Đối mặt với lời nịnh nọt cùng với ánh mắt ngây thơ và đáng thương của Trường Niệm, dù lửa giận trong lòng hắn có cao ba tấc, lúc này cũng giảm đi nửa tấc
Diệp Tương Bạch vuốt mi tâm, vừa tức vừa cười: "Điện hạ, lúc gây chuyện thì nên suy nghĩ đến hướng giải pháp nghiêm túc, không thể cứ ăn nói hàm hồ."
Đây chính là hướng giải pháp nghiêm túc đó! Trường Niệm len lén nhìn biểu lộ hoà hoãn của hắn, cảm thấy mình giải quyết rất ổn thỏa.
Nhưng vì hắn vẫn chưa hài lòng nên Trường Niệm vẫn cúi mắt, tỏ vẻ vâng lời: "Lời Quốc Công khuyên nhủ, ta sẽ nghe theo."
Diệp Tương Bạch suy nghĩ một chút, lại nói: "Điện hạ năm nay hẳn hơn hai mươi, sao trong cung còn chưa có nữ quyến hầu hạ?"
Nghe vậy, Trường Niệm dựng cả tóc gáy, bàn tay đặt trên lòng bàn tay hắn cũng run lên.
"Hửm?" Nhận ra có chút bất ổn, Diệp Tương Bạch khẽ nghiêng đầu nhìn, "Điện hạ?"
"Ta... không vội." Trường Niệm ánh mắt láo liên, chột dạ phân trần: "Tỏa Thủ Cung này quạnh quẽ như vậy, cho người đến hầu hạ ta sẽ làm các nàng uỷ khuất."
Nam nhân bình thường, mười lăm mười sáu tuổi đã trải sự đời. Trong triều có bảy vị hoàng tử, cả sáu người đều lập ba Trắc Phi lúc mười lăm tuổi. Còn vị điện hạ này thì hay rồi, ngoài trừ tiểu cung nữ bên mình thì cũng chẳng có ai khác. Cứ cho là không được thánh sủng thì cũng không nên như vậy.
Nghĩ đến dáng vẻ âu yếm của Thất Hoàng Tử và Phong Đình Vân vừa rồi, Diệp Tương Bạch rùng mình, quay đầu nhìn Trường Niệm với vẻ mặt phức tạp.
"Quốc Công?" Trường Niệm lo lắng, trên mặt không giấu nổi sự chột dạ, không dám nhìn thẳng hắn.
Trong lòng chùng xuống, Diệp Tương Bạch nhíu mày: "Điện hạ cũng thích nam nhân?"
Nói nhảm, nàng là con gái, đương nhiên là thích nam nhân! Trường Niệm đỏ mặt, không dám nói dối trước mặt hắn bèn lẩm bẩm hai tiếng, coi như thầm thừa nhận.
Diệp Tương Bạch lùi về sau hai bước, quai hàm căng cứng, biểu tình trong mắt trở nên sắc bén và phức tạp.
Trường Niệm hai tay treo giữa không trung, ngẩn người: "Quốc Công, sự việc không phải như ngươi nghĩ."
Thích nam sắc, còn không phải như vậy thì là gì? Diệp Tương Bạch nổi da gà toàn thân. Hắn ghét kẻ đoạn tụ, Phong Đình Vân nếu không phải bạn thân của hắn, cũng không nuôi nam sủng, thì hắn đã sớm trở mặt từ lâu. Ngày thường giao du đã khó nhẫn nhịn, bây giờ lại lòi thêm ra một Thất điện hạ?
Rùng mình một cái, Diệp Tương Bạch muốn quay đầu rời đi.
Tuy nhiên màn kịch hắn đã cố tâm hạ ở đây, sớm muộn gì hắn cũng phải quay lại diễn cho trót. Cái gì nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
Sắc mặt tái xanh, Diệp Tương Bạch im lặng hồi lâu, mới nói: "Điện hạ có sở thích gì, thần làm bề tôi cũng không nên can thiệp quá nhiều. Chỉ là... Phong đại nhân không phải người tốt, kính mong Điện hạ hãy thận trọng."
Nàng cũng không xem Phong Đình Vân là người tốt nên việc gì phải thận trọng! Trường Niệm thầm phỉ báng, sau đó ngẩng mặt lên, thành khẩn nói: "Ta nhớ rồi."
Diệp Tương Bạch cụp mắt xuống, nói "Ừ" rồi đứng im, dường như có chút giận dỗi.
Trường Niệm thấy vậy, liền kéo cái mông còn sưng của mình đi qua chỗ hắn, kéo hắn ngồi xuống, hai tay cung kính dâng trà: "Mời Quốc Công."
Chén sứ trắng tinh được nâng cao qua đầu, một đoạn cổ tay thanh tú lộ ra. Diệp Tương Bạch vừa nhìn liền nhớ tới lời Phong Đình Vân nói, thầm nghĩ cũng đúng, một người nam nhân trắng nõn mềm mại như vậy sao có thể không phải là đoạn tụ?
Hắn tức giận, nâng chén trà uống cạn, trầm giọng nói: "Hôm nay ta đến còn chuyện muốn nói. Hôm nay ở ngự thư phòng, thái tử có nhắc đến việc điều hành quan viên, còn nói có vài người không chịu phối hợp, cần tìm một người trung gian ra giảng hoà. Thần không biết thái tử nghĩ gì mà điểm tên ngài."
Trường Niệm kinh hãi kêu lên một tiếng, ngẩng đầu, trợn mắt chỉ vào mình "Là ta hả?"
Thật ra, sự việc ban đầu vốn chỉ định người khác đảm nhiệm nhưng do Diệp Tương Bạch xen vào, việc này lại rơi trúng vào người nàng. Điều hành quan viên nghe thì đơn giản, nhưng các mối hệ trong đó lại đan xen phức tạp, mười phần khó nắm. Cho nên lúc Diệp Tương Bạch gợi ý nhường củ khoai nóng này cho Thất Hoàng Tử, Thái tử liền đồng ý.
Đương nhiên chân tướng sự việc không thể để người trước mắt biết được. Diệp Tương Bạch mặt mày hoà hoãn, trấn an: "Thần sẽ tương trợ Điện hạ hành sự."
Trường Niệm sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu: "Chờ hai ngày nữa đi lại thuận tiện, ta liền đi lo liệu."
"Điện hạ không cần tự mình động tay." Diệp Tương Bạch nói, "Ngày mai ta sẽ mời hai vị đại nhân vào cung uống trà, cùng điện hạ tán gẫu."
"Hai vị đại nhân nào?"
"Triều nghị đại phu Từ Du Viễn và Ninh Viễn tướng quân Tạ Huy."
Thượng Quan Ninh Viễn là quan quân, điều động đi nơi khác cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Từ Du Viễn? Trường Niệm lông mi run lên, cắn môi cúi đầu.
Mẹ nàng là người Tần gia, Tần gia và Từ gia có quan hệ thông gia. Từ Du Viễn tuy không có quan hệ thân thiết với nàng nhưng cũng xem như người thân. Nếu nàng nhớ không lầm thì Từ Du Viễn công tích không ít, đáng lẽ phải thăng chức mới đúng. Không thăng mà lại biếm đi, còn muốn mời qua đây cho nàng khuyên bảo?
"Quốc Công, nếu ta làm không xong sẽ liên luỵ ngươi sao?"
Diệp Tương Bạch nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Trường Niệm dựa vào trên trường kỷ mềm mại thu người lại: "Vậy thì... Vậy thì ta sẽ cố gắng hết sức."
Người này vẫn luôn như vậy, lúc buồn bực thì co tròn lại thành một quả bóng, nhìn từ xa giống như một cái bánh bao nhỏ, trông rất đáng thương, Diệp Tương Bạch nhìn nàng, gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc, tay siết chặt ngọc bội trên thắt lưng. Hắn đứng dậy cáo từ.
Trở lại phủ đệ, Diệp Tương Bạch không khỏi nghĩ ngợi, thật may Hoàng đế khi còn trẻ trầm mê nữ sắc sinh một hơi bảy vị hoàng tử. Nếu không bây giờ chắc vì đoạn tử tuyệt tôn mà tức chết mất.
Nói đến đây, không lẽ Thất Hoàng Tử này vì thích nam nhân, biết mình khó thành danh nên mới cam chịu cúi mình làm một vị hoàng tử vô danh tiểu tốt, chờ đến tuổi phong vương, tìm một nam nhân vui vẻ yên ổn sống cùng nhau ở đất phong cho đến nốt phần đời còn lại.
Nếu vậy, Thất Hoàng Tử cũng thật thông minh.
Diệp Tương Bạch nhếch mép, mắt nhìn xa xăm, tay lại vô thức xoa xoa phiến ngọc bội bên hông. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh cái vòng eo trắng nõn mềm mại và cổ tay mảnh mai của Triệu Trường Niệm.
Đêm hôm đó, Phụ Quốc Công, người vốn nổi tiếng chán ghét đoạn tụ, mơ thấy một giấc mộng xuân. Người trong mộng có một vòng eo mảnh khảnh, mềm mại nhấp nhô phía trên hắn, cổ tay sáng tựa ánh trăng ôm lấy hắn. Mái tóc đen dài buông xoã trên người hắn.
Khi tâm tình lên đến cao trào, Diệp Tương Bạch ngước mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt của người kia.
...
Sắc trời còn âm u, vừa tờ mờ sáng, Diệp Tương Bạch dựa người vào đầu giường, sắc mặt tái xanh nhìn chăn nệm lộn xộn, thầm nghĩ gần đây có lẽ chịu quá nhiều áp lực, nên mới nằm mơ thấy giấc mộng hoang đường như vậy.
Càng hoang đường hơn là hắn thực sự cảm thấy rất dễ chịu.
Nam nhân quả nhiên đều là những kẻ hoang đường!
Rủa thầm hai tiếng, Diệp Tương Bạch đứng dậy đi tắm, tiện thể gột sạch tâm tư. Chờ hắn tắm rửa xong, khoác lên mình triều phục, sẽ trở lại thành một vị Phụ Quốc Công nghiêm nghị.
Trường Niệm cả đêm ngủ không ngon, trong lòng rối bời, cứ tưởng sẽ không buồn ngủ nữa, ai ngờ khi hai vị đại nhân kia đến, nàng bắt đầu buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT