Có lẽ nụ cười của ả ta không đáng ghét. Và cách ả ta mỉa mai bọn họ cùng Quân Cửu xxnửa mùa, dường như đã chọc tức không chỉ Quân Cửu mà còn với cả những huynh đệ đang đứng ở đây.

“A Cửu, ba trăm năm trước, sư phụ của ngươi đã chém ta một đao, khó khăn lắm mới cứu được ngươi rời khỏi chỗ của ta. Mà ả ta cũng đã thừa sống thiếu chết và chạy như một con chó què rồi. Sao? Không lẽ ngươi đã nghĩ thông suốt, rằng ả ta không thể cứu được ngươi mà quay trở lại đây, tiếp nhận khảo hạch rồi sao? Ngươi chấp nhận điều đó à?” Ả ta cười lớn đầy mỉa mai.

Tiếp nhận khảo hạch? Không lẽ là khảo hạch để trở thành Phán Quan tiếp theo sao?

“Quân Cửu, chúng ta tuy là huynh đệ với nhau, ta không muốn muội giấu chúng ta về chuyện này. Ả rắn rết này đã xúc phạm đến người có ân với chúng ta nặng hơn cả bể, muội đừng quên, là ai đã đặt tên cho muội là Quân Cửu, và cũng là ai đã nuôi dưỡng muội suốt ba trăm năm nay.” Lục Bắc Quân gào lên, cho Quân Cửu hiểu.

Quân Cửu như chợt tỉnh ra.

“Đợi sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta muốn muội hãy nói rõ mọi chuyện. Nếu như chuyện muội vượt qua khảo hạch để trở thành phán quan thì chúng ta đều không để tâm. Nhưng ả ta đã xúc phạm đến ai, hẳn trong lòng muội rõ hơn ai hết.” Lưu Nhất Thanh ổn định các đệ muội chất vấn Thập nhất sư muội phía sau thì bất ngờ, Quân Cửu nói: “Không cần đợi kết thúc mới giải thích, muội muốn ở đây làm rõ mọi chuyện với mọi người đi.”

Không gian xung quanh dường như bị một câu này của Quân Cửu làm cho tĩnh lặng.

“Ố ồ? Không ngờ ngươi lại định công khai thân phận của ngươi ra ở tại đây sao?” Ả ta cười vui vẻ, vỗ tay bôp bốp đầy tuyên dương và tán thưởng: “Được thôi! Ngươi cứ từ từ mà giải thích. Đằng nào thì ta cũng đã giết chết rất nhiều kẻ như ngươi rồi. Ngươi cứ nói thoải mái đi.” . Truyện Phương Tây

“Trước khi nói rõ, ta chỉ muốn ngươi nhắn với ông ta giúp ta. Từ nay về sau, ta, là Quân Cửu. Tâm này, có thiên quang dẫn lối. Tình này, có nhật nguyệt sáng soi. Quân Cửu ta chỉ có một sư phụ, chỉ có mười một huynh đệ khác vào sinh ra tử cùng ta. Rồi sẽ có một ngày Quân Cửu Ta – kẻ mà các ngươi gọi là đứa trẻ được chọn, vượt qua hết chín khảo hạch, trở về lấy mạng ông ta, tế cho sinh mẫu của ta!” Quân Cửu nghiến răng nói rõ từng chữ.

Mọi người đều hiểu rồi. Có một thời gian sư phụ ra ngoài, đi biền biệt suốt hai mươi năm. Khi sư phụ trở về, có ôm theo Quân Cửu, cả người Quân Cửu lấm lem, bẩn thỉu. Sư phụ đã đem Quân Cửu giao cho An Nhiên và Mục Thiên Thiên, bảo cả hai hãy chăm sóc thập nhất.

Không ai biết thập nhất là ai, chỉ biết đó là đứa trẻ được sư phụ thu nhận làm đệ tử. Vì vậy, huynh đệ tỷ muội bọn họ đã rất rất chiếu cố Thập nhất cho đến ngày hôm nay mà không hề hỏi thăm hay biết bất cứ điều gì về nàng. Thật không nghĩ rằng, Quân Cửu lại được chọn làm kẻ tiếp theo trở thành Phán Quan Minh giới.

Tuy nhiên, không phải họ không biết, con đường trở thành Phán Quan này vô cùng gian nan và vất vả. Tổng cộng có sáu bài khảo hạch và những người được chọn hầu như không thể vượt qua được bài thứ tư. Đã hơn mười vạn năm kể từ vị phán quan đương nhiệm tại vị và chưa từng có ai trở thành phán quan tiếp theo. Không ai biết lý do, họ chỉ cho rằng Phán Quan hiện tại quá khó tính và khắt khe trong việc tuyển chọn người mà không biết bí mật đằng sau đó.

“Những đứa trẻ được chọn làm Phán Quan, thật ra chỉ là những đứa bé gái. Chính xác mà nói thì những đứa trẻ này là con ngoài giá thú của lão ta. Những đứa trẻ được lựa chọn làm Phán Quan, bắt buộc chúng phải vượt qua sáu bài khảo hạch trước một vạn năm. Muội cũng chính là như vậy mà vượt qua. Một trăm năm đầu đời, muội đã may mắn sống sót qua bài khảo hạch đầu tiên và thứ hai. Tuy nhiên, khi muội lần mò đến bài khảo hạch thứ ba này, đã bị ả ta bắt lại. ”

“Lúc đó, ả ta đã muốn giết chết muội ngay từ đầu. Có lẽ muội đã chết từ hai trăm năm trước, nếu như không phải sư phụ đã kịp thời giúp đỡ muội. Sư phụ từ trong miệng ả moi ra những điều mà Phán Quan đã che giấu, về thân thế của muội, về những trưởng tỷ đã chết trước muội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play