lòng thầm cay đắng. Vốn dĩ đã thất vọng rồi, nay lại càng triệt để thất vọng nhiều hơn. Đế Quân kia, là thật lòng yêu Thanh Hà rồi đi. Cho nên, nàng liền ôm quyền nói: “Không cần đâu. Vốn dĩ ta cũng là người từng hành y. Tỳ bà quả là thứ gì, há lại phiền đến dòng máu của Thanh Hà tiên tử nuôi dưỡng? Hơn nữa, Tỳ Bà quả mà ta cần phải được nuôi dưỡng một cách tự nhiên, không được dùng thứ gì làm chất dẫn. Với lại, dù sao Thanh Hà cũng là người mà Đế Quân đại nhân nhắm đến, ta làm như vậy một là không tôn trọng trưởng bối, hai l� khiến cho Đế Quân phật lòng. Ngày tháng tiêu diêu tự tại của ta sau này khó mà bảo toàn cho nổi. Vẫn là khẩn xin đại quan nói lại một tiếng đến Thiên Đế, rằng đày vào súc sinh đạo thì được, nhưng đừng đem nàng ta hiến máu đi nuôi Tỳ Bà quả.”
Quan chấp hành trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy. Ông thường nghe rằng thượng thần này là một con người có tấm lòng bao dung còn hơn cả Quan Âm Bồ Tát, thật sự là bây giờ ông đã được mở mang tầm mắt rất nhiều. Chỉ là đáng tiếc, người lương thiện lại càng khó sống ở Cửu Trùng Thiên hơn mà thôi.
Ông ôm quyền, hướng Diệp Lạc Hy mà nói: “Nếu như đây đã là chủ ý của thượng thần, hạ quan nhất định sẽ bẩm báo lại với Thiên Quân.” Rồi ông lại cười, nụ cười có vài phần hòa hoãn hơn rất nhiều: “Còn một việc nữa, hi vọng thượng thần có thể đi theo ta một lúc.”
Diệp Lạc Hy bước theo quan chấp hành, ông ta thậm chí còn đưa cả xe loan phụng ngũ sắc đến đón nàng. Này chính là đang muốn lấy lòng nàng hay sao?
Quan chấp hành đưa Diệp Lạc Hy đến Minh giới. Nơi đây từng là một nơi khiến Diệp Lạc Hy chán ghét khôn cùng. Nhưng ngay lúc này đây, nàng lại cảm thấy nơi này vô cùng an toàn và tĩnh lặng. Tại sao ư? Bởi vì ở bên kia dải tường thành, nơi con đường dẫn đến vực Hư Vô, nơi đó có Tứ Đại Hung Thú trấn giữ, và cũng là nơi mà nàng đã chọn làm điểm đóng quân hiện tại – nơi ẩn chứa an toàn nhất toàn bộ đội quân của nàng, chuẩn bị cho cái ngày mà nàng xem là ngày trọng đại.
Quan chấp pháp tiếp tục đưa Diệp Lạc Hy đi tiếp, đến một nơi mà nàng cảm thấy quen thuộc: Địa ngục.
Địa ngục, ý nói là lao ngục ở dưới đất, chia làm ba loại: căn bản, cận biên và cô độc. Chỉ vì nghiệp ác của chúng sinh quá lớn lao nặng nề, nhân đó mà các hình cụ của địa ngục cũng có quá nhiều loại và rất thảm khốc, không phải chỉ vài lời mà có thể nói hết được
Tại phía Đông của Diêm-phù-đề, ở bên dưới núi Thiết-vi hoàn toàn tối tăm, không có mặt trời lẫn mặt trăng, có địa ngục lớn gồm mười tám sở, các địa ngục nhỏ phụ thuộc của nó thì có hàng ngàn, hàng trăm, tên gọi đều khác nhau. Thành ngục không có kẽ hở, toàn bằng sắt, chu vi rộng hơn tám ngàn dặm, cao một vạn dặm, trong đó, các ngục nối liền nhau; chỉ riêng có một ngục tên là Vô gián, cũng gọi là A tì. Lửa ở trên cháy xuyên suốt xuống dưới; lửa ở dưới cháy xuyên suốt lên trên, không có chỗ trống; rắn sắt, chó sắt phun lửa đuổi người. Trong ngục có giường, lớn một vạn dặm. Một người chịu tội, tự thấy thân thể của mình nằm đầy khắp chiếc giường đó; mà ngàn vạn người chịu tội, cũng đều tự thấy thân mình nằm đầy trên giường. Quỉ dữ Dạ Xoa, răng miệng như gươm, quăng ném tội nhân, nấu đồng cho chảy ra rồi rót vào miệng, lấy sắt nóng trói người, trải hàng ức kiếp, không có hạn kì nào để mong ra khỏi. Khi thế giới này hủy hoại thì sinh sang ở nhờ thế giới khác; thế giới đó nếu hủy hoại thì lại sinh sang ở nhờ thế giới khác nữa; đến khi thế giới này hình thành thì trở về chịu khổ.
Có điều, chỗ này lại khiến cho nàng cảm thấy quen thuộc vô cùng. Đời trước nàng đã vào đây đến ba lần. Lần thứ nhất, là nàng cả gan đả thương Thanh Hà tiên tử, lần này nàng bị giam cầm một trăm năm. Lần thứ hai, là nàng bị Bạch Liên vu oan rằng nàng đã ăn cắp Cửu Liên Đăng trên đỉnh U Minh – thứ trấn giữ Cửu Lâu Xà Tà Thần. Lần thứ hai, nàng đã bị giam cầm đến năm trăm năm. Lần thứ ba, nàng bị vu oan rằng mình đã giết thượng thần Khang Tư, khiến thiên hạ nổi giận và đại loạn, ai nấy đều hướng mũi kiếm về phía nàng. Một ngàn năm bị giam cầm ở đây, chịu bao cảnh khổ, lại bị Thiên Tư Tư và Bạch Liên khoét xương uống máu, rút cạn linh lực, xé nát thần hồn. Thật sự là những ký ức nàng đã trải qua đều khiến cho nàng rùng mình khi nhớ lại.
Đúng lúc này, từ đằng sau có một bàn tay đã vươn tới ôm lấy nàng. Người này là Đào Ngột.
“Hy nhi, đừng sợ. Còn có chúng ta.” Hắn thì thào vào tai nàng.
Diệp Lạc Hy kinh ngạc nhìn hắn, dùng thần giao cách cảm mà truyền đến, nói: “Ngươi không sợ bị lộ sao?”
Hắn cười: “Ta đã ẩn đi ý thức của mình rồi. Dù là Lâm Túc kia cũng không thể nhận ra sự hiện diện của ta đâu. Đi, ta đi cùng nàng.” Hắn nói, rồi nắm lấy tay nàng, chắc chắn. . Chap mới luôn có tại { TRU MtruyeЛ.V N }
Hơi ấm truyền đến từ tay của Đào Ngột đã giúp nàng tự tin và trấn tĩnh bản thân mình nhiều hơn. Nàng không sợ. Bởi vì bây giờ, nàng không còn cô độc một mình nữa.
“Thượng thần, ta lệnh khẩu dụ của Thiên Đế, đưa người đến đây một chuyến, hi vọng sẽ không khiến cho thượng thần cảm thấy không thoải mái. Đây chính là ngục Vô gián ở Minh giới. Và quan trọng hơn chính là, Thiên Đế đã phạt quận chúa ở đây mười năm để hối cải việc bản thân đã làm ở Thiên giới, cũng là trừng trị nàng phạm phải đại cung quy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT