Tuy là không thích Quý gia, nhưng Triệu Lập Nương vẫn chuẩn bị một phần tương đối phong phú lễ lại mặt, non nửa rổ rau xanh thêm bốn cái trứng gà, cuối cùng, còn thêm một khối thịt mặn, lễ lại mặt của nhà bình thường đều như vậy, bình thường đều là những thứ phổ biến không đáng tiền của nông gia, Triệu Lập Nương còn nguyện ý cho thêm một khối thịt đã là hào phóng, đây cũng là ý nhà chồng coi trọng Ngôn ca nhi, trước mặt người nhà mẹ đẻ cũng cấp cho y đủ mặt mũi.
Thịt mặn là lúc chuẩn bị cho Lâm Lập Hiên thành thân, lúc ấy Triệu Lập Nương mua bốn cân thịt mỡ tươi mới thêm năm cân thịt mặn, thịt mỡ cô thành mỡ trong bữa tiệc vui đã dùng hết, liền còn thừa hai cân thịt mặn, thịt mặn là đã chế biến qua, có thể giữ được lâu, thức ăn trong mấy ngày nay đều có những miếng thịt được cắt nhỏ như móng tay xào chung, cũng không còn thừa bao nhiêu, lúc Triệu Lập Nương cắt thịt còn có chút đau lòng, lúc sau khẽ cắn môi, một dao đem thịt cắt xuống một nửa.
Đem giỏ trúc bỏ đầy đồ vật đưa cho Quý Ngôn, Triệu Lập Nương đưa mắt nhìn bọn họ đi ra ngoài.
Lâm Lập Hiên lần đầu ra khỏi Lâm gia viện, rất tò mò nhìn ngắm phong quang bên trong Bích Khê Thôn, bọn hắn ra ngoài vẫn còn hơi sớm, cỏ dại bên ven đường còn đọng sương mai óng ánh, góc núi bên kia chỉ loáng thoáng xuất hiện một vòng màu vỏ quýt, nhưng trong thôn ngược lại đã sớm có người đi lại.
Hắn không rõ Quý gia ở đâu, theo thật sát bên người Quý Ngôn, nghiêng đầu qua hỏi thiếu niên bên cạnh: "Có cần ta cầm giúp không?"
Quý Ngôn lắc đầu, khẽ cười nói: "Không nặng, Lâm đại ca, ta cầm là được." Ngôn ca nhi từ lúc vừa ra khỏi cửa tâm tình liền rất tốt, bên miệng một mực mang theo ý cười, trên gương mặt hai cái lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, đáng yêu cực.
Bị y từ chối Lâm Lập Hiên cũng không miễn cưỡng, hắn mặc dù có chút thương tiếc đối với thiếu niên gầy yếu trước mặt, nhưng trong nội tâm vẫn như cũ xem y như nam nhân mà đối đãi. Song nhi bề ngoài cùng nam nhân khác biệt không lớn, cũng chỉ nhiều hơn một dựng chí màu đỏ giữa lông mày, Lâm Lập Hiên mặc dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng đến cùng nơi đây cũng không phải là nơi hắn lớn lên, trước mắt cũng chỉ gặp qua một song nhi là Quý Ngôn, ý thức đối với giới tính ở thế giới này rất còn rất mơ hồ.
Một lão nhân vai gánh cuốc, tay cầm liềm, mặc quần áo ngắn cũ kỹ hướng hai người đi đến. Cánh tay màu đồng lộ ra bên ngoài, đù tuổi đã già, cơ bắp căng cứng lộ ra vẫn như cũ phi thường hữu lực. Lão nhận ra Quý Ngôn, vừa nhìn thấy y liền cười chào hỏi:"Ngôn ca nhi sớm a."
Quý Ngôn cười gật gật đầu, lên tiếng: "Trình gia gia sớm."
Lâm Lập Hiên cũng theo đó chào hỏi một tiếng.
Lão nhân vợ con chết sớm, lẻ loi hiu quạnh hơn nửa đời người, bởi vì nguyên nhân chính mình không tử không tôn, đối với tiểu bối trong thôn cực kỳ chiếu cố, cùng Quý Ngôn quan hệ cũng không tệ.
Đôi mắt tinh sáng của ông Trịnh quét từ trên xuống dưới Lâm Lập Hiên, kinh nghi hỏi: "Lâm tú tài, ngươi đây là... tốt rồi?"
"Đúng vậy a, trước kia đụng ngốc... sau cùng Ngôn ca nhi thành thân không biết sao đầu óc liền thanh tỉnh, cũng nhớ tới chuyện trước kia." Mặc dù không phải mình làm chuyện ngốc, nhưng hắn hiện tại thành Lâm Lập Hiên ở đây, những chuyện nguyên chủ làm liền an vị trên người hắn.
"Nhớ lại liền tốt, về sau cùng Ngôn ca nhi sống cho thật tốt." Trình đại gia vui tươi hớn hở nói, ông mấy ngày trước còn đang tiếc cho Ngôn ca nhi số khổ, gả cho đứa ngốc, ai biết Lâm tú tài vậy mà không ngốc, đây đúng là đại hỉ sự.
Quý Ngôn quay đầu nhìn sang Lâm Lập Hiên, ngại ngùng đối với Trình đại gia gật gật đầu, lão nhân nở nụ cười, nếp nhăn đuôi mắt nhăn lại, hỏi tiếp: "Đây là muốn bồi Ngôn ca nhi lại mặt à."
"Đúng vậy."
"..."
Trình đại gia cùng bọn hắn thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu, khiêng cuốc tiếp tục đi về phía trước, đi vài bước, lão nhân trong lòng vẫn còn có chút khó hiểu: cảm giác thế nào nhỉ... Lâm tú tài này cùng trước kia không giống nhau lắm?
Lão nhân sống lâu như vậy, đối với từng nhà trong thôn rất quen thuộc, không phải chưa gặp qua Lâm Lập Hiên, Lâm tú tài trước đó, nhìn thấy bọn hắn là nông dân chân lấm tay bùn, đều là một bộ dạng mắt cao hơn đầu, thế mà hôm nay cũng sẽ ôn tồn hoà khí cùng ông một lão nhân nói chuyện, trong miệng cũng không có "Chi, hồ, giả, dã" làm cho người ta không hiểu gì nữa.
Bất quá, trải qua trận đại nạn kia, Lâm tú tài có chút thay đổi cũng phải, liền có chút chờ mong đôi phu phu này sau nay sống thật tốt.
Lâm Lập Hiên cùng Quý Ngôn đi một đường, liền bị thôn dân nhìn như đang nhìn khỉ, đặc biệt là nhóm hai ba người đứng bên ruộng, ngó bọn hắn, không tiến đến cùng bọn hắn chào hỏi, chỉ châu đầu với nhau chỉ chỏ bọn hắn, cũng không biết là đang thảo luận cái gì.
Lâm Lập Hiên ở hiện đại đã sớm quen thuộc các loại ánh mắt nhìn chằm chằm, đối với những vị đại thúc đại thẩm kia căn bản không để trong lòng, thoải mái để bọn họ nhìn, cũng không sợ bọn họ thảo luận, nhưng Quý Ngôn bên cạnh hắn lại có vẻ không biết làm thế nào, khẩn trương giật nhẹ tay áo của hắn: "Lâm đại ca, chúng ta nhanh đi thôi."
"Các ngươi nói... Lâm tú tài kia hết ngốc rồi?" Một người phụ nữ trung niên đầu đội khăn màu trắng kinh ngạc hỏi.
Bên cạnh một song nhi trên mặt có một vết sẹo tầm bốn mươi tuổi nói "Hình như là vậy, ngươi nhìn hắn xem không còn cười ngu nữa, nhìn không khác gì người bình thường, vừa rồi còn thấy hắn nói chuyện với Trình đại gia kìa."
Một vị thẩm thẩm có tướng mạo nhu hoà khác nói:"Đi cùng với Ngôn ca nhi còn rất xưng đôi."
Một truyền mười, mười truyền trăm, "Tên tú tài ngốc của Lâm gia kia không ngốc nữa rồi!!!" Cái tin tức này nháy mắt nổ tung càn quét toàn bộ phạm vi phụ nữ song nhi của Bích Khê Thôn.
Mấy ngày nay, Triệu Lập Nương gặp ai cũng nói con trai nàng đã khỏi bệnh, không ngốc nữa rồi, cả ngày cười hì hì bộ dạng đắc ý, nhưng căn bản chả ai tin cả. Bởi vì trước kia Lâm Lập Hiên chỉ cần một điểm nhỏ dâú biệu bình thường, Triều Lập Nương liền tin tưởng không nghi ngờ hắn đã khỏi, khắp nơi cùng thôn dân nói vậy.
Hiện tại con trai của nàng thật sự khỏi, ngược lại không có người tin tưởng nàng.
Bây giờ mọi người chân thực nhìn thấy Lâm Lập Hiên đã khôi phục bình thường, mới hậu tri hậu giác phát hiện Triệu Lập Nương nói không sai, Lâm Lập tú tài là đã thật khỏi bệnh.
Kia Ngôn ca nhi chẳng phải là gặp may sao, gả cho tú tài, nhìn bộ dạng kia, Lâm tú tài... Đối với y hình như cũng không tệ lắm... nhỉ?
Quý gia ngày hôm nay có hai đôi cháu dâu phải hồi môn.
Ba ngày trước, ba đôi tân nhân cùng tổ chức hôn lễ vào cùng một ngày, chuyện này ở trong thôn cũng là bình thường, bởi vì lo liệu việc vui đều phải làm cỗ, mà làm cỗ thì phải dùng tiền, dồn lại làm cùng một lần có thể tiết kiệm được không ít.
Quý lão thái đưa hai phần lại mặt cho hai đôi tân nhân, một người tướng mạo chất phác, nam nhân chân tay cường tráng vẻ mặt tươi cười tiếp nhận rổ nãi nãi đưa tới, người đứng cạnh so với nam nhân kia thấp hơn một cái đầu là một song nhi thanh tú, song nhi kia nắm chặt cánh tay nam nhân, y như chin non nép vào lòng người vậy.
Mà một người khác tướng mạo tuấn lãng, ngũ quan đẹp đẽ lúc nhận rổ lộ ra vẻ không vui, trên mặt một nụ cười cũng không có, toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập không tình nguyện.
"Cùng thê tử các ngươi về lại mặt đi." Quý lão thái dặn dò, nàng là một nữ nhân thấp bé, dâng dấp có chút cay nghiệt, xương gò má cao, trên dưới Quý gia nàng là to nhất, quản sự mọi việc trong nhà, Quý lão đầu chết sớm, ba người con trai đều một tay nàng nuôi lớn, đối với nàng cực kỳ hiếu thuận.
Đại nhi tử của Quý lão thái tên Quý Hữu Tài, người trong thôn đều gọi hắn là Quý lão đại, là người phúc hậu, miệng vụng, không biết cách nói chuyện, là lão trung niên thành thật, không có ưu điểm gì, chỉ biết vùi đầu vào trồng trọt. Trong ba người con trai, Quý lão thái không thích Quý lãi đại nhất, hai người con trai khác đều thành gia, chỉ có Quý lão đại là lão quang côn, Quý lão thái lấy cớ đại nhi tử mình mệnh cách không tốt, không nên lấy vợ sớm, trên thực tế là không nguyện ra tiền lễ cho Quý lão đại thành thân,đến khi hài tử lão nhị lão tam chạy đầy đất, Quý lão đại vẫn độc thân,về sau gặp được nữ nhân chạy nạn Lý Nguyệt Nga, nguyện ý không cần sính lễ cũng gả, đến lúc này Quý lão đại mới thành gia.
Lúc Lý Nguyệt Nga lựa chọn gả cho Quý lão đại, trong thôn rất nhiều nam nhân đều hâm mộ Quý lão đại, đây đại khái là thời điểm phong quang nhất trong nửa đời người của Quý Hữu Tài.
Lý Nguyệt Nga là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, lúc chạy nạn, quần áo bẩn thỉu, mặt mũi lấm lem cũng không che đậy đậy được dung nhan của nàng, nàng tự xưng là nha hoàn của đại hộ, bởi vì gia chủ gặp tai, mới phải chạy thoát thân. Có điều, phụ nữ Bích Khê Thôn sau lưng luyên thuyên rằng nàng là nha đầu thông phòng của công tử đại hộ, bởi vì phạm sai lầm mới bị đánh đuổi ra ngoài...
Nàng sau khi gả cho Quý lão đại, liền sinh cho hắn một trai cùng hai song nhi, đại nhi tử tên Quý Tiền, còn đôi song nhi theo thứ tự là Quý Ngôn mười tám tuổi cùng Quý Vũ chín tuổi. Quý Tiền, Quý Ngôn cùng Quý Vũ tất cả đều kế thừa tướng mạo của Lý Nguyệt Nha, đều cực kỳ xuất sắc.
Nhị nhi tử của Quý lão thái là Quý Hữu Kim, hay làm việc, cũng được coi như người thành thật, vợ hắn Lưu Ngọc Phượng lại là người đanh đá lười biếng, cả ngày ôn ào tám chuyện trong thôn, trong nhà thì luôn có biện pháp tránh né làm việc.
Quý Hữu Kim có hai người con trai, đại nhi tử Quý Thụ làm người linh hoạt đang làm công ở bến tàu trong huyện, năm trước đã thành hôn, thê tử con trai cả là nữ nhi người bán hàng rong. Nhị nhi tử Quý Áp, tướng mạo chất phác, bề ngoài trung thực, ba ngày trước cũng thành thân cùng ngày với Quý Ngôn, cưới một song nhi Triệu Thanh Thanh của Triệu gia thôn.
Quý lão thái yêu thương nhất là tam nhi tử Quý Hữu Ngân, Quý Hữu Ngân biết lấy lòng người, miệng lưu loát, lại là con út rất được Quý lão thái yêu thích, mười lăm mười sáu tuổi Quý lão thái tìm cho hắn một sư phụ thợ mộc, theo nhân gia học nghề, đại ca nhị ca đều dựa vào đồng ruộng mưu sinh, chỉ hắn là có tay nghề làm mộc tốt, cuộc sống so với lão đại lão nhị tốt hơn nhiều.
Quý Hữu Ngân có một đôi nhi nữ, nhi tử Quý Tuyển còn đang đọc sách trong huyện, cũng giống như Triệu Lập Nương dốc hết tài lộc cấp cho Lâm Lập Hiên đọc sách vậy, Quý lão thái đối với tôn tử bảo bối càng thêm thiên vị, đều không tiếc lấy tiền trong nhà cho tôn tử đọc sách, còn mấy đứa cháu khác muốn biết chữ cũng không cho đi, chỉ có Quý Tuyển là có thể tiếp tục đi học ở thư viện.
Tiểu nhi nữ của Quý Hữu Ngân là Quý Như, từ nhỏ đã được mẹ ruột của nàng Liễu Lệ nuông chiều, Liễu Lệ một lòng ngóng trông nữ nhi của mình có thể gả cao.
Đại nhi tử Quý lão đại Quý Tiền, song nhi Quý Ngôn cùng nhị nhi tử Quý lão nhị Quý Áp thành thân cùng một ngày, lại nói, tiền sính lễ cưới vợ của Quý Tiền cùng Quý Áp đều xuất từ mười ba lượng Quý lão thái lấy từ Triệu Lập Nương đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT