Khoảnh khắc Tiêu Nguyệt Dạ muốn đưa tay ra chạm đến Diệp Lạc Hy, nàng đã khẽ nhíu mày, muốn né tránh cái đụng chạm này. Có lẽ Tiêu Nguyệt Dạ đã thấy được điều đó, nhưng hắn dường như không có ý định dừng lại.
Đúng lúc này, một bóng đen từ đâu nhanh chóng xuất hiện. Một lực đạo rất nhẹ ôm lấy nàng vào lòng, khẽ lùi lại mấy bước. Lực đạo còn lại, chính là giữ lấy Tiêu Nguyệt Dạ, không cho hắn được phép chạm đến nàng nữa.
Hai người đồng loạt cùng xuất hiện kia chính là Đào Ngột và Thao Thiết.
“Ngươi làm gì vậy hả?” Tiêu Nguyệt Dạ muốn vùng tay khỏi Thao Thiết. Đáng tiếc, lúc này Thao Thiết đang vô cùng tức giận. Ánh mắt Thao Thiết đỏ ngầu, giống như lúc trước khi hắn gặp nàng, hắn luôn điên cuồng giết người làm thú vui vậy. Mặc dù hiện tại, thực lực của Thao Thiết hơn rất nhiều Tiêu Nguyệt Dạ, có điều, hắn cũng không ngại ngay tại đây giết người diệt khẩu đâu.
Tiêu Nguyệt Dạ đã đạt đến cảnh giới Huyễn Vương. Thực lực có thể so với các thần cổ là ngang hàng. Nhưng hắn không hiểu vì sao, khi hắn đối diện với Thao Thiết, lại có cảm giác như đang đối diện với một cỗ áp lực nào đó nặng đến mức hắn sắp nghẹn chết.
“Phong Trí, Mạc Quân. Hai người thôi đi được không?” Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương, tỏ vẻ đau đầu khốn cùng, gọi hai người bọn hắn.
Thao Thiết nghe nàng gọi, liền thu lại sát khí, buông tay Tiêu Nguyệt Dạ ra. Từ một kẻ đang sát khí đằng đằng, ánh mắt hắn bây giờ không khác gì một tiểu nãi cẩu, nhìn Diệp Lạc Hy cầu khen ngợi nha. Thao Thiết hắn thiếu điều mọc thêm cái đuôi để vẫy a vẫy nữa thôi.
Mà người ôm nàng từ đằng sau là Đào Ngột cũng không kém cạnh. Lúc nãy còn trừng mắt nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, trong đầu hắn âm thầm lên chín chín tám mươi mốt kế hoạch nào đó để thủ tiêu Tiêu Nguyệt Dạ mà thần không biết, quỷ không hay, nay lại nghe nàng gọi một câu như vậy, liền trở nên mềm mềm, dính dính bộ dáng oan ức như hài tử bị oan, nức nở nhìn nàng cầu làm chủ.
Diệp Lạc Hy đã đen mặt lại càng đen. Wow, khả năng thay đổi sắc thái còn đỉnh hơn cả nàng. Đúng không hổ danh là Đại Hung Thú a.
“Hai kẻ này là ai?” Tiêu Nguyệt Dạ trợn mắt, vẻ mặt hắn bắt đầu giận dữ, nhìn hai tên trái phải một hai bám lấy Diệp Lạc Hy như cao da chó, lại tỏ vẻ oan ức như vừa bị Tiêu Nguyệt Dạ hắn bắt nạt, thật sự là khiến hắn tức chết. Hy Hy của hắn, hắn còn chưa đụng, mấy tên này lại thản nhiên nắm tay, còn ôm lấy nàng.
Diệp Lạc Hy đương nhiên biết Tiêu Nguyệt Dạ đang nghĩ gì, liền vui vẻ nói: “Ma Tôn đại nhân, thật sự ngại quá! Nam nhân của ta vốn xưa nay không thích trên người ta có mùi lạ. Hi vọng ngài đối với ta không nên quá phận. Dù sao thì khi trước Nữ Oa tỷ tỷ bói cho ta một quẻ, nói ta một đời này có số đa phu, người chắc hẳn chỉ muốn độc chiếm một mình một nữ nhân thôi nhỉ?”
Tiêu Nguyệt Dạ nhìn một màn này, hắn thật sự bị nghẹn chết. Liền trừng mắt hết chỉ thẳng mặt nàng, lại chỉ đến hai tên kia, không thể nói thành lời. Kiếp trước, nàng đâu có như vậy? Không lẽ lúc đó nàng đòi gả cho hắn, cũng là giả dối hay sao? Hắn không tin! Chắc chắn là hai tên này có lẽ đã làm gì đó khiến nàng đau khổ, nhắm đến hắn vì cho rằng hắn tốt hơn đi. Hắn có thể chờ.
“Đa phu cũng được. Không đa phu cũng được.” Hắn tự tin đáp: “Dù sao thì ta vẫn còn ở lại Cửu Trùng Thiên dài dài. Ta nhất định sẽ có cách để nàng chịu gả cho ta.”
“A! Nhưng mà Ma Tôn đại nhân à.” Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Diệp phủ của ta xưa nay không có khách ở lại qua đêm. Cho nên không có phòng nào dành cho người khác cả. Duy chỉ có quận chúa có thể ở lại đây, cùng ta ở chung một phòng còn được. Vẫn nên là ngài đợi cho xe loan phụng đến đón ngài đi.”
Tiêu Nguyệt Dạ trợn mắt. Nhưng lại thấy sắc mặt Diệp Lạc Hy đã mệt đến mức đứng không nổi, thở dốc. Tiêu Nguyệt Dạ cũng không đành lòng để nàng phải phí sức tiếp hắn, liền tức giận rời đi. Dù sao thời gian từ bây giờ đến khi nàng thành thân với hắn, còn dài mà. Hắn không ngại đợi thêm một thời gian nữa thôi.
Có điều… Hắn khẽ liếc đến hai nam nhân bên cạnh nàng. Mặc dù ở trước mặt nàng có thể diễn thành cảnh tiểu nãi cẩu nghe lời, nhưng hai kẻ này luôn mang đến cho hắn một áp lực vô hình rất lớn, khiến hắn có chút chột dạ không nói nên lời.
Diệp Lạc Hy thở phào ra một hơi, sau đó ánh mắt nàng chợt lạnh xuống.
“Hy nhi, đừng khóc. Chúng ta đau lòng.” Đào Ngột ôm chặt nàng từ đằng sau, cố gắng giữ cho nàng cảm giác an toàn, để nàng bình tĩnh.
Diệp Lạc Hy hết nắm tay lại thả tay. Cuối cùng, nàng cũng không khóc được nữa. Nàng gục vào vai Đào Ngột, thì thào nói: “Ta mệt quá. Thật sự mệt quá. A! Đứa con yểu mệnh của ta. Con của ta. Thật đáng thương!” .
ngôn tình tổng tàiĐào Ngột và Thao Thiết biết Diệp Lạc Hy đang than khóc điều gì. Chuyện nàng mất con, bốn người bọn hắn ai cũng biết rõ. Chỉ là khi đó, bọn hắn chẳng qua chỉ là một chút thần niệm ở bên cạnh nàng để theo dõi. Chỉ là một chút thần niệm, đến hình dáng hoàn chỉnh cũng không thể hiện ra, huống gì là để bọn hắn giúp nàng cứu sống đứa trẻ yểu mệnh kia?
Diệp Lạc Hy vốn dĩ vô cùng thiện lương. Nếu như không phải nàng bị hàm oan đến chết, có lẽ nàng cũng sẽ không phải gượng ép bản thân đóng kịch đến mức này, cũng không phải để bản thân toan tính nhiều như thế này. Suy cho cùng, là nàng bị bọn chúng dồn vào đường cùng mà thôi.
“Hy, mệt. Đi nghỉ.” Thao Thiết nhẹ nhàng ôm nàng lên, quay lưng hướng về phía phòng ngủ của nàng. Diệp Lạc Hy tựa đầu vào vai Thao Thiết, thổn thức đến mệt mỏi. Nàng hôm nay, cũng xem như đã hoàn thành một phần nhỏ rồi đi.