Người dùng ẩn danh 1:
Trở về chủ đề chính, bình luận này vốn nói về chuyện của AB mà, chuyện ngày hôm qua tôi cảm thấy có chút không hiểu nổi, nóng đầu nên gửi lên, chúng ta vẫn là lấy AB làm chủ thôi.
Ký túc xá chúng tôi phân chia thế này, bốn cái giường, trên là giường dưới là bàn, AB một hàng, tôi và C một hàng.
Tôi bắt đầu cảm thấy chuyện không đúng là vào học kỳ thứ hai năm thứ nhất đại học, tháng tư, tôi nhớ rất rõ, cuối tuần hôm đó A, C đều về nhà, ký túc xá chỉ còn lại tôi và B. Hôm trước còn rất tốt, chúng tôi ở chung rất bình yên, tới chiều B bị sốt. Làm bạn cùng phòng tôi căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo hỏi có cần đưa cậu ấy đi cấp cứu hay không, mặt cậu ấy cũng đỏ nữa, vùi trong chăn lắc đầu với tôi uống thuốc rồi, không cần đi. Tôi còn nói với cậu ấy nếu như khó chịu quá thì kêu tôi, sau đó tôi bận việc của tôi.
Một lát sau, A trở về, thấy B nằm trên giường bộ dáng tiều tụy, vội vàng ném túi xuống tiến lên. Tôi ở chung với cậu ấy một năm, cũng chưa từng thấy người luôn vân đạm phong khinh như cậu ấy lại cuống cuồng thành thế kia.
A chăm sóc người có thể nói là tỉ mỉ chu đáo, một hồi hỏi B có khó chịu không, một hồi đưa tay sờ trán cậu ấy, một hồi kêu cậu ấy ngồi dậy uống miếng nước ấm, nếu tôi là bệnh nhân cũng sẽ cảm thấy phiền, không biết B nghĩ như thế nào.
Trọng điểm là! Đến tối, A lại trực tiếp lên giường B, ngủ chung với cậu ấy!
Tôi hoài nghi người phát sốt không phải B, mà là A, nếu không sao lại hư não?
Sau đó tôi cũng quên chuyện này đi, kết quả mấy ngày sau đã xảy ra một chuyện tôi khó tin!
Buổi chiều hôm đó tôi cúp tiết đầu tiên không đi học, kéo màn giường ngủ bù, đột nhiên nghe thấy bên dưới có tiếng vang thật lớn. Tôi ngủ sâu lắm, dính gối là ngủ liền, phải gọi thật lâu mới đánh thức được, từ đó có thể biết tiếng động kia lớn thế nào.
Tôi cho rằng bình nước nóng của ai bị nổ, mơ mơ màng màng ngồi dậy vén màn giường lên nhìn thử, sau đó bị một màn trước mắt, dọa cho hoàn toàn tỉnh ngủ.
Tôi thấy B bị A đè trên bàn, hai người ôm nhau hôn hôn, tay B ôm cổ A. Hai người say mê quên mình, khó mà chia lìa.
Mà tôi nhỏ yếu, đáng thương, lại vô lực.
Trốn trong màn giường run lẩy bẩy.
Chắc họ tưởng trong ký túc xá không người, lúc đó suy nghĩ của tôi chỉ có một: Ai tới đánh tôi một gậy ngất xỉu đi!
Sau đó tôi nghe B nhỏ nhỏ giọng nói anh thật đáng ghét.
Tôi... tôi cũng cảm thấy các cậu thật đáng ghét! Lại không thể nhìn xem ký túc xá có người không sao!
Một lát sau, họ đi ra ngoài.
Tôi ngồi trên giường đờ người thật lâu mới hiểu, trước kia không phải thân thiết, đó chính là mập mờ trần trụi mà!
Chỉ có tên óc heo tôi đây không nhìn ra, nghĩ là quan hệ tốt.
Bây giờ mập mờ đến cấp độ nhất định, trực tiếp thăng cấp thành yêu rồi.
Tôi rất hoài niệm hồi chúng tôi mới nhập học, mỗi người trong ngượng ngùng đều có một tí cẩn trọng.
————
Tất cả 308 bình luận:
Mặt trời mọc phương đông: Chủ bình luận miêu tả cũng thật đáng yêu quá ha ha ha, dùng từ hôn hôn nữa chứ, tôi cũng muốn nhìn hai anh nam sinh hôn hôn ◟(๐´з`)(´ε`๐)◞
Cá cá cá không biết tên: Ha ha ha ha ha ha cậu cũng quá thẳng đi! Rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra.
Tui lại cúp tiết chuyên ngành: Tui cảm thấy nhân phẩm của cậu có vấn đề.
Người dùng ẩn danh trả lời: Sao cậu lại cảm thấy như vậy?
Gió nam: Giả dối, trò lừa bịp lòe thiên hạ. Có bản lĩnh thì cậu bỏ ẩn danh đi, là người hay quỷ thì kéo ra xem thử, để mọi người nhìn rõ sau màn hình mặt mũi ra sao mà ở đây viết truyện.
Người dùng ẩn danh trả lời: Chẳng có gì nói với dạng người như cậu cả, trực tiếp kéo đen.
Tiểu a huyên trả lời: Người ta làm phiền cậu cái gì? Cảm thấy giả thì cậu đừng có xem, tìm cảm giác tồn tại trong bình luận à? Tăng cảnh diễn cho mình đó à.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT