“Thiên Tư Tư quận chúa. Cho dù người là quận chúa đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là một địa tiên mà thôi. Bản thượng thần từ khi nào cùng ngươi chung đẳng cấp rồi? Ngươi nói ta là con chó của Đế Quân, nhưng ngươi cũng đừng có quên, có câu hổ không gầm chó tưởng mình là sơn lâm. Ngươi, sủa cái gì nãy giờ thế?”
Thiên Tư Tư trợn cả mắt. Đây là những lời lẽ xuất phát từ miệng của Diệp Lạc Hy – một con người xưa nay kiệm lời, dù người ta có bàn tán xì xào sau lưng mình cũng không màng không quan tâm sao?
Diệp Lạc Hy bước đến, dùng một ngọn lửa màu tím đốt cháy dây trói của Ma Long, đồng thời kéo Quân Cửu đứng dậy.
“Nhiên nhi, Hiểu Hiểu, đưa Quân Cửu về hậu viện đi. Hạo nhi, Không nhi, các con đưa Ma Long đi theo đi. Nghiên, Liêm, hai con đưa đại sư huynh đi xuống, xem xem nó có bị làm sao không.” Diệp Lạc Hy đối với các đồ đệ ôn nhu ra lệnh.
Đám đệ tử hiểu chuyện, đồng loạt gật đầu, tỏ ra bản thân đã hiểu ý của sư phụ, liền nhanh chóng đem theo tất cả rút lui. Sư phụ đang vô cùng nổi giận rồi. Nếu như bọn họ còn không mau đi, ở đó thêm một chút nữa, sợ có khi Quyền Thiết trong tay sư phụ sẽ được nhuốm đỏ máu tươi mất thôi!
“Ngươi! Diệp Lạc Hy! Ngươi vậy mà dám đem bọn chúng rời đi. Ngươi có biết là Quân Cửu kia đã làm đổ nước trà, bẩn cả bộ y phục của ta rồi hay không?” Thiên Tư Tư cả giận.
Diệp Lạc Hy nhìn vết nước trà đổ trên người Thiên Tư Tư, mỉm cười nói: “Chỉ là một chút thôi, không phải hay sao?” Diệp Lạc Hy vẫn không hề thu uy áp: “Chẳng qua chỉ là một bộ y phục, ta đền cho ngươi còn không được hay sao? Hà tất ngươi phải chấp nhặt với trẻ con như vậy?”
Thiên Tư Tư tức giận, đối với thái độ thờ ơ lạnh lùng, cùng uy áp đáng sợ của Diệp Lạc Hy Tỏa ra toàn phủ như vậy, khiến Thiên Tư Tư thật sự sợ hãi. Ngay cả Thanh Hà bên cạnh cũng chưa từng thấy Diệp Lạc Hy đáng sợ như vậy bao giờ.
“Ngươi có biết bộ y phục của ta được rèn tử vải ma giới không? Chất liệu này được se vô cùng mỏng, nhưng lại rất an toàn và chắc chắn, dệt từ lông phượng mà ra. Ngươi, có đền nổi hay không?” Thiên Tư Tư nhìn Diệp Lạc Hy đầy hống hách.
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nhìn đến chén trà. Nàng cầm chén trà lên, tiến từng bước chậm rãi, khoan thai về phía Thiên Tư Tư, nói: “Tất nhiên là ta đền nổi chứ! Vừa hay, hôm ta được Thiên Đế phong thần, ta đã được ban ba mươi tấm vải phượng vũ. Nhưng xưa nay bản thượng thần không thích ăn mặc xa hoa, cho nên đã cất trong kho. Nếu như quận chúa thích, có thể đến lựa một tấm cho mình.”
Thiên Tư Tư nhíu mày, càng đối với Diệp Lạc Hy căm ghét vạn phần hơn. Diệp Lạc Hy được thiên đế ban tặng những ba mươi tấm vải phượng vũ? Thiên Tư Tư dù là muội muội của thiên đế đương nhiệm, nhưng suy cho cùng, nàng ta phải đợi mỗi năm mới có được một tấm lụa phượng vũ để may áo. Vậy mà Diệp Lạc Hy vừa được phong thần, không chỉ được Đế Quân sủng ái yêu thương, không chỉ được trên dưới Tam thiên coi trọng, gọi một tiếng Thượng Thần mà nghe nói, quận chúa ma tộc, Nữ Oa, Lâm Túc, Khang Tư đều hết mực sủng ái nàng, thường xuyên lui tới Diệp phủ mà còn được ban những ba mươi tấm vải phượng vũ cùng vàng bạc châu báu? Nếu như không phải bây giờ nàng ta bị phế mất kim đan, có khi nào nàng ta sẽ đè đầu cưỡi cổ các ả hay không?
Nghĩ thế, Thiên Tư Tư liền nói: “Hừ! Cho dù là ngươi không cho ta lựa chọn thì sao? Ta nhất định phải lóc được một miếng thịt trên người của Quân Cửu xuống, ta mới vừa lòng!”
Diệp Lạc Hy cười thầm. Quả nhiên là sau lưng Thiên Tư Tư và Thanh Hà này có người đứng sau. Bằng không, với một Thiên Tư Tư nóng nảy, một Thanh Hà yếu đuối, làm sao có đủ gan lớn, mưu kế mà tính toán với nàng. Thật sự là chờ mong kẻ tính kế nàng là ai.
Chỉ là hôm nay, sợ rằng Thiên Tư Tư và Thanh Hà này đều không thể an toàn rời khỏi phủ được rồi. Diệp Lạc Hy không nói nhiều lời, cả chén trà nóng liền bị hất lên người Thiên Tư Tư.
Trà thì lạnh, nhưng chất trà thì chưa chắc đã lạnh. Loại trà mà nàng hay dùng có tên là Thanh trà, tuy nói rằng chỉ có tác dụng giúp nàng thanh tĩnh tâm tình, cảm thấy thư thái hơn. Thành phần của nó cũng chỉ là những loại thả dược vị thanh không đắng, tính bình, có tác dụng giúp nàng tan thần, dưỡng lại thân thể. Có điều, để bản thân có thể bình tĩnh hơn sau khi trải qua một lần trùng sinh, Diệp Lạc Hy thường cho vào trong chén trà này một chút quế chi.
Quế chi vốn là dược liệu an thần, nhưng hiếm ai mà biết được rằng, nếu như đem quế chi này trộn với bột Mộc Chúc, nó sẽ trở thành một loại độc, khiến ai chạm vào đều bị dị ứng, giống như dị ứng với một món ăn nào đó mà thần không biết quỷ không hay. Đây vốn dĩ chỉ là trò chơi mà Diệp Lạc Hy bày ra để trêu chọc một vài kẻ khó ưa thời nàng còn là đại linh sư. Không ngờ rằng, đến khi lên làm thượng thần rồi, thứ này vẫn còn có tác dụng với nàng như vậy.
Tất nhiên, trong chén trà mà nàng vừa tạt lên người Thiên Tư Tư kia, đã có bột Mộc Chúc.
Bị hất bất ngờ một chén trà, Thiên Tư Tư kinh ngạc nhìn Diệp Lạc Hy. Đây còn là một kẻ nhu nhược mà bọn họ từng biết hay sao?
“Quận chúa, ta chỉ khuyên người một câu. Người của ta, cho dù là ai, muốn đụng đến họ, phải hỏi ý kiến của ta trước. Nói thêm cho ngươi hay, cho dù là Đế Quân, muốn động đến người của ta cũng phải bước qua xác ta. Ngươi nghĩ, ngươi là ai?.” Diệp Lạc Hy ánh mắt sắc bén như hùng ưng, nhìn đến hai con mồi nhỏ trước mắt.
Từng nghe Diệp Lạc Hy được Đế Quân huấn luyện từ trong khổ ải mà ra, cho dù có bị phế kim đan, Diệp Lạc Hy vẫn đủ thực lực để làm một Chiến Thần cao cao tại thượng. Đám quân binh dưới trướng nàng ai mà không có ngày kêu khổ chứ? Diệp Lạc Hy còn chưa là phế nhân đâu.
Thiên Tư Tư đối với Diệp Lạc Hy vô cùng tức giận. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Diệp Lạc Hy lại được mọi người quan tâm chú ý? Còn nàng ta vĩnh viễn không có được thứ gì? Thiên Tư Tư không hề cam tâm! Nhưng không cam tâm thì không cam tâm. Hiện tại Diệp Lạc Hy dù có bị phế mất kim đan, cho dù bản thân vĩnh viễn không thể sử dụng linh lực, ma năng, không thể vận được căn linh, thì Diệp Lạc Hy vẫn còn một thân võ công bất phàm. Riêng mỗi việc đánh trực diện được với Diệp Lạc Hy, đã là một điều không tưởng rồi.
“Diệp Lạc Hy, ngươi đừng có quá đáng! Cho dù ngươi là thượng thần, thì quận chúa và ta, thì danh nghĩa vẫn là cao hơn ngươi một bậc!” Thanh Hà tức giận quát lớn.
“Vậy nếu như ta lấy danh nghĩa của ta dạy dỗ ngươi thì sao?” Một giọng nữ trong trẻo từ bên ngoài bước vào.
Ai nấy nhìn đến đằng sau lưng Diệp Lạc Hy. Người này khí chất cao ngạo, dáng dấp tựa thiên tiên. Dùng bút miêu tả, nàng đúng là một mỹ nhân diện tái phù dung, thanh chất cao vợi, đặc biệt trông nàng càng nổi bật hơn trong bộ y phục đỏ thắm. Người này chính là quận chúa của Ma giới: Tiêu Nguyệt Hoa.
Tiêu Nguyệt Hoa là quận chúa của Ma tộc, nổi tiếng xưa nay cũng rất an phận thủ thường. Có điều, tính cách nàng ta hơi lạnh lùng, xa cách. Chỉ là, từ khi gặp được Diệp Lạc Hy, người ta còn có thể thấy một Tiêu Nguyệt Hoa rất biết quấn người, còn có thể làm nũng.
“Tỷ tỷ, ta đến hóng náo nhiệt không muộn chứ?” Tiêu Nguyệt Hoa ban nãy còn cao ngạo bao nhiêu, đến trước mặt Diệp Lạc Hy lại giống như một tiểu nha đầu nhỏ tuổi, quấn lấy nàng.
“Ây nha~ Muội đến muộn quá. Lúc nãy còn có người bắt Hiểu Hiểu hầu hạ người ta. Hơn nữa, lại còn muốn lóc một miếng thịt trên người Tiểu Cửu nữa đấy.” Diệp Lạc Hy mỉm cười.
Hôm đó sau khi chuyện nghe trộm góc tường bị đổ vỡ, vốn dĩ Tiêu Nguyệt Hoa bị Diệp Lạc Hy giận ra mặt vì cái tội lớn không đứng đắn, nhỏ không đàng hoàng, lớp trước không biết dạy bảo lớp sau, hư hỏng hết một đám. Cũng nhờ lúc đó, Bạch Hiểu Hiểu và Quân Cửu đi bán manh sư phụ, cầu xin nàng, nàng chỉ có thể mềm lòng phạt đóng cửa sám hối ba ngày xem như cảnh cáo. Cũng vì thế mà trong mười hai đứa đệ tử nhà nàng, Tiêu Nguyệt Hoa vẫn yêu thích nhất là Quân Cửu và Bạch Hiểu Hiểu.
Tất nhiên, nghe có người động đến hai bảo bối của mình như vậy, Tiêu Nguyệt Hoa tất nhiên là tức giận đến mức không nhân nhượng. Tiêu Nguyệt Hoa có ba căn linh: tâm linh, lôi và âm. Cho nên, đừng hỏi vì sao bây giờ, cả người Tiêu Nguyệt Hoa điện phóng ầm ầm, giống như một con nhím điện đang sắp phát nổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT