Diệp Lạc Hy ngồi trong sân thưởng trà, nhưng tâm tình của nàng vô cùng vô cùng không tốt. Nếu nói hoa mỹ thì là không vừa ý dẫn đến tức giận rồi bất lực không nói thành lời. Nhưng nếu như nói thô ra và dùng từ ngữ của mười mấy ngàn năm sau thì… Nàng đang rất là cộc đó!
Trước mặt nàng, Tứ Đại Hung Thú đang cùng nhau đồng loạt bị nàng phạt quỳ. Dưới cái nhìn đáng sợ của Diệp Lạc Hy, bốn người bọn hắn đều ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám hó hé điều gì.
Tuy nhiên, điều khiến nàng giận hơn nữa đó chính là, đám đồ đệ của nàng đều phản hết rồi! Bọn hắn đem thánh khí cho đám nhóc con kia sử dụng, mục đích vốn là muốn tăng thiện cảm, làm quen vui vẻ với nhau một phen. Nhưng nàng không nghĩ được rằng bọn nhóc này vì thánh khí bá đạo của bọn hắn mà đến trước mặt nàng xin quỳ phạt chung, để cầu tình xin tha cho bọn hắn.
“Chủ nhân, người có cần ta ra ngoài bảo đám nhóc ấy về không?” Tam Lang đặt xuống một đĩa trái cây, hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy đỡ trán xoa xoa thái dương, nói rằng: “Ngươi bảo mấy người đó đừng có lăn ra ăn vạ ta nữa. Nếu như muốn ta tha cho thì tốt nhất là hãy làm những việc nên làm đi. Còn nữa, da của mấy chủ mẫu bọn nó cứng như vỏ của Huyền Quy ấy. Có quỳ trên Đinh Tiêu Hồn cũng không thấy đau đâu.”
Ma Long từ bên ngoài vào, gãi gãi má: “Ừm… cái đó… Chủ nhân, đám nhóc tỳ ấy nói nếu người không tha thứ cho các sư mẫu của chúng, chúng sẽ khóc đến lụt cả Quang Minh đỉnh cho người xem.”
Diệp Lạc Hy cảm thấy mình rất vô năng. Vốn dĩ nàng chỉ muốn răn đe bọn hắn, có ý đừng lôi đám đồ đệ của nàng vào đại kế báo thù này. Thế nhưng… bất lực rồi!
Nàng xua tay, bất lực khôn tưởng, nói: “Đi đi đi! Muốn làm gì thì làm đi! Ta quản không nổi nữa rồi!”
Nàng xoay người, rời đi. Dù sao, nàng cũng phải luyện đan cơ mà!
Diệp Lạc Hy lảo đảo xoay người rời đi, để lại một hộp quà cho Ma Long, kèm theo một câu nói: “Ngày mai ngươi đưa cho A Cửu cái này. Nói ta xin lỗi, ta không thể cùng nó đón sinh thần của nó được.”
Rồi tiền về phòng luyện đan.
Độc Giác Thú. Nó không chỉ có hai viên hạch ma thú, mà có đến viên hạch ma thú thứ ba. Đó chính là lý do vì sao, Độc Giác Thú này tuổi đời chỉ mới hai trăm năm, nhưng lại có thể tu luyện đến cảnh giới chí tôn quân chủ. Bình thường, ma thú phải tu luyện đến cảnh giới thống lĩnh mới có được hạch ma thú. Nhưng Độc Giác Thú này trời sinh thiên bẩm đã có đến ba viên hạch ma thú trong người. Nói chính xác ra, nó không cần phải quá dốc lòng tu luyện như những kẻ khác. Chỉ cần tùy tiện hấp thụ ma khí hoặc linh khí, nó đều có thể thăng tiến rất nhanh.
Đó chính là vì sao, Độc Giác Thú này có thể thu hút được sự chú ý của Nữ Oa cổ thần – người từ trước đến nay luôn ẩn cư ở Đất Thánh, không màng thế sự trong thiên hạ. Lúc đó, có lẽ A Cửu chỉ lấy đi một viên Hạch Ma mà không hề hay biết, Độc Giác Thú này không chỉ có một mà có đến ba viên Hạch Ma.
Điều này cũng giải thích cho nàng hiểu vì sao A Cửu có thể moi một viên Hạch Ma trong người của Độc Giác Thú để giúp nàng thăng tiến, cũng giải thích được vì sao nhân gian lưu truyền Độc Giác Thú chỉ có hai viên ma hạch.
Có điều…. Nàng cầm viên hạch ma trong tay, nhớ đến thỏa thuận của nàng và Độc Giác Thú, lại nhìn một tiểu sinh linh bé nhỏ được nàng nuôi trong Minh Linh Tinh Châu.
Trong khoảng thời gian nàng dẫn Hiểu Hiểu đi thu phục Bạch Cốt Xà, nàng đã gặp Độc Giác Thú. Nhưng.... đây lại là một cuộc gặp gỡ không hề chính thống, hơn nữa còn là do Độc Giác Thú chủ động đến tìm nàng.
Độc Giác Thú nguyên lai là một con cái, nó mang hình dáng của một phu nhân rất xinh đẹp nhưng lại có phần hơi dữ dằn. Khoảnh khắc gặp mặt, nó đã dùng đôi mắt đỏ nhưng mờ mọc mà nhìn nàng, giống như đang nhìn một sinh vật lạ vậy.
“Thượng thần Diệp Lạc Hy, bổn thần quân có một việc muốn nhờ ngài một cách chính đáng, đổi lại một điều chính đáng khác mà người muốn từ ta. Không biết, ý thượng thần thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT