*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm nay Tết sớm, mới cuối tháng một đã tới giao thừa.
Sẩm tối, trời đổ mưa bên ngoài cửa sổ, tiếng tí tách tí tách khiến thành phố vốn đã chẳng có không khí của năm mới lại trở nên ảm đạm khủng khiếp.
Vân Nhiêu vùi mình trên chiếc giường mềm mại, cuộn chặt thân trong lớp chăn ấm áp. Song, cái lạnh ẩm ướt của phương Nam đang lan tỏa khắp muôn nơi, mưa mới được một lúc mà cô đã phải tỉnh giấc vì lạnh.
Một màu đen kịt bao phủ trước mắt, đồng hồ sinh học của cô chẳng đâu vào đâu nên giờ không phân biệt được đây là đêm hay ngày.
Mặc đồ ở nhà xong rồi dụi mắt, bước từ từ ra ngoài phòng khách.
Tường ngoài phòng khách dán đầy tranh Tết, ngoài cửa treo chữ Phúc đỏ rực, tất cả được trang trí để bừng lên niềm hân hoan đón năm mới về.
Một người đàn ông trẻ mặc quần áo thể thao đang ngồi ở giữa sofa, đôi chân dài không biết phải đặt vào đâu cho phải, ánh mắt đen láy, thấy cô thì anh còn nhướn mày lên.
– Dậy rồi cơ à?
Người anh tỏa ra một sự uể oải lười biếng, anh quay đầu nói vọng vào bếp.
– Bố mẹ, du học sinh cưng của bố mẹ ra rồi này.
Trong bếp đang xào gan heo, mùi hương thơm phức tỏa đi khắp nơi. Người phụ nữ đưa đũa cho chồng đang đứng bên cạnh rồi lau tay vào tạp dề, nụ cười trên môi còn rực rỡ hơn cả ánh lửa bập bùng. Bà rảo bước ra ngoài.
Vân Lỗi bất đắc dĩ phải đứng trước bếp, vừa xào vừa ngả người ra sau nhìn theo vợ đi ra phòng khách.
Nhưng ông nghe thấy mỗi tiếng “cạch”…. Phòng bếp đã đóng cửa, con gái cũng chẳng nhìn thấy đâu.
Màn hình tivi đang điểm 17 giờ 19 phút. Vân Nhiêu đã đánh một giấc say trong cái ngày cuối cùng của năm cũ.
Về nhà thật sướng làm sao. Cô vươn vai, đã thế còn ngáp một cách thỏa mãn.
Bầu trời vẫn ngập trong màn mưa lạnh lẽo nhưng không khí ấm cúng trong nhà đã hóa thành sắc xuân ấm áp.
Khương Na đang nói chuyện “ríu rít” với con gái. Bà liếc mắt sang người nào đó đang ngồi sofa, biểu cảm trên khuôn mặt bỗng thay đổi 180 độ:
– Vân Thâm! Sofa nhà mình làm bằng da thật, hôm qua còn mới thuê người đến giặt xong, con chơi bóng rổ về đã tắm chưa??
Vân Thâm quyết nhắm tịt mắt lại:
– Mẹ, cho con nghỉ cái đã…
Khương Na thấy anh thế thì nhức cả đầu: “Em thì mới về nước hôm qua, con không ở nhà với em mà còn ra ngoài chơi bóng ngay 30 Tết, không thì ăn Tết ở sân bóng luôn đi.”
– Ở nhà với nó? Nó ngủ từ sáng đến tối, có pháo hoa cũng chẳng dậy nổi.
Anh bỗng nhếch môi: “Cận Trạch ít khi rủ bọn con chơi bóng rổ, 30 Tết đã là gì, cả đêm tân hôn thì con cũng sẽ cân nhắc để đi.”
Hiếm khi nào Khương Na lại không nổi đóa khi nghe con mình “lưỡi không xương trăm đường lắt léo”:
– Con gặp Cận Trạch à?
– Vâng.
– Thế thằng bé giờ… Phong độ lắm đúng không?
– Còn phải nói à, đoạt được cúp ảnh đế của giải Venice đến tận hai lần, vừa bước ra ngoài đã có hơn trăm vệ sĩ đi theo, mười mấy con xe sang hộ tống, bảo vệ khắp nơi, kiến không chui qua lọt.”
Khương Na há hốc miệng: “Trời ơi…”
Vân Thâm bật cười: “Mẹ, sao mẹ dễ lừa thế?”
Khương Na:?
– Cậu ấy lái xe tới, trông giản dị lắm. Quanh sân bóng đầy bãi đỗ xe mà cậu ấy còn gọi con hỏi đỗ xe ở chỗ nào.
Tivi trên tường đang chiếu hài kịch, người qua tiếng lại giúp phòng khách đã ồn ào lại càng náo nhiệt hơn.
Vân Nhiêu chợt lặng thinh.
Cô đứng trong tình huống này trông hệt như đang làm nền cho toàn cảnh, nom có vẻ lạc lõng.
Cận Trạch lại về Dung Châu ăn Tết. Đã thế còn chơi bóng rổ với anh cô. Cảm giác này tựa như sao băng mà cô chỉ có thể nhìn từ xa, một vì sao thuộc về không gian bao la sâu thẳm bỗng rơi vào màn đêm mà người ta có thể chạm tay tới trong một khắc bất ngờ.
Cuối cùng thì Vân Thâm cũng chuẩn bị đi tắm. Anh bước tới cạnh em gái rồi tự nhiên cốc vào đầu cô:
– Đồ ngốc đang nghĩ gì đấy?
Vân Nhiêu chớp chớp mắt: “Không có gì, đang ghen tị chuyện anh còn liên lạc được với cả sao lớn.”
Đúng lúc Vân Thâm đứng lại nói chuyện với cô: “Anh không lưu số cậu ấy, máy hiện số lạ nhưng vừa nhìn anh đã nhận ra rồi. Số điện thoại từ cấp ba đến giờ anh vẫn còn nhớ. Không ngờ bao năm rồi cậu ấy vẫn dùng số đó.”
Khương Na chen thêm một câu: “Hồi bé em con cũng y vậy, còn ghi số điện thoại của các bạn ra rồi dán lên tường.”
Vân Thâm liếc sang bà: “Hồi cấp ba, học sinh toàn dùng điện thoại thông minh để chat chít. Lúc đó bọn con có mỗi cục gạch, không thì sao phải đổi nhiều điện thoại thế này?”
Còn chưa nói xong thì đã bị mẹ lôi xềnh xệch đi rồi ném vào phòng tắm như thể ném rác vậy.
Cửa đóng sầm lại.
*
Vân Lỗi và Khương Na là đầu bếp, cả hai đã có 30 năm kinh nghiệm.
Đêm Giao thừa, đã thế con gái còn du học về nên hai vợ chồng nấu cả bàn đồ ngon, xứng đáng được sánh với đại tiệc cấp nhà nước.
Sau khi ngồi vào bàn, Vân Thâm đã cầm đũa lên đầu tiên, gắp cho em gái miếng bào ngư:
– Nào Nạo, mừng em gái về nhà.
Vân Nhiêu chẳng thèm nhếch mắt lên: “Anh, 26 tuổi rồi, phải tập mà biết chữ đi chứ.”
Anh chớp chớp mắt: “Hơ.”
Anh đã gọi cô là “Vân Nạo” hai mấy năm trời nhưng em gái không dây dưa dây cà, đến giờ vẫn mặc kệ anh.
(*) Chữ “Nhiêu” trong tên nữ chính là 娆
, đọc là “ráo” còn “Nạo” mà anh trai trêu là 挠
, đọc là “náo”.Ai ngờ cái đồ ngốc này đi du học cái đã học được cách vặc lại rồi.
Có vẻ trong ba năm ở Ý, con bé đã thành công trong việc chuyển trọng tâm từ biên dịch sang phiên dịch rồi đấy.
Nhà họ Vân không có truyền thống “ăn không nói, ngủ không tiếng”, bữa cơm nào cũng vui vẻ ồn ào, mọi người chuyện trò đến tận lúc chiếu Đêm hội mùa Xuân mà vẫn chưa dừng được.
Tầm tám rưỡi tối, Vân Nhiêu nhận được mail chúc Tết của trưởng phòng ở công ty mới. Cô về phòng rồi đóng cửa lại. Sự lặng yên đột ngột kéo tới tựa như một tấm lưới khổng lồ bao trùm lấy thân cô. Trả lời email xong, cô bắt đầu nghiên cứu hồ sơ nhậm chức của công ty mới.
Dịch sáng tạo Thân Thành là một trong mười công ty phiên dịch lớn nhất cả nước. Trước khi về nước, Vân Nhiêu đã nhận được offer, không cần làm nhân viên toàn thời gian mà chỉ cần đến công ty để hợp tác phiên dịch khi có dự án. Một khi đã bận thì bận không kém gì làm toàn thời gian nhưng lúc rảnh thì chẳng khác nào freelance cả, đã thế còn có thời gian để phát triển một số nghề tay trái mà bản thân hứng thú.
Offer mà cô nhận được đến từ ban phiên dịch tiếng Ý giỏi nhất công ty, lương bổng rất sộp. Với trình độ mới tốt nghiệp được nửa năm của cô thì offer này hệt như một niềm vui bất ngờ, mọi người trong ban ai cũng có học vấn cao, toàn tiền bối với kinh nghiệm phong phú đầy mình. Cô cực kì mong đợi vào công việc này, sắp lật nát cái hồ sơ nhậm chức ra rồi.
Điện thoại để trên bàn sách tự dưng rung lên, hội bạn thân ba đứa “Thoát ế là chó” đang tám với nhau.
Lê Lê:
Năm mới vui vẻ nhó mấy em iu! @Nhiêu Nhiêu công chúa, công chúa du học sinh đã dậy chưa?Vân Nhiêu:
Dậy lâu rồi. Giao thừa tăng ca để năm mới tự dưng giàu!Lê Lê:
Tăng ca???Phú bà Lê Lê đổi tên group thành “Tăng ca là chó”.
Ôn Dữu:
Gì đấy, đổi tên nhóm? Thế là được thoát ế phải không?Lê Lê:
???Lê Lê:
Mi lấy được số điện thoại của nam thần rồi?Ôn Dữu:
Hê hê.Lê Lê:
Nhân dịp năm mới năm me, nhanh nhắn tin chúc sức khỏe đi~Ôn Dữu:
Tiếc là lấy được số của người ta xong thì tao tụt hứng rồi.Lê Lê:
mày tệ quá trời quá đất, yêu lắm lắm luôn nhaĐang đọc inbox của hội bạn thân thì Vân Nhiêu bỗng thấy lòng trống rỗng. Tâm trí hiện ra số điện thoại mà cô đã nằm lòng, đã thế còn vang lên câu nói đầy bất ngờ của Vân Thâm:
– … Không ngờ bao năm rồi cậu ấy vẫn dùng số đó.
Suốt chín năm ròng.
Chín năm trước, cô đã từng cực kì gần gũi với anh, không chỉ là anh em cùng trường với nhau, không chỉ là người bạn khác giới mà người ta nhìn vào thì trông có vẻ thân nhau.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không dám liên lạc với anh thông qua anh trai mình. Giờ đây cô chỉ là một thành viên nhỏ bé trong số hàng ngàn người hâm mộ của anh, mà có quan hệ riêng tư với thần tượng là điều cấm kị của fan.
Vậy mà tối nay, nghe Vân Thâm kể Cận Trạch chơi bóng rổ hay thích phạm lỗi, đấu được 1/3 hiệp thì đụng vai người ta khiến ông anh lập trình viên không thích thể thao suýt nữa phải nhập viện…
Tất cả đã dần hòa vào hình ảnh tiền bối đẹp trai thích cười trong trí nhớ của cô. Thêm cả không khí năm mới đang réo còi giục giã, trái tim bé nhỏ của Vân Nhiêu lại bắt đầu rục rịch.
Mình và anh ấy đã từng là bạn của nhau. Từng trò chuyện trực tiếp với nhau, từng cười lăn cười bò cùng lúc với nhau, từng thông đồng để lừa Vân Thâm phải đãi cả hai ăn kem.
Cô đưa ra quyết định.
Hai tay cầm điện thoại, ấn vào biểu tượng SMS mà như thể đang đi hành hương, bắt đầu soạn tin nhắn:
Tiền bối Cận Trạch, năm mới vui vẻ~ Nghe nói phim Tết của anh sẽ được công chiếu vào ngày mai, chúc phim của anh nổi đình nổi đám, bán được siêu nhiều vé!Được đấy.
Vừa gần gũi lại rất có chừng mực.
Vân Nhiêu cụp mắt, gõ số điện thoại.
Ngón cái ấn nhẹ vào màn hình, nhấn gửi tin nhắn.
Sau đó…
Thế người nhắn tin là ai??
Tim cô thắt lại. Cô quên kí tên rồi! Thế là vội vàng bổ sung thêm một tin:
Em là Vân Nhiêu, em gái của Vân Thâm, học lớp 102 trường Dung Châu số 1 niên khóa 20xx, không biết tiền bối còn nhớ em không?Gửi xong, cô ngồi sụp xuống, cơ thể như bị rút cạn sinh lực. Cô cụp mắt, điên cuồng gõ tay xuống màn hình để F5 hộp thoại.
Căn phòng im ắng tới kinh người, ngoài cửa đang chiếu tiểu phẩm Đêm hội mùa Xuân, những tiếng cười đua nhau vang lên càng làm nền cho sự tĩnh lặng của căn phòng, đến cả tiếng thở thôi cũng đã bị khuếch đại lên cả triệu lần.
Trái tim cô lơ lửng rồi lại bị một sợi dây mỏng kéo đi, trôi dạt khắp muôn nơi. Cô không chịu nổi sự tra tấn này, đứng dậy đi ra ngoài phòng khách, ngồi vật xuống sofa.
Tiểu phẩm của Đêm hội mùa Xuân năm nay vô cùng xuất sắc, các từ hot cứ thế thành trend, tiếng cười rôm rả ngợp trời.
Song, Vân Nhiêu lại thấu hiểu sâu sắc một câu nói: “Thế gian náo nhiệt cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Cô có hơi hối hận rồi đấy. Vì cái cảm xúc sai trái ngắn ngủi này mà cô đã bước ra khỏi ranh giới những luật lệ nghiêm ngặt mà fan phải tuân theo. Mà kể cả thế thì một fan chuẩn mực nhắn tin chúc Tết idol xong cũng không nên mong đợi idol sẽ trả lời mình.
Mình không chuẩn mực mất rồi…
Vân Nhiêu rút kinh nghiệm xương máu, cố gắng tập trung xem Đêm hội mùa Xuân để dời sự chú ý của mình.
Ngoài cửa sổ, hình như trời đã ngừng mưa rồi. Qua làn nước đang đọng trên mặt cửa sẽ thấy được từng đợt pháo hoa nở rộ giữa không trung, ánh sáng rực rỡ tỏa sắc tựa như những hạt mưa rả rích.
Cô ngồi ôm gối trên sofa, Khương Na đút hoa quả cho cô ăn, dưa vàng lạnh ngắt ngọt đến ê răng.
Cô bình tĩnh lại, cơ thể và tâm hồn cũng quay về thực tế. Dường như mấy phút cầm điện thoại khi nãy là giấc mộng ngắn ngủi thuộc về tuổi thiếu nữ của cô.
Giấc mơ cứ thế trôi đi chẳng để lại vết tích gì. Có lẽ Cận Trạch cũng chẳng mở điện thoại đọc tin nhắn, cô vẫn có thể tiếp tục làm một người hâm mộ bình thường.
*
Mùng 1 Tết hôm sau.
Ăn tối xong, Vân Thâm rủ cả nhà ra rạp xem phim mới của Cận Trạch.
Người đàn ông mặc quân phục xuất hiện trên màn ảnh rộng, một tư thế anh dũng hiên ngang, độ đẹp trai lên đến một tầm cao mới.
Bất cứ khi nào ống kính quay cận mặt anh thì những tiếng hít hà lại thi nhau vang lên trong rạp, cùng với đó là tiếng tim đập thình thịch của các cô gái đang hòa vào nhau.
Vân Thâm ngồi cạnh Vân Nhiêu, anh vươn tay qua kéo đuôi tóc cô, thì thầm hỏi:
– Ngầu không? Lóa mắt chưa? Anh em anh đấy.
Anh em cái đầu anh.
Người ta là siêu sao điện ảnh, bao nhiêu năm mới bớt thì giờ ra để gặp anh mà cũng khoe cho được.
Cô trả lời qua loa: “Ừ, em biết rồi.”
Anh mỉm cười: “Suýt nữa thì anh quên xưa mày có quen cậu ấy.”
– Không quen. – Cô đáp rất nhanh.
Tim cô bỗng thình thịch một cách khó hiểu, phải vội vã tẩy não bản thân…
Mình là fan chuẩn mực.
Tình yêu của mình vô cùng thuần khiết.
Mình đã quên tình cảm khi xưa từ lâu rồi.
Tình cảm lúc này đây là tình cảm không cần hồi đáp.
…
Vân Nhiêu nhắn tin đã được 48 tiếng rồi, bây giờ đang là đêm mùng 2 Tết.
Phòng ngủ vẫn yên tĩnh như mọi ngày. Cô đọc sách tiếng Ý, điện thoại không để chế độ im lặng đã đổ chuông thông báo được vài giây rồi biến mất.
Cô cầm điện thoại lên, thấy một số điện thoại không lưu vào danh bạ.
Anh trả lời: Em cũng vậy.
48 tiếng đồng hồ, chỉ vỏn vẹn đúng ba chữ như vậy.
Điều này ngầm chứng tỏ rằng anh nhớ cô là ai, đồng thời ám chỉ rằng tình bạn của bọn họ lạnh nhạt đến nhường nào.
…
Mình là fan chuẩn mực.
Tình yêu của mình vô cùng thuần khiết.
Mình đã quên tình cảm khi xưa từ lâu rồi.
Tình cảm lúc này đây là tình cảm không cần hồi đáp.
…
Vân Nhiêu cắn môi dưới, ngón trỏ cứ giữ vào nút nguồn của điện thoại mãi như vậy.
Đến khi màn hình đã tắt ngúm, cô nằm nghiêng đầu trên mặt bàn.
Không được nghĩ về anh nữa, dù chỉ trong một tiếng thôi cũng được.
*
Tác giả có lời muốn nói:Truyện rất Mary Sue rất ngọt rất mơ mộng, viết nên một câu chuyện vui vẻ, không muốn gắn liền với hiện thực~