Dạ Vũ đang đọc sách, khi nhìn thấy Sở Duật Phong mang thức ăn vào thì vô cùng ngạc nhiên. Cô còn nghĩ hôm nay Sở phu nhân sẽ đến chứ!
“Thấy tôi không vui à?” Nhìn vẻ mặt đó của cô, Sở Duật Phong cảm thấy bất bình. Rõ ràng là hai người này có chuyện gì mà hễ gặp nhau là nói không dứt nhỉ? Hơn nữa họ làm gì có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu như những gia đình khác, nhìn cô mới giống là con ruột của bà hơn cả anh.
“Cô muốn xuống vườn không, xem như là thay đổi không gian để thoải mái hơn.”
“Không cần đâu, tôi ở đây là được rồi.”
Sở Duật Phong cũng không cưỡng ép, anh dọn thức ăn ra bát rồi đưa cho Dạ Vũ, sau đó lẳng lặng nhìn cô gái. Vẫn là bộ đồ bệnh nhân đó, nhưng sắc mặt cô hôm nay đã hồng hào hơn mọi hôm. Mái tóc dài được buộc gọn gàng phía sau làm cho cô càng thêm phần đáng yêu. Dù sao thì sức khỏe của Dạ Vũ cũng đang dần khỏe lại, hơn nữa dạo này cô được Sở phu nhân bồi bổ không ít nên trông cô xinh đẹp hơn lúc trước rất nhiều.
Dạ Vũ ăn xong, Sở Duật Phong ngồi ở bên cạnh còn đưa cô một miếng táo đã gọt vỏ ăn tráng miệng. Không hiểu vì sao hôm nay cô cảm thấy anh ta có gì đó khang khác, giống như còn quan tâm cô hơn mọi khi.
Dạ Vũ đã quen nhìn Sở Duật Phong trong bộ vest đen, do đó thấy anh mặc một bộ quần áo thoải mái thế này thì có chút ngạc nhiên. Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp, quả nhiên câu nói đó không sai. Nếu bình thường thì anh trông vô cùng nghiêm nghị lại lạnh lùng, tuy nhiên hôm nay nhìn anh… năng động hơn nhỉ?
“Tôi đẹp lắm à?”
“À không có gì.” Cô mải mê đánh giá mà quên mất bản thân đang nhìn chằm chằm vào Sở Duật Phong, gương mặt có chút đỏ ửng. Xấu hổ quá đi mất thôi!
“Dù sao thì ai cũng nhận xét tôi như thế nên không có gì lạ. Hơn nữa, cô cũng có thể khen tôi một câu, lời thật lòng thì không cần ngại.”
Dạ Vũ trừng mắt với Sở Duật Phong rồi khẽ cười, cô chưa từng thấy ai có bệnh tự luyến cao như anh ta. Thật là… “Rồi rồi anh đẹp nhất, thế giới cũng không ai đẹp bằng anh cả.”
Nghe được lời khen từ Dạ Vũ, gương mặt đó lại càng trở nên kiêu ngạo hơn. Đương nhiên rồi, làm gì có ai được khen mà không vui cơ chứ, huống hồ đây còn là vợ mình.
“Dạ Vũ.”
“Hửm?”
Sở Duật Phong có chút ngập ngừng với những gì mình sắp nói, nhưng lời cổ vũ của Will và mẹ mình lúc này lại văng vẳng bên tai. Một người con gái xinh đẹp thì không thể bỏ lỡ, đặc biệt tốt bụng như Dạ Vũ lại càng khó tìm.
Anh cũng không rõ mình thích Dạ Vũ từ lúc nào. Vì sự thông minh, vốn hiểu biết của cô? Vì những nụ cười rạng rỡ của cô gái này dưới chân đồng hồ Big Ben nổi tiếng ở London? Hay là vì sự dịu dàng, đơn thuần của một người con gái lần đầu tiếp xúc điều mới mẻ?
Thật sự câu hỏi này rất khó trả lời, nói đúng hơn là đáp án của nó mơ hồ. Đúng là tình cảm có thể thay đổi suy nghĩ con người, lúc đầu anh chán ghét cô nhiều như thế nào thì bây giờ lại cảm thấy may mắn vì cô là vợ mình. Cuộc hôn nhân này… vốn dĩ lúc đầu anh chỉ dự định một năm, nhưng lúc này anh lại muốn khiến nó kéo dài hơn nữa.
“Hình như là tôi thích em rồi.”
Khi nói câu này, ánh mắt của Sở Duật Phong lộ rõ vẻ lo lắng. Cuối cùng cũng phải nói rồi, anh không biết Dạ Vũ sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Dạ Vũ có lẽ không nghĩ đến việc Sở Duật Phong sẽ nói như vậy, bàn tay cô bất giác siết chặt lại. Anh ta có tốt bụng và chu đáo không? Đương nhiên là có. Anh ta đối xử rất tốt với cô đúng không? Rất nhiều. Vậy… cô có thích anh ta không?
“Cảm ơn câu nói này của anh, nhưng mà… tôi không biết thích là gì, và cũng chẳng muốn học.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT