Trời đã về đêm, tại gian đình đá ở hậu viện Đông cung.



Triệu Nham, một quan thần của Đông cung, đang cúi đầu đứng bên ngoài đình. Tiếng hí khúc Liên Hoa Lạc trong đình truyền đến, lông mày hắn khẽ động, nhìn vào bên trong.



Trong đình, một người toàn thân y phục trắng như tuyết đang ngồi, bốn móng Giao Long ẩn hiện trong tay áo. Hắn đang chơi cờ một mình, hai hàng lông mày lạnh lẽo, mặc dù chỉ yên tĩnh ngồi đó nhưng trên người lại toát lên sự trang nghiêm, cao quý khác hẳn với những quý tộc bình thường.



Năm sáu tuổi, Hàn Diệp được lập làm Thái tử Đại Tĩnh, từ nhỏ tính tình nho nhã, nhìn xa trông rộng, khí chất hơn người. Cho dù các vị vương gia cố gắng bắt chước thế nào thì cũng không thể làm giảm đi lòng ngưỡng mộ của bách tính đối với hắn. Năm mười tám tuổi, hắn che giấu thân phận, viễn chinh đến Bắc Tần cùng đại quân Tây Bắc. Sau khi toàn thắng, danh tiếng của hắn trong dân chúng và triều thần càng đạt đến đỉnh cao.



Mặc dù vua Gia Ninh vẫn luôn vui giận bất thường, nhưng các đại thần trong triều vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được sự coi trọng của vị hoàng đế sắt đá với người con trai trưởng duy nhất này.



Bằng không, ông cũng sẽ không cho phép Đông cung tuyển quan thần cấp thấp. Mặc dù các quan thần này không giữ chức vị cao trong triều đình, vẫn còn trẻ tuổi non nớt, nhưng chắc chắn sẽ là trụ cột tương lai của Đại Tĩnh.



Trong số đó, Triệu Nham là con trai út của Tề Nam Hầu, hắn được vua Gia Ninh chọn làm thư đồng bên cạnh Thái tử từ khi còn nhỏ, đến nay đã nhậm chức trong Đông Cung, sớm đã trở thành trợ thủ đắc lực của Thái tử.



"Tử Kính, mọi chuyện ở An Lạc trại thế nào rồi?" Khi đặt xuống quân cờ cuối cùng, giọng nói nhàn nhạt của Hàn Diệp truyền tới.



"Điện hạ." Triệu Nham định thần lại, tiến lên một bước, hành lễ rồi đáp: "Hôm nay trong cung có tin tức nói trại chủ An Lạc trại đã nhận thánh chỉ, sẽ sớm khởi hành vào kinh thành. Điện hạ có gì phân phó?"



Nữ thổ phỉ ở biên cương công khai cầu hôn Thái tử điện Kim Loan, ảo tưởng có được chức vị Thái tử phi. Tuy rằng vua Gia Ninh vẫn chưa đồng ý, nhưng điều này cũng khiến Thái tử điện hạ bị mất mặt. Trong vòng nửa tháng, chuyện này đã lan truyền ồn ào khắp kinh thành, người của phủ Mộc Vương còn góp gió thêm lửa, vì vậy mặc dù vị trại chủ của An Lạc trại ở vạn dặm xa xôi kia vẫn chưa vào kinh, nhưng nàng đã trở thành một văn nhân sĩ tử, một tiểu thư thế gia đáng mong chờ.



"Hạ lệnh xuống bên dưới, khi Nhậm An Lạc vào kinh, bất kể thế nào cũng không được tuỳ tiện ức hiếp."



Triệu Nham sửng sốt, vội vàng đáp: "Điện hạ, một nữ tử thô bạo ngang ngược, không coi sự uy nghiêm của Đông cung và Điện hạ ra gì như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được..."



Nói được nửa chừng, Triệu Nham đột nhiên ngừng lại, có chút căng thẳng. Thái tử tuy nho nhã dễ gần, nhưng cũng không thích thuộc hạ xen vào mệnh lệnh của hắn.



"Uy nghiêm của Đông cung? Tử Kính, An Lạc trại và triều đình đã đối đầu mấy chục năm nay, ngay cả uy nghiêm của Đại Tĩnh, bọn họ cũng chưa từng để mắt đến, huống chi là một Thái tử Đông cung đơn độc như ta."



Gió nổi lên, tiết trời hơi lạnh. Hàn Diệp đứng dậy, tỳ nữ bên cạnh liền kính cẩn khoác áo choàng lên vai hắn.



"Điện hạ...." Nghe những lời này, Triệu Nham á khẩu, vẻ mặt có chút bất ngờ.



"Hơn nữa... dùng ba vạn thuỷ quân để cầu hôn cũng không phải là nhỏ, bổn Thái tử cũng coi như không bị mất mặt." Hàn Diệp nhàn nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt rõ ràng là đang giễu cợt.



"Điện hạ..."



"Tùng Trúc công tử", người từ trước đến nay có tiếng ở đế đô về tài hùng biện, lúc này cũng chỉ có thể giương mắt nhìn Thái tử gia nhà mình, không nói được lời nào, thậm chí còn không thể nói ra câu "Điện hạ nói gì cũng đúng"!



Gia, tốt xấu gì ngài cũng là Thái tử của một nước, vị nữ thổ phỉ kia đang hỏi cưới chứ không phải hỏi gả đâu!



"Huống hồ, cho dù người khác không biết tình hình bên trong An Lạc trại, nhưng ngươi cũng nên biết rằng nơi đó không đơn giản chỉ là một sơn trại nhỏ. Nhậm An Lạc, người này có thể khiến cho phụ hoàng xem trọng, vậy thì không thể coi là tầm thường. Tử Kính, xem thường đối thủ của mình không phải là điều khôn ngoan, bất cứ lúc nào cũng vậy."



Có lẽ là vì ánh mắt của Triệu Nham quá bi phẫn, nên Hàn Diệp cuối cùng cũng bỏ qua chủ đề này.



"Đối thủ?" Lời nói trước đó của Hàn Diệp còn có thể khiến Triệu Nham gật đầu, nhưng nghe đến đoạn sau, ánh mắt Triệu Nham lại rũ xuống, chậm rãi nói: "Điện hạ, nếu nói là đối thủ thì cũng..."



Tốt xấu gì cô nương nhà người ta cũng không quản vạn dặm xa xôi, cho người vào kinh truyền lời thương mến đến ngài, còn dâng toàn bộ gia sản để đến bên ngài, nói là đối thủ thì có phải không có tình nghĩa quá không!



Hơn nữa, Điện hạ thân là Thái tử của một nước, một nữ thổ phỉ sao có thể nói là đối thủ?



"Sao thế, cảm thấy coi trọng nàng ta rồi sao? Tử Kính, nàng ta dám nói mình muốn làm Thái tử phi Đông cung trên triều đường Đại Tĩnh, bàn về sự to gan khí khái, thì trong thiên hạ, người như vậy ta từng gặp qua... nàng ta là người thứ hai."



Không biết nhớ đến điều gì, ánh mắt Hàn Diệp hơi ngưng lại, dưới màn đêm đen mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy sự hồi tưởng trong con mắt hắn.



Dường như bởi vì thần sắc của Hàn Diệp quá bình tĩnh và nghiêm túc, Triệu Nham nén xuống sự kinh ngạc ở đáy lòng, không nhịn được hỏi: "Điện hạ, vị kia là..."



"Gia chủ của Đế gia năm đó, Đế Thịnh Thiên."



Triệu Nham đột nhiên ngẩng đầu, nhưng Hàn Diệp đã bước xuống bậc thang đá, đi sâu vào trong Đông cung, giữa các bước chân của hắn có một chút trầm mặc lạnh lẽo.



Có lời đồn rằng, năm đó gia chủ của Đế gia hết lòng yêu thương con trai trưởng Trung Vương, đích thân làm thầy truyền dạy cho hắn, lẽ nào thực sự không thành?



"Tử Kính, đừng để ý tới những lời đồn đại trong kinh thành, càng không cần phải trấn áp nó."



Nghe những lời này, đáy mắt Triệu Nham lộ vẻ phức tạp, từ nhỏ hắn đã bầu bạn bên cạnh Thái tử, gần như lập tức hiểu ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của Thái tử.



Cặp cha con tôn quý nhất thiên hạ này, giống nhau ở chỗ đều cố chấp bởi một điều.



Hoàng đế luôn giữ kín bí mật về Đế thị, nhưng người mà Thái tử xem trọng nhất... lại là cô nhi duy nhất của Đế gia.



Tin đồn về Nhậm An Lạc ngày càng lan rộng, nhưng cũng chính vì vậy, sự thực về vị trí Thái tử phi Đông cung bị bỏ trống đã không thể che giấu được trước bàn dân thiên hạ và trọng thần trong triều.



Xưa nay thê thiếp giống như thiên hà, Thái tử của một nước lại không vợ không con, điều này đối với toàn bộ Đại Tĩnh mà nói quả thực hoang đường nực cười.



Nhân cơ hội này đem dư luận của thiên hạ vào hoàng cung, có lẽ điện hạ không những không chán ghét Nhậm An Lạc, mà còn... cảm tạ nàng.



Triệu Nham nhìn theo bóng dáng lờ mờ khuất sâu trong lối đi nhỏ, cuối cùng vẫn không khỏi thở dài một hơi.



Đế Bắc thành đã mười năm không náo nhiệt như vậy rồi.



Việc An Lạc trại chiêu hàng là sự kiện lớn trên mảnh đất Tấn Nam này. Để thể hiện hoàng uy, Phạm Văn Triều đã cử người tốc hành đến sớm hơn vài ngày để loan tin, bách tính ở gần Đế Bắc thành nhất đương nhiên sẽ biết tin sớm hơn.



Việc nữ trại chủ của An Lạc trại vào kinh thành làm quan quả là điều hiếm thấy, hơn nữa không phải nữ tử nào của vương triều Đại Tĩnh cũng dám cầu hôn Thái tử, vì vậy chỉ trong vài ngày, Nhậm An Lạc đã trở thành chủ đề bàn tán chính trên các sân khấu hoặc trong các quán trà.



Không ít bách tính đều muốn nhìn rõ vị nữ anh hùng hào kiệt của Tấn Nam này, vì vậy sáng sớm hôm nay, con đường duy nhất dẫn tới đế đô Bắc thành đã bị phong toả nghiêm ngặt.



Bằng cách nào đó, đoàn lễ nghi của triều đình đã canh giữ rất nghiêm ngặt, thậm chí Nhậm An Lạc vốn quen ngông cuồng cũng giả vờ yểu điệu, trốn vào trong xe ngựa, sống chết cũng không để người khác nhìn thấy. Dân chúng đều cảm thấy tiếc nuối, chỉ có thể đi bộ về nhà dưới cái nắng thiêu đốt.



"Tiểu thư, cuối cùng thì người xem như cũng đưa ra một quyết định sáng suốt, cô nương nhà người ta đáng lý ra nên ngồi xe ngựa hưởng phúc. Người ngày ngày chỉ biết cưỡi ngựa múa kiếm, còn đâu là một cô nương khuê các nữa?" Uyển Thư đoan đoan chính chính ngồi nịnh nọt bên trong xe ngựa.



Ngồi bên cạnh là một tiểu cô nương mặc y phục xanh nhạt, khoảng mười tám tuổi, tên là Uyển Cầm, chuyên chăm sóc chuyện sinh hoạt cá nhân thường ngày của Nhậm An Lạc. So với Nhậm An Lạc, dường như nàng càng có thể nắm bắt được tính khí nóng nảy của Uyển Thư.



Lúc này, nàng thuận tay bày lên một ấm trà sứ men xanh Long Tuyền, hai tay nhẹ nhàng chuyển động, cho đến khi hương trà nhàn nhạt phảng phất trong xe ngựa, khoé miệng nàng mới lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng.



Lúc nhỏ, vì bị sơn tặc truy đuổi mà vị cô nương này lạc vào An Lạc trại, được Nhậm An Lạc giữ lại. Tính tình nàng điềm đạm như nước, hiểu rõ kinh sử, thông minh hiểu chuyện, hai năm trước đã trở thành quân sư của An Lạc trại.



Lúc bắt đầu khởi hành, Uyển Cầm dặn tất cả mọi người không thể gọi Nhậm An Lạc như lúc ở trong trại nữa, tránh việc khi vào kinh bị mọi người chê cười. Từ trước đến nay nàng ta đã quen trầm lặng yên tĩnh, Uyển Thư bị nàng dọa đến ngây người, liền quay đầu ngoan ngoãn gọi Nhậm An Lạc một tiếng "tiểu thư".



"An Lạc trại cách kinh thành xa xôi vạn dặm, lẽ nào ta ăn no rồi, sợ không tiêu hoá nổi nên muốn cưỡi ngựa sao?" Nhậm An Lạc liếc xéo Uyển Thư một cái, bộ dạng thoải mái tựa vào gối mềm: "Đi, lát nữa xuống xe mua cho bổn đương gia vài cuốn kịch về đây, vẫn là bách tính Tấn Nam chúng ta có mắt nhìn... Nghe xem, An Lạc trại chủ oai hùng cái thế, lấy sức một người nghênh chiến tám phương... Lấy đầu tướng địch vang xa ngàn dặm..."



Nhậm An Lạc chỉ vào từng câu từng chữ trên sách kịch nói rất ngạo mạn, lông mày của Uyển Thư dựng ngược lên, đang định nói vài câu đáng tin để ngăn sự tự tin thái quá của đại đương gia, thì xe ngựa đột nhiên tăng tốc.



Ba người nhìn nhau với vẻ kỳ quái, dòng người ở Đế Bắc thành rất đông, tại sao đột nhiên...



Uyển Thư khẽ vén rèm cửa lên, nhìn về phía cách đó không xa, lông mày nhíu chặt, sắc mặt tỏ vẻ đã hiểu. Thấy Nhậm An Lạc đang nhìn mình, cô chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, phía trước không xa là Đế phủ và từ đường (*) của Đế thị."



(*) Từ đường: Nhà thờ họ, nhà thờ tổ tiên.



Sinh ra ở Tấn Nam, không ai không biết đến Đế gia, kể cả là người của An Lạc trại kiêu căng ngạo mạn chiếm núi xưng vương.



Mười năm trước, sau khi toàn bộ Đế gia bị diệt, vua Gia Ninh không hề phá huỷ nhà tổ Đế gia và từ đường Đế thị, chỉ phái một đội thị vệ tới canh giữ ở đây. Sau khi Đế gia sụp đổ, hơn mười năm nay đã không còn ai để ý đến nơi này, sớm đã xập xệ hoang tàn, không còn ở trên đỉnh cao như năm đó. Tuy nhiên dư âm mấy trăm năm lịch sử vẫn còn đọng lại, vì vậy những năm gần đây, bách tính Tấn Nam vẫn luôn giữ sự kính nể tôn sùng trong lòng.



"Chim hết thì cung cũng cất, thỏ chết thì chó cũng nấu." Uyển Cầm đặt chiếc chén trong tay xuống, chén men sứ đặt trên mặt bàn vang lên một tiếng lanh lảnh. Nàng ngước mắt nhìn ra bên ngoài rèm vải, dáng vẻ xa xăm: "Chỉ tiếc cho gia nghiệp to lớn trăm năm của Đế gia. Nếu nói về vong ơn bội nghĩa, thì đương kim bệ hạ lại là một nhân tài kiệt xuất."



Uyển Thư chớp chớp mắt, mơ hồ nghe Uyển Cầm cảm thán, nhìn nhà tổ của Đế gia hồi lâu rồi mới buông rèm vải xuống. Bên trong xe ngựa đột nhiên yên tĩnh khác thường, hai người quay đầu nhìn về phía Nhậm An Lạc, không biết nàng đã lim dim ngủ từ khi nào, giữa hai hàng lông mày thâm trầm lành lạnh, quyển sách kịch trong tay đã rơi xuống cạnh đầu gối, cũng không nhặt lên.



Nửa tháng sau, đoàn lễ nghi của triều đình đã tới gần kinh thành.



Nhìn cổng thành cách đó không xa, bên trong một chiếc xe ngựa ở phía trước, Phạm thị lang đang thở phào nhẹ nhõm. Một ngày trước, hắn đã sai thị vệ quay về kinh trước để bẩm báo, trong cung cũng đã có hồi âm. Do dự một lúc, hắn ra lệnh cho đoàn tạm dừng, vuốt vuốt hai bên ria mép, vén rèm vải, rồi khoát tay gọi một thị vệ đứng bên cạnh: "Gọi Nhậm tướng quân tới đây, bản quan có chuyện muốn bẩm báo."



Thị vệ nhận lệnh, đang muốn chạy đi thì Phạm Văn Triều lại gọi lại, dáng vẻ hơi do dự: "Thôi, bản quan vẫn nên đích thân đi một chuyến thì hơn."



Có thể lăn lộn trên triều làm đến chức quan Nhị phẩm này, nói thế nào thì Phạm Văn Triều cũng là một người hiểu chuyện. Trước tiên chưa nói đến thực lực thực sự của An Lạc trại và thái độ mập mờ không rõ của vua Gia Ninh, thì trong mấy ngày bôn ba vừa rồi, hắn cũng từng gặp qua Nhậm An Lạc hai lần.



Không biết nên nói như thế nào, nhưng trong nháy mắt, Phạm Văn Triều đã có thể hiểu được tại sao nữ tử Nhậm An Lạc này lại dám nói ra những lời kinh thiên động địa kia trên triều đường Đại Tĩnh.



Vị nữ thổ phỉ này quả đúng là to gan thô bạo, nhưng chuyện nàng trông coi cả một tòa thành cùng mấy vạn tinh binh trong vài năm đã khiến hắn nuốt tất cả những lời bình phẩm định nói vào bụng. Nhậm An Lạc khác hoàn toàn với bất kỳ vị tiểu thư thế gia nào mà hắn từng gặp trong kinh thành, hắn thậm chí còn không có bất kỳ ý nghĩ so sánh nào.



Điều này không có nghĩa là khi sinh ra Nhậm An Lạc đã siêu phàm thoát tục, kinh động lòng người, chỉ là không ai lại đi so sánh một tướng quân chinh chiến sa trường với một tiểu thư khuê các, nói ra chỉ khiến cho người đời chê cười mà thôi.



Sau khi cân nhắc, hắn đi tới trước xe ngựa của đoàn người An Lạc trại. Có lẽ là biết sắp tới kinh thành nên rèm vải trên xe ngựa đã được vén lên từ lâu, Nhậm An Lạc đang khoanh chân ngồi một bên giá đỡ của xe ngựa, thấy Phạm thị lang đi tới thì cởi mở cười nói: "Phạm đại nhân, bệ hạ lại có chiếu chỉ sao?"



Lông mày của Phạm thị lang dựng lên, không so đo với sự bất kính này của Nhậm An Lạc, nhìn vào bên trong xe ngựa rồi nói: "Bệ hạ thấy Nhậm tướng quân đi đường vất vả nên đã chuẩn bị cho ngài chỗ ở phía thành Tây, để tướng quân có thể nghỉ ngơi vài ngày. Ba ngày sau, bệ hạ sẽ cùng với chư vị đại quan tiếp kiến tướng quân tại Thượng Thư các."



Đối với Đại Tĩnh mà nói, An Lạc trại quy hàng là một việc lớn, nhưng Nhậm An Lạc chung quy cũng chỉ là một nữ tử, vì vậy những ngày này, các quan viên trên triều đã tranh luận không ngớt về việc sắp xếp tiếp kiến của Nhậm An Lạc. Bệ hạ chọn Thượng Thư các để tiếp kiến nàng tất cũng là chuyện thoả đáng.



"Nếu bệ hạ đã lo nghĩ cho hạ thần thì bổn đương gia.... ờm... hạ thần sẽ nghỉ ngơi vài ngày rồi mới vào cung tiếp kiến." Nhậm An Lạc vừa nói được một nửa thì cảm thấy ánh mắt vô hình đang nhìn vào cuốn sách của Uyển Cầm liếc nhẹ sang mình, thuận tiện bước theo gót chân Uyển Thư.



"Sao không thấy Uyển Thư cô nương đâu?" Phạm thị lang có ấn tượng rất sâu sắc về Uyển Thư, toàn thân tràn đầy sát khí, cả ngày vác theo một cây đại đao sau lưng, nói chuyện kỳ quái.



"Các thúc bá trong trại không yên tâm nên đã phái thêm một số người tới, Uyển Thư đi nhận người rồi, đại nhân không cần bận tâm."



Nhậm An Lạc thuận miệng đáp, xoa xoa cằm, đảo mắt hồi lâu, nhìn Phạm thị lang đang không mấy thoải mái, hỏi: "Không biết bình thường Thái tử điện hạ có bận không, thích những món đồ gì, mấy ngày này ta sẽ bảo người chuẩn bị thật kỹ, đợi sau khi gặp được bệ hạ thì sẽ tới Đông cung hỏi thăm."



Thần sắc của Phạm thị lang cứng ngắc, nhìn thấy Nhậm An Lạc nhẹ nhàng bình thản nói về việc gặp bệ hạ, đáy mắt hắn dường như có lửa, trong tiềm thức sinh ra sự cảnh giác mà một triều thần Đại Tĩnh nên có: "Tướng quân chê cười rồi, Thái tử điện hạ bình thường bận việc chính sự, rất ít khi rảnh rỗi. Hơn nữa từ nhỏ điện hạ đã vô cùng thông minh tài giỏi, nào giống các công tử bình thường khác quần là áo lượt, chơi bời lêu lổng. Nếu tướng quân có thời gian, chi bằng hẹn gặp các tiểu thư khuê các ở kinh thành, cũng coi như là nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh trong thành."



Thái tử Hàn Diệp luôn được các triều thần kính trọng, sao có thể để cho một nữ thổ phỉ hoang dã dây dưa, vẫn là để nàng ta tránh xa Thái tử một chút là tốt nhất.



Những lời này của Phạm thị lang nghe thì khiêm tốn, thực ra chỉ thiếu điều nói thẳng ra rằng, các tiểu thư khuê các nhà công hầu còn chưa dám trèo cao đến Thái tử Đại Tĩnh của hắn, huống chi là một nữ tử lỗ mãng của An Lạc trại.



Uyển Cầm đang chăm chú đọc sách khẽ thở dài một tiếng, ngồi vững như Thái sơn, khóe miệng kéo lên thành một hình vòng cung.



"Vậy sao?" Đôi mắt đen láy của Nhậm An Lạc chớp chớp, nhìn chằm chằm Phạm thị lang rất lâu không nói, mãi cho đến khi vị quan Nhị phẩm của triều đình này lấm tấm mồ hôi thì mới phẩy nhẹ tay áo, cười nói: "Không ngờ Thái tử điện hạ lại ưu tú như vậy, vượt xa những lời bách tính nhân gian nói. Mắt nhìn của bổn tướng quân quả thực không tồi, có vẻ những sính lễ này sẽ không lọt vào mắt xanh của điện hạ được rồi."



Nhậm An Lạc nhìn về phía sau xe ngựa của mình, một hàng rương hòm chất đầy vàng bạc kéo dài vài dặm, nhẹ nhàng nói: "Xem ra trừ phi ta vào các, được phong tướng, lập công trạng hiển hách, nếu không Nhậm mỗ cũng không dám nói vào làm chủ Đông cung. Phạm đại nhân, ngài nói có phải không?"



Phạm thị lang nhìn dáng vẻ nhất thời phấn khởi của Nhậm An Lạc, vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt sắp biến thành màu gan heo: "Tướng quân, những lời này, những lời này..."



"An Lạc sẽ ghi nhớ ý tốt của đại nhân, cố gắng dốc hết sức lực. Ngày đại hỷ của hạ quan và Thái tử điện hạ, ta nhất định sẽ mời Phạm đại nhân ngồi ở vị trí khách quý để cảm ơn ân tình ngày hôm nay của đại nhân."



Đối với lời nói tràn đầy thành ý và ung dung nghiêm túc của Nhậm An Lạc, Phạm thị lang cuối cùng cũng không thể thở ra một hơi, đôi mắt đen láy nhìn về phía thị vệ bên cạnh.



Thái tử điện hạ, hạ quan tội đáng muôn chết!



Nhậm An Lạc lười quan tâm tình hình bên ngoài xe ngựa, buông rèm vải xuống, thoải mái tựa vào chiếc gối mềm mại. Uyển Cầm lại cung kính đưa một tách trà đã pha đến trước mặt nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu thư, trước kia là do ta và Uyển Thư có mắt không thấy Thái sơn, sau này nếu chúng ta có đắc tội, vẫn mong tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng."



Trong xe ngựa nhất thời có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, ngơ ngẩn hồi lâu mới hiểu ra, bản thân không dễ dàng gì mới có thể chiếm một tòa thành nơi doanh trại địch, vậy mà lại thua dưới tay nha đầu của nhà mình.



Giữa lúc binh hoang mã loạn, không ai để ý đến... đoàn người từ ngàn dặm xa xôi này đã chính thức đi qua tường thành của đế đô Đại Tĩnh.



• Hết chương 4 •

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play