Lưu Nhất Thanh trúng phải giới tiên. Tuy rằng chỉ có một đòn nhưng đòn đánh đó là dùng giới tiên chuyên để phạt thượng thần. Hắn chỉ mới là một linh thần, tuyệt nhiên không thể đỡ lại được một chiêu này. Vừa vào đến hậu viện, hắn đã muốn gục xuống, nhưng vì hắn không muốn kinh động đến các đệ muội, càng không muốn kinh động đến sư phụ, hắn mới cố gắng chịu đựng. Sau khi đuổi được Lam Hạo, Lục Bắc Quân ra ngoài, hắn mới gục xuống phun ra một ngụm máu tươi.

Lưu Nhất Thanh ôm lấy ngực đau nhói, nằm gục trên giường, để mặc bản thân chìm vào mê man.

Trong cơn mê man đó, hắn cứ ảm ảnh mãi hình bóng của vị ân sư dạy dỗ hắn, người cho hắn một mái nhà bị chính tay hắn đóng vào cơ thể người một ngàn đinh tiêu hồn. Và cả hình ảnh người đứng trên đài cao ngày hôm đó, trong bộ bạch y nhuộm một màu đỏ chói mắt, càng khiến hắn thêm tuyệt vọng. Hắn không thể hét lên, cũng không thể ngay lập tức xông ra cứu được sư phụ của hắn. Cơ thể hắn bất động. Dường như những gì hắn nhìn thấy đều là thật, chỉ là hắn bị giam cầm trong chính thân xác của mình.

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy nụ cười cay đắng của nàng, cũng là lúc cơ thể mỏng manh kia tự nguyện rơi khỏi Tru Tiên Đài.

Đúng lúc này, hắn lại cảm nhận được một cỗ linh lực đổ vào cơ thể của hắn. Vừa mềm mại, vừa ấm áp, vỗ về hắn giống như một vòng tay của ai đó, vô cùng quen thuộc. Quen thuộc đến mức, hắn không muốn tỉnh lại nữa. Hắn muốn chạy trốn khỏi tương lai trước mắt, chạy trốn khỏi sự thật rằng, chính hắn cũng đã góp phần đẩy sư phụ của mình đứng lên Tru Tiên Đài càng ngày càng gần hơn.

“Nhất Thanh.”

Ai đang gọi hắn vậy?

“Nhất Thanh.”

Thanh âm quen thuộc quá.

“Nhất Thanh. Đừng để chấp niệm của con cuốn lấy con, Nhất Thanh à.”

Xung quanh Lưu Nhất Thanh là một khoảng không vô tận, tối đen, đưa bàn tay lên cũng không thể nhìn thấy chính mình. Hắn đang trôi nổi trong quãng không vô tận ấy. Khoảnh khắc hắn muốn buông xuôi, bỗng dưng, một bàn tay đưa ra, tóm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn chìm xuống đáy hố đen ấy. Nhưng hố đen ấy không hề có màu đen nữa. Nó là một nơi tràn ngập ánh sáng. Trong ánh sáng mờ ảo mà chói mắt ấy, hắn nhìn thấy có ai đó vô cùng quen thuộc đang tóm cổ áo hắn. Người đó không hề có ánh hào quang của thần tiên, càng không hề có đôi cánh trắng của thiên tộc. Người ngự trên một thanh kiếm linh, đang tóm hắn lơ lửng trên bầu trời ngập nắng vàng, cùng một nụ cười vô cùng hiền hòa, nhân từ.

Hắn choàng mở mắt.

Xung quanh hắn khá tối, có lẽ trời đã về đêm rồi. Nhưng nhờ vào ánh trăng soi ngoài cửa sổ, chiếu những tia sáng trắng vào phòng hắn, cùng với ánh sáng le lói đang phát ra từ giữa ngực của hắn. Hắn dựa vào ánh sáng đó, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang ở bên cạnh hắn. Bàn tay của người ấm áp như ánh dương, khẽ chạm lên vết giới tiên trên người hắn, cho hắn sự ấm áp cùng bình yên.

Hắn khẽ mấp máy môi: “Sư phụ?”

“Tiểu tử thối, ngươi tỉnh rồi hả?” Diệp Lạc Hy khẽ cười nhìn Lưu Nhất Thanh.

Lưu Nhất Thanh giật mình. Hắn muốn xoay người ngồi dậy, nhưng lại bị bàn tay của sư phụ ấn xuống giường. Hắn có chút hoảng sợ. Lực đạo của sư phụ tuy không mạnh, nhưng cũng đủ làm cho hắn đau điếng. Hắn đưa mắt xuống nhìn đến trước ngực mình. Một đường rạch dài, tươm máu, cùng những phần da thịt đang dần được ánh hào quang tỏa ra từ tay của sư phụ hắn làm lành lại. Sư phụ đang dùng thuật chữa trị lên người hắn.

“Sư phụ, người đang làm gì vậy?” Hắn bàng hoàng.

Diệp Lạc Hy nhíu mày, nàng đưa tay lên búng lên giữa trán Lưu Nhất Thanh một cái, khiến hắn phải xuýt xoa đưa tay lên xoa xoa cái trán của hắn.

“Con tỉnh hẳn chưa?”

Lưu Nhất Thanh cảm thấy hắn có phần ấm ức. Sư phụ muốn thử xem hắn tỉnh hay chưa, cũng không cần phải dùng đến biện pháp này chứ? Đau a.

“Còn biết đau sao?” Diệp Lạc Hy nhíu mày, có phần khiển trách.

Lưu Nhất Thanh ngoan ngoãn nằm yên, để sư phụ tiếp tục trị liệu cho hắn.

Sau khi nàng rút hết toàn bộ vết giới tiên nhiễm ám khí nặng nề kia khỏi người Lưu Nhất Thanh, nàng thu tay về, một làn lớn khí đen tụ lại ở trên tay nàng, Diệp Lạc Hy đơn giản đưa tay bóp mạnh một cái, làn khói ấy liền tan thành mây khói. Nàng khẽ nhíu mày. Giới tiên dụng hình lên người Lưu Nhất Thanh này vốn là trừng trị những kẻ phạm trọng tội những kẻ đã tu đến Đại Linh Thần đến Huyễn Vương. Lưu Nhất Thanh tốt xấu gì cũng chỉ mới đạt đến linh thần vào khoảng thời gian nàng dẫn đám nhóc hạ phàm, làm sao có thể chịu đựng được giới tiên kiểu này? Đó là còn chưa nói, kiểu dụng hình động đến thiên pháp thế này, thường được Thiên Đế cất kỹ như thiên bảo, vậy mà có thể đơn giản và dễ dàng bị Thiên Tư Tư kia lấy ra dụng hình sao? Thật sự là nàng đã đánh giá thấp Thiên Tư Tư rồi ha.

Nàng ngẫm nghĩ một hồi, lại đổ từ trong bình thuốc ra một thứ chất lỏng màu xanh lam lên người Lưu Nhất Thanh. Vết thương chạy dài kia ngay lập tức lành lại, rất nhanh chóng.

“Sư phụ. Con…”

Diệp Lạc Hy bỗng dưng đổi sắc, nàng đưa hai tay nắm thành nắm đấm, xoay tròn thái dương của Lưu Nhất Thanh mà mắng: “Tiểu tử thối! Con làm ta sợ chết khiếp! Nếu như không phải ta đến chỗ con rồi mới đến chỗ Ma Long, chậm một chút thì tiểu tử con đã đến gặp Diêm Vương lão gia gia rồi. Anh hùng quá ha! Tài giỏi quá ha! Chịu đựng tốt quá ha! Tiểu tử thối! Con làm ta sợ chết khiếp!”

Lưu Nhất Thanh vừa mới ăn đau muốn chết tỉnh dậy, bây giờ lại nghe sư phụ giáo huấn một trận, khiến hắn càng khó nói thành lời. Quả thật là cái cú đầu này của sư phụ khiến hắn không đau, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy ấm áp vô cùng. Sư phụ còn mắng hắn a. So với giâc mơ đáng sợ kia thì bây giờ ngồi đây nghe sư phụ giáo huấn, hắn cảm thấy thanh thản hơn nhiều.

“Sư phụ, con sai rồi. Lần sau con không dám nữa đâu. Sư phụ a. Đừng! Con đau.” Lưu Nhất Thanh dường như hóa thành đứa trẻ, hướng Diệp Lạc Hy làm nũng, không khác gì một tiểu hài tử ba tuổi.

Diệp Lạc Hy cũng không mắng nổi nữa, liền nói: “Còn dám có lần sau? Con muốn ta đột quỵ mà chết sao?”

Lưu Nhất Thanh gãi gãi má cười hì hì, lộ rõ việc bản thân hắn vô tội nha.

Nàng cũng thôi không mắng tiểu tử thối này nữa, mở cặp lồng ra, nói: “Tam Lang nấu cháo. Ăn chút gì đi. Cả ngày hôm nay con chẳng có gì trong bụng cả.”

Lưu Nhất Thanh ngoan ngoãn bưng lấy bát cháo. Sư phụ à, hắn ít nhiềugì cũng đã tám trăm tuổi rồi, đâu ra còn bộ dáng giống như hài tử nữa đâu? Hà cớ gì sư phụ vẫn luôn xem hắn là hài tử? Vì người lớn hơn hắn hai trăm tuổi sao?

Diệp Lạc Hy đương nhiên biết tỏng suy nghĩ của Lưu Nhất Thanh. Nàng đưa tay xoa đầu hắn, cười: “Tiểu tử. Con còn nhớ ngày đầu tiên ta gặp con không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play