Bầu không khí bên trong nội điện đột nhiên có chút cổ quái.

Trường Niệm không dám nói lời nào, Diệp Tương Bạch cũng không chủ động lên tiếng. Lư hương màu bạc chạm trổ rồng mây bên cạnh nhả ra làn sương khói lượn lờ, rèm giường cột một nửa hờ hững nửa chìm trong làn khói. Khoảng cách hai người rất gần, có thể nghe rõ tiếng hô hấp của nhau.

Diệp Tương Bạch cảm thấy chán ghét. Đường đường là nam nhân, động một chút lại đỏ mặt.

Càng khó chịu chính là, vị Thất Hoàng Tử này đỏ mặt lên còn rạng rỡ hơn, da thịt trong suốt trắng hồng, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, đôi môi mím lại đỏ mọng hồng hào như mời gọi người chạm vào.

Ý thức được bản thân đang suy nghĩ gì, Diệp Tương Bạch sắc mặt thoáng chốc âm trầm, hắn đứng dậy, quay đầu hờ hững nói: "Điện hạ có còn nhớ hôm nay vốn phải nên làm cái gì?"

Hôm nay? Trường Niệm sững sờ một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt nhỏ càng trắng hơn: "Ta... Cái kia..."

"Ngài làm hư chuyện."

"Thật... thật xin lỗi."

"Tại hạ vốn cho rằng điện hạ có thể làm chút việc nên cũng định thay điện hạ tranh công. Bây giờ ngược lại thì hay rồi, đừng nói tranh công, điện hạ còn muốn liên lụy tại hạ."

Nói đến vấn đề này Diệp Tương Bạch liền tức giận, hắn thu xếp kế hoạch kín đáo, cẩn thận mà bị nàng ngủ một giấc phá hết.

Lúc đầu khi việc này rơi trên người Thất Hoàng Tử, hắn thầm tính không cần phải quản việc gì cả. Nếu Thất Hoàng Tử cùng hai vị đại nhân lúc đó có xảy ra xung đột thì hắn sẽ kịp thời ra mặt giảng hòa, còn có thể ở trước mặt Thất Hoàng Tử thể hiện ý tốt.

Kết quả, hiện tại biến thành hắn giúp Thất Hoàng Tử chữa cháy.

Nói đến cũng do bản thân hắn không cẩn thận, lúc Hồng Đề vửa đến chuyển lời, hắn không hỏi nhiều liền đi theo. Nếu sớm biết sự tình như vậy, hắn không nên đến, tên ngốc này cũng cần học một bài học nhớ đời. Hắn cũng không cần tốn một chuyến. Bây giờ hối hận cũng muộn.

Thở dài một hơi, Diệp Tương Bạch nhắm mắt xoa mi tâm.

Triệu Trường Niệm hoảng sợ đến mức thân thể phát run, vụng trộm giương mắt nhìn hắn, kéo ống tay áo hắn: "Là lỗi của ta, ngài đừng nóng giận, ta hứa sẽ thay đổi, đừng bỏ mặc ta mà..."

Hả?. ngôn tình tổng tài

Diệp Tương Bạch trừng mắt: "Cái gì mà không quan tâm đến ngươi?"

Hắn từ khi nào thì quan tâm Thất hoàng tử rồi? Lời này nói ra nghe không được tự nhiên lắm

"Không quan tâm đến ta cũng không sao đâu." Trường Niệm dường như không biết ý hắn thật sự là không hiểu chứ không phải chất vấn nàng. Ngược lại nàng nhẹ nhàng thở ra, kéo hắn qua, tự nhiên mà thành thục xoa bóp vai cho hắn. Vừa xoa bóp, vừa nói, " Bình thường đi Trung cung thỉnh an, mẫu hậu kiểu gì cũng sẽ nhắc tới chuyện ở trong triều nhiều hoàng tử như vậy, tất cả đều có quan hệ thân thiết với triều thần, chỉ mình ta một thân cô độc, không người kết giao. Thật vất vả mới nhận được sự tán thưởng của Quốc Công, nếu như ngài cũng cảm thấy ta nhàm chán không muốn kết giao, ta liền không biết nên làm sao cho phải."

Nguyên lai là nghĩ như vậy, Diệp Tương Bạch cười thầm. Hoàng tử cùng triều thần kết giao, đều dựa vào quyền thế cùng ân sủng của Thánh thượng. Thất Hoàng Tử cả hai đều không có thì không ai muốn cùng hắn kết giao cũng là chuyện bình thường.

Ngay cả hắn cũng đâu có ý tốt.

Ngẫm lại Thất Hoàng Tử cũng thật sự đáng thương. Diệp Tương Bạch liền tiêu tan bớt cơn tức giận, thân thể cũng thả lỏng hơn.

Cảm giác được tâm trạng hắn hoà hoãn hơn, Trường Niệm xoa bóp càng dụng tâm. Diệp Tương Bạch nghiêng đầu, liền có thể thấy mấy ngón tay trắng nõn như đầu hành, đang ấn xuống triều phục màu xanh của hắn. Trường Niệm hơi dùng sức nên các đốt ngón tay liền trắng bệch.

Cực kì nhìn giống bàn tay nắm lấy ga giường xuất hiện trong giấc mộng xuân kia.

Cổ họng khô khốc, Diệp Tương Bạch bưng trà lên nhấp một hơi, thầm mắng bản thân hoang đường.

Đêm tối, lúc Phong Đình Vân đang ở trong phủ, đang định đi ngủ thì cửa lớn đột nhiên liền bị người ta đá văng ra.

"Đại nhân!" Quản gia bất lực đứng ở phía sau, chỉ vào người vừa đá cửa bay cửa lớn.

Phong Đình Vân nhíu mày, nhìn thấy người tới liền cười: "Làm sao vậy, đêm khuya thế này lại còn có nhã tâm tới tìm ta?"

Giữa hai hàng lông mày thấp thoáng lệ khí, Diệp Tương Bạch trầm giọng nói: "Đi dạo với ta một lát."

Kinh đô là chốn phồn hoa, ngay cả ban đêm cũng rất náo nhiệt, như thể không bao giờ ngủ. Nhưng mà hai đại nam nhân, nửa đêm canh ba còn có thể đi dạo ở đâu?

Đi thanh lâu!

Phong Đình Vân ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, lại quay đầu nhìn một đám oanh oanh yến yến trong phòng mà người ngồi ở giữa đám oanh oanh yến yến đó lại là Diệp Tương Bạch. Hắn cảm thấy mình chắc đang nằm mơ.

Diệp Tương Bạch vậy mà muốn tìm nữ nhân!

Phụ Quốc Công quyền cao chức trọng, trong phủ không thê không thiếp, cùng lắm là vài cái nha hoàn thông phòng, còn không sủng hạnh. Người bên ngoài đều cho rằng hắn cùng mình là một cặp đoạn tụ, nhưng Phong Đình Vân rất rõ ràng. Người này trong lòng tính toán rất nhiều, cũng có hoài bão, chắc chắn không nguyện ý phân tâm vì chuyện tình cảm.

Cho nên nhiều năm như vậy, ai ai cũng muốn đưa nữ nhân qua bên cạnh hắn, hắn đều từ chối.

Kết quả thế nào, hôm nay mặt trăng hình vuông luôn rồi, Diệp Tương Bạch muốn sủng người, còn muốn chọn ở chốn thanh lâu?

Bất quá, trong mấy sương phòng khác đều là thanh âm vui cười náo nhiệt, bọn hắn bên này cũng hơi nghiêm túc chút, không khí giống như nghị sự trên triều. Mười mấy cô nương đứng thành hai hàng, không một ai dám bước lên.

Tú bà gấp đến độ lau mồ hôi, dù không nhận ra Diệp Tương Bạch, nhưng nhìn khí thế kia cùng với quần áo cũng không dám khinh thường. Thấy hắn nửa ngày không chọn người, liền tiến lên nhỏ giọng nói: "Công tử, những cô nương này đều là những cô nương hiểu chuyện nhất ở đây, ngài nhìn xem như thế nào?"

Diệp Tương Bạch mím môi: "Đừng quá trẻ, chọn tầm 18, 19 tuổi, thân thể sạch sẽ, tính tình nhu thuận, không quá ồn ào, không quá mị hoặc hay quyến rũ."

Phong Đình Vân phun ra một ngụm trà lên tấm bình phong.

Nụ cười của tú bà cứng đờ, ánh mắt ra hiệu, phất tay cho hai đại cô nương lui xuống, chốc sau đổi thành hai tiểu nha đầu.

"Mấy cô nương này của chúng ta đều sạch sẽ, cũng không biết có hợp ý ngài hay không."

Bà kỳ thật rất muốn nói, đến thanh lâu còn đòi sạch sẽ, còn muốn không yêu mị không khôn khéo, đây là thực sự cố ý gây chuyện đúng không? Nhưng nhìn khuông mặt của Diệp Tương Bạch, tú bà không dám nói những lời đó, ngược lại càng cúi đầu sâu hơn.

Diệp Tương Bạch giương mắt nhìn, hai tiểu nha đầu đều không ưa nhìn, mặt mày bình thường, da thịt cũng không trắng.

Hắn nhíu mày, lắc đầu.

Tú bà mặt xanh lét, nghĩ ngợi một hồi, lại đổi mấy tiểu nha đầu khác tiến đến, nhưng lần này, còn kèm thêm hai tiểu quan.

Phong Đình Vân bị dọa đến nhảy dựng lên, đứng dậy đi qua khuyên tú bà, nhấc tay áo che miệng thấp giọng nói: "Không muốn sống nữa à? Tiểu quan mà cũng dám đưa đến trước mặt hắn?"

Tú bà vẻ mặt đau khổ nói: "Gia, nô gia cũng không biết vị kia đến cùng là thích cô nương như thế nào. Gần đây, có không ít mấy vị đại nhân đến chỗ chúng ta tìm tiểu quan, nô gia cũng muốn thử xem."

Thử con khỉ! Diệp Tương Bạch ghét nhất chính là đoạn tụ!

"Mau cho lui xuống!"

Người đều đưa đến trước mặt rồi, bảo lui xuống là lui như thế nào? Diệp Tương Bạch vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cái tiểu quan ở giữa, môi hồng răng trắng, hướng về phía hắn cười.

Nói như thế nào thì cũng đều mang vẻ thanh tú, nhưng vẻ thanh tú của người này thua xa Thất Hoàng Tử. Đại khái là do lăn lộn trong chốn phong nguyệt nhiều, khóe mắt đuôi mày đều có cảm giác không thoải mái.

Không giống Triệu Trường Niệm, ngốc ngốc nghếch nghếch, khi cười lên thì rạng rỡ, sạch sẽ, giống một khối bạch ngọc thượng hạng.

Trong lòng càng thêm bực bội, Diệp Tương Bạch đưa tay ném chén trà.

"Ba" một tiếng, nước trà bắn tung toé. Tú bà bị dọa đến nhảy dựng lên, kéo lấy hai tiểu quan chạy mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play