An Đậu Khấu có một biệt danh là Khoai Tây, nghe tên đã ra nghĩa, bởi cô lùn.
Không chỉ đứng cạnh bạn nam, mà sát bên các bạn nữ cô cũng nhỏ nhắn vô cùng, đi đến nơi nào người ta nhìn vào cũng có thấy muốn được yêu thương cưng chiều.
Từ hồi học lớp mầm đã có người bạn nhỏ ồn ào gọi cô là Khoai Tây.
Ngay còn bé cô đã ý thức được chiều cao của mình chính là một khuyết điểm. Con trai nhà hàng xóm đối diện nhà cô chỉ ra đời sớm hơn cô một tháng, nhớ lại chuyện hồi xưa khi hai đứa đánh nhau, có thể cậu ấy đã cao hơn cô rồi.
Trong trí nhớ của An Đậu Khấu, cậu nhóc ấy có thể coi là “thanh mai trúc mã”. Những người bạn nhỏ khác sợ vóc dáng cô bé quá không theo kịp mình nên không kéo cô đi trộm dâu rừng ở nhà cuối hẻm, chỉ có cậu nhóc ấy ngồi lại chơi với cô.
Cậu nhóc nhỏ bé dắt tay cô nhóc còn nhỏ hơn mình, nhẹ nhàng nói: “Khoai Tây đừng sợ, tớ là Khoai Lang, hai đứa mình cùng một họ, sau này tớ sẽ chăm sóc cậu.”
Khoai Lang chăm sóc Khoai Tây qua thời kỳ mẫu giáo, cũng đi qua cả quãng thời gian tiểu học, khi chuẩn bị bước vào cấp hai thì gia đình cậu lại rời đi.
À, đúng rồi, Khoai Lang không phải là khoai lang, cậu ấy có một cái tên rất dễ nghe, gọi là Lâm Trí.
An Đậu Khấu luôn lo lắng về chiều cao của mình nhưng ba An mẹ An lại bình tĩnh vô cùng, còn an ủi cô.
“Không sao đâu, không phải là con không cao, chỉ là chưa đến thời gian cao lên thôi.”
Sau kỳ thi đại học, khi kiểm tra sức khỏe, lúc đo chiều cao cô còn lén lút hất cằm lên để cho mình cao hơn một chút, nhưng cô vẫn là người lùn nhất lớp.
Nhưng rồi áp súc đều là tinh hoa*, mặc dù có hơi lùn nhưng cô lại rất thông minh nha! Đỗ vào trường đại học nổi tiếng cả nước với vị trí thứ ba.
(*) Áp súc đều là tinh hoa đây là câu thành ngữ mang cách diễn đạt bằng tiếng anh là “A little body often harbours a great soul” nghĩa là một cơ thể nhỏ bé nuôi dưỡng một tâm hồn vĩ đại.
Vì vậy, cô tự an ủi bản thân, không sao cả, thượng đế đóng lại một cánh cửa, chắc chắn sẽ giữ lại cửa sổ cho mình.
Nhưng tự mình vỗ về bản thân trở nên kiên định dũng cảm bao nhiêu thì ngày khai giảng ở trường đã bị đả kích cô bấy nhiêu, mọi quyết tâm đều tiêu tán.
Bởi vì đã định cư ở thành phố nên cô cũng không có ý định nội trú tại trường, liền tự mình đi nhập học. Cho tới khi đến văn phòng báo danh sinh viên năm nhất cô mới hối hận sao không để ba đi tới trường.
Văn phòng đăng ký chật chội, vóc người nhỏ nhắn đã bị ẩn vào một nhóm nam sinh cao lớn, An Đậu Khấu đầy bất lực, tựa như con cừu nhỏ để mặc cho người ta làm thịt mình. Mặc dù mọi người đều xếp hàng, nhưng bởi vì dáng người cô quá nhỏ nên không mang đến cảm giác tồn tại, rõ ràng đến lượt cô rồi nhưng lại bị người ta chen lấn, ẩn cô ra khỏi hàng.
An Đậu Khấu đứng ngoài nhìn đám đông đang xếp hàng, suy nghĩ xem mình có nên ném đồng tiền ra gây xôn xao dư luận, thừa dịp mọi người hỗn loạn vì tiền thì mình chen vào đăng ký không thì sau vai cô xuất hiện một chàng trai.
Cô quay đầu, đối mặt với một khuôn mặt dễ nhìn vô cùng, nam sinh kia cúi đầu nhìn, sau đó nói cao giọng với đám người phía trước: “Mọi người nhường nhau một chút đi, có nữ sinh bị đẩy ra khỏi hàng rồi đây này.”
Đám nam sinh quay đầu nhìn thấy cô gái dáng người nhỏ nhắn như vậy cũng tự động nhường chỗ. An Đậu Khấu đi lên phía trước, nhớ ra phải nói cảm ơn với bạn nam đó nhưng người đã không thấy đâu.
Sau khi nhập học xong An Đậu Khấu liền trở về nhà, vừa mới về đến cửa, cô đã nhìn thấy có xe của dịch vụ chuyển nhà đỗ ở cửa nhà đối diện, An Đậu Khấu tò mò liếc vài cái, bước vào nhà, cô đi ngay vào hỏi mẹ An đang nấu cơm.
“Mẹ, nhà hàng xóm có ai mới chuyển đến ạ?”
Mẹ An đang thái thức ăn, không hề ngẩng đầu lên, nói: “Hay là gia đình nhà chú Lâm chuyển về, con còn nhớ chứ, khi còn bé con có quan hệ khá tốt với con trai nhà chú đấy.”
An Đậu Khấu suy nghĩ một chút, đúng là có chút ấn tượng.
Đến bữa tối, cuối cùng An Đậu Khấu cũng được nhìn thấy chú Lâm và dì Lâm sau mấy năm không gặp. Dì Lâm vừa thấy An Đậu Khấu đã vô cùng phấn khích, ôm cô một cái sau đó nói: “Con khi còn nhỏ, bé xíu đáng yêu vô cùng, dì còn nghĩ con trưởng thành rồi không đáng yêu được như thế…”
An Đậu Khấu xấu hổ: “Con bây giờ với con hồi bé vẫn nhỏ như vậy, cho nên dì không cần lo lắng đâu ạ.”
Ba An mẹ An cùng gia đình chú Lâm ăn cơm tối, dì Lâm chỉ chuyên chú nói chuyện phiếm với An Đậu Khấu. Nói chuyện một lúc, dì đột nhiên nhớ ra.
“Đậu Đậu hẳn đã lên đại học rồi nhỉ.”
“Dạ.” An Đậu Khấu gật đầu: “Hôm nay con vừa khai giảng về ạ.”
“Con đỗ trường nào thế?”
“Trường Đại học A ạ.”
“Ai chà, A Trí nhà dì cũng đỗ trường đó, gia đình cũng muốn nó đi học thuận tiện nên mới dọn về đây. Đúng rồi, con học ngành gì thế?”
An Đậu Khấu đang chuẩn bị trả lời thì điện thoại của dì Lâm vang lên, dì Lâm vội nghe điện thoại.
“A Trí này, mẹ đang không ở nhà, mẹ đang ở nhà chú An ăn cơm đây… Con cũng sang nhà chú đi.”
Dì Lâm tắt điện thoại, đột nhiên xoay người kéo tay An Đậu Khấu: “A đúng rồi Đậu Đậu, cũng lâu rồi con chưa được gặp A Trí nhỉ.”
Tâm trí An Đậu Khấu thoáng qua hình ảnh cậu nhóc từng nói với cô rằng: “Khoai Tây Khoai Tây tớ là Khoai Lang” không kiềm được nở nụ cười yếu ớt: “Đúng thế ạ, từ khi học cấp hai đến giờ rồi.”
“Một chút nữa là có thể gặp mặt rồi, dì nhớ khi còn bé hai đứa rất thân với nhau nha! Khi dọn nhà chuyển đi, A Trí còn khóc loạn mãi!”
Đang tán ngẫu, chuông cửa bỗng reo lên, An Đậu Khấu đi dép ra mở cửa, có thể là vì người đứng ngoài cổng quá cao, cô lại lùn như vậy nên khi cửa mở ra, trong nháy mắt cô chỉ thấy một mảnh tối đen. Cô ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đẹp trai nhưng mang biểu cảm lạnh lùng, cảm thấy hơi quen mắt, suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, là chàng trai ngày hôm nay ở văn phòng đã giúp đỡ cô.
“Là cậu sao?” An Đậu Khấu kêu lên: “Cậu chính là Lâm Trí?”
Cũng quá trùng hợp rồi, hơn nữa, ngày hôm nay cô lại không nhận ra anh.
Lâm Trí khẽ vuốt cằm, nhìn cô: “Chào cậu, ba mẹ tớ chắc vẫn ở trong nhà cậu phải không?”
Bây giờ An Đậu Khấu mới phản ứng được dẫn Lâm Trí vào nhà.
Lâm Trí ngồi đối diện với An Đậu Khấu, cô đưa cho anh bát đũa, anh còn rất lễ phép nói câu cảm ơn.
An Đậu Khấu không nhịn được nhìn anh mấy lần, nghĩ thầm đây thật sự là thanh mai trúc mã hồi bé của cô sao? Sao lại đối xử vừa lịch sự vừa lễ phép với cô thế này!
Dì Lâm cũng chú ý tới không khí ngột ngạt giữa hai người, muốn giúp đỡ để hai bên hòa hoãn một chút. Dì nhìn sang Lâm Trí: “A Trí, Đậu Đậu cũng học chung trường với con đấy…”
“Con biết rồi.” Lâm Trí ngẩng đầu lên đúng lúc chạm vào ánh mắt An Đậu Khấu: “Khai giảng hôm nay bọn con đã gặp nhau rồi.” Dừng một chút, anh lại bổ sung một câu: “Con với cậu ấy học cùng khoa.”
Bốn phụ huynh nghe vậy đồng loạt nhìn về phía An Đậu Khấu, An Đậu Khấu cũng gật đầu một cái.
Phụ huynh vui vẻ, đều nói rằng hai người có duyên phận, An Đậu Khấu cũng cười đáp lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trí, anh không có phản ứng gì.
Làm sao lại lạnh lùng như vậy!
Sau khi tựu trường là bắt đầu học quân sự, Lâm Trí đứng đầu ở hàng nam, còn An Đậu Khấu lại đứng cuối cùng ở hàng nữ. Cách nhau cả nửa lớp, hơn nữa Lâm Trí lại lạnh nhạt, hai người không có điểm giao cảm nào.
Lúc nghỉ giải lao, An Đậu Khấu cùng mấy nữ sinh khác tụ tập thành một nhóm, trò chuyện một lúc, chủ đề hàn huyên đã chuyển sang Lâm Trí. Mọi người khen Lâm Trí vừa cao ráo vừa đẹp trai, thành tích lại cao, An Đậu Khấu nghe vậy, ánh mắt cũng xuyên qua nhóm người mà nhìn về phía anh.
Đúng vậy, ngũ quan trên khuôn mặt anh vô cùng tinh tế, nhìn kỹ còn thấy được dáng vẻ của anh lúc này.
An Đậu Khấu đột nhiên nhớ về ngày bé, cô đặc biệt thích kẹo hồ lô của một ông cụ bán ở đầu ngõ, khi đó bởi vì tiền ăn vặt không nhiều nên mỗi ngày chỉ có thể mua một xâu. Ngày ấy mưa vừa tạnh, cô mua kẹo hồ lô xong băng băng về nhà thì bị ngã, bộ váy mới bị vấy bẩn, xiên kẹo hồ lô cũng rơi xuống, cô gục xuống đất ngồi khóc. Lâm Trí đang ngồi trong phòng làm bài tập toán nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy ra ngoài dỗ dành cô, còn dùng tiền của mình mua cho cô một xâu hồ lô mới.
Cô ngậm xiên kẹo hồ lô mới, tiểu Lâm Trí thì cúi người giúp cô lau sạch những vết bẩn dính trên váy.
“Anh Lâm Trí.” Cô gọi anh, Lâm Trí ngẩng đầu, An Đậu Khấu cười, nói: “Anh lớn lên thật là đẹp trai nha!”
An Đậu Khấu nghĩ đến mức nhập thần, cho nên không hề chú ý tới Lâm Trí đã sớm phát hiện ra cô đang nhìn anh với ánh mắt như hổ rình mồi, đến khi cô hoàn hồn thì hai người đã bốn mắt nhìn nhau.
An Đậu Khấu sợ hết hồn, chột dạ nhanh chóng dời tầm mắt, một lúc lâu sau, cô mới dè dặt nhìn sang thì không thấy Lâm Trí đâu. Cô nhìn xung quanh một lần nữa cũng không nhìn thấy anh.
An Đậu Khấu quay đầu trò chuyện với bạn bè, không lâu sau cảm giác có người đứng sau lưng mình. Ngẩng đầu nhìn, lại là Lâm Trí.
Trong tay anh cầm một chai trà xanh, thấy An Đậu Khấu ngẩng đầu, anh đưa trà xanh cho cô, nhưng An Đậu Khấu vẫn đang ngây ngẩn, không nhận.
Lâm Trí bất động thanh sắc, nhướng mắt, giơ tay lên, ném chai trà xanh cho cô, An Đậu Khấu hoàn hồn, tay chân luống cuống cầm lấy.
Thấy cô nhận, Lâm Trí xoay người đi về đứng đầu hàng nam sinh.
An Đậu Khấu vẫn còn đang ngẩn người nhìn chai trà xanh, mấy người bạn đã xúm lại bát quái.
“Đậu Đậu, cậu cũng biết A Trí à?”
An Đậu Khấu nhìn chai trà xanh trong tay, rồi lại nhìn Lâm Trí đang đứng cách đó không xa, có chút do dự gật đầu một cái.
“Coi như là có quen đi.”
Tập quân sự, cơ bắp đau nhức là chuyện thường tình. Bình thường An Đậu Khấu đã không bao giờ tập thể dục, bây giờ lại phải chịu huấn luyện cường độ cao như vậy, ngay ngày thứ hai tập quân sự, chân cô đã sắp phế rồi.
Bởi vì nhà cách trường học không quá xa nên An Đậu Khấu đạp xe đến trường. Cũng bởi tập quân sự nên cơ đau nhức, đi bộ cũng mất sức, đạp xe cũng không đạp được, cô chỉ có thể dắt bộ xe về nhà.
Vừa về đến cổng đúng lúc gặp Lâm Trí, Lâm Trí chỉ nhìn cô một cái, không nói gì. Ngày hôm sau vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lâm Trí đang ngồi trên xe đạp điện đợi cô. Thấy cô ra, Lâm Trí có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Sau này để tớ chở cậu đi học đi!”
Góc tường có giàn hoa giấy nở rộ, thiếu niên điển trai đứng giữa ánh nắng ban mai trong trẻo, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến An Đậu Khấu trầm mê trong đó.
Lâm Trí không nói nhiều, coi như là ngồi chung xe đi học thì giao tiếp giữa hai người vẫn ít đến đáng thương, cho đến khi gần kết thúc kỳ quân sự xảy ra một chuyện mới giúp mối quan hệ hai người không còn lúng túng như bây giờ.
Nhóm thầy huấn luyện của bọn họ nổi danh là vô cùng nghiêm khắc. Buổi chiều hôm ấy có mấy nữ sinh tới muộn làm trễ nải thời gian tập luyện. Người huấn luyện tức giận, phạt các cô phải chạy.
Có nam sinh không nhìn nổi cảnh tượng nữ sinh bị phạt liền bất bình đi kiến nghị, kết quả bị người huấn luyện phạt chạy cùng nhau.
Giữa cái tháng nóng nhất của mùa hè, vóc dáng nhỏ nhắn của An Đậu Khấu phải đi theo đội ngũ, tội nghiệp chạy.
Lâm Trí đứng ở trong nhóm nam sinh, nhìn cái dáng người vừa nhỏ vừa lùn chạy phía sau đội ngũ, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Anh đứng lên, chào huấn luyện viên theo kiểu quân đội.
“Báo cáo!”
“Nói!”
“Huấn luyện viên, em cảm thấy hình phạt thầy đưa ra cho sinh viên quá nặng, cái chúng ta cần chú ý không phải là chiến thuật mệt mỏi này!”
“Tôi còn cần cậu dạy bảo sao? Thật sự thì, cái chúng ta để ý không phải là chiến thuật mệt mỏi nhưng trong cái thế giới bây giờ, chính là xã hội cá lớn nuốt cá bé…”
“Vậy ý của thầy là chỉ cần em mạnh hơn thầy thì thầy sẽ nghe em đúng không ạ?” Lâm Trí cắt đứt lời thầy huấn luyện.
Thầy huấn luyện vui vẻ, cởi thắt lưng, nói: “Được, chàng trai, tôi cho cậu cơ hội chứng minh năng lực.”
Bên này truyền tới xôn xao, sinh viên lớp khác cũng ồn ào theo. Thầy huấn luyện cũng không ỷ lớn hiếp bé, tùy ý Lâm Trì chọn muốn so cái gì, Lâm Trí lại nói: “Thầy muốn so cái gì thì chúng ta so cái đó.”
“Còn ngông như vậy, đánh cận chiến cậu biết sao?”
Lâm Trí nhún nhún vai, bắt đầu cởi đồng phục quân sự, huấn luyện viên cũng ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Thầy huấn luyện ban đầu không coi trọng Lâm Trí, cảm thấy anh chỉ là trẻ tuổi khí lực dồi dào, nhưng Lâm Trí đã bắt đầu tấn công dữ dội bằng một cú đá. Xuất ra mấy chiêu, anh liền đá một cước trúng ngực huấn luyện viên. Xung quanh, tiếng ủng hộ hô hào vang lên không ngừng.
Huấn luyện viên vỗ vỗ ngực mình: “Tiểu tử cậu quả thật không tệ! Đã tập qua rồi?”
Lâm Trí không trả lời, hai người tiếp tục dây dưa đánh nhau, không lâu sau cả hai cũng dần mất sức. Dù Lâm Trí có luyện tập qua nhưng thể lực không thể nào bằng thầy huấn luyện thường xuyên tập được, khi anh chuẩn bị buông lỏng bản thân, thì lại nhớ tới dáng vẻ An Đậu Khấu chân ngắn mềm mại nhỏ nhắn chạy dưới ánh mặt trời chói chang.
Anh nhướng mày, khi huấn luyện viên giơ quyền đấm anh, cơ thể anh tránh sang bên phải, tay trái bắt lấy cổ tay phải của huấn luyện viên, tay phải nắm lấy cánh tay phải của thầy, cơ thể nghiêng sang bên trái, quay lưng về phía thầy, dùng lực quật ngã thầy xuống đất.
Thắng bại đã rõ ràng, thầy huấn luyện chỉ có thể nghe theo yêu cầu của Lâm Trí, để cho học sinh đang chịu phạt dừng lại nghỉ ngơi. An Đậu Khấu mệt đến ngất ngây, vừa dừng lại đã ngồi bệt xuống đất.
Lâm Trí nhặt áo khoác lên, từ đám người đi ra đã nhìn thấy một viên tròn tròn nhỏ bé ngồi dưới đất. Anh nhíu mày, đi đến trước mặt cô.
“Vừa chạy bộ xong đã ngồi xuống sẽ bị chuột rút.”
Vẻ mặt An Đậu Khấu đưa đám: “Chân mềm nhũn rồi, không đứng nổi.”
Lâm Trí thở dài, đưa tay ra với cô: “Tớ đỡ cậu, nhanh đứng lên đi.”
Lâm Trí đỡ An Đậu Khấu đi dạo một lúc, đi ngang qua nhóm thầy huấn luyện, một người thầy mang ánh mắt đầy thâm ý nhìn hai người bọn họ, sau đó quay đầu nói với thầy vừa đánh nhau với Lâm Trí: “Có lẽ tôi biết tại sao cậu không đánh lại được tiểu tử kia rồi.”
“Vì sao?”
Huấn luyện viên chỉ chỉ An Đậu Khấu.
“Bởi vì trong lòng cậu không có người thương.”
“...”
Trở về nhà lúc đêm khuya, An Đậu Khấu ngồi sau lưng Lâm Trí, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, không nhịn được, hỏi: “Cậu làm thế nào mà đánh thắng được thầy huấn luyện thế?”
Đúng lúc xe đi qua một đoạn đường gồ ghề, Lâm Trí chuyên tâm lái xe không để ý tới cô, khi An Đậu Khấu tưởng rằng anh sẽ không trả lời mình thì nghe thấy anh mở miệng: “Cậu còn nhớ hồi học lớp một cậu bị một thằng nhóc mập mạp lớp kế bên bắt nạt không?”
An Đậu Khấu suy nghĩ một chút, vẫn còn có ấn tượng liền gật đầu một cái, nói: “Nhớ.”
“Khi ấy cậu bị cậu ta giật đồ ăn vặt, tủi thân mà khóc, khi quay về tớ có giúp cậu, nhưng không thắng được nó, lại còn để bản thân bị đánh. Sau đó, ba tớ cho tớ đi học tán thủ*, đến năm lớp hai, cuối cùng tớ cũng thắng được thằng nhóc mập đó.”
(*) Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa
Nói đến đây, anh đột nhiên cười khẽ một tiếng, còn nói thêm: “Từ khi đó, tớ chỉ học tán thủ cho đến tận bây giờ, nghĩ kỹ một chút thì tớ chỉ dùng chiêu này có đúng hai lần, một lần là hồi học lớp hai bởi vì thằng nhóc đó bắt nạt cậu, còn một lần nữa, chính là hôm nay.”
Giọng nói anh lãnh đạm, truyền tới tai An Đậu Khấu lại biến thành thanh âm uyển chuyển mập mờ.
Hai má An Đậu Khấu bắt đầu đỏ lên, chạng vạng tối giữa mùa hè, gió lạnh hiu hiu, ngay cả không khí cũng mang theo một mảnh mập mờ.
Tựa như ăn một cốc kem ly vị ô mai, tựa như nghe thanh âm đọc một đoạn thư truyền tới bên tai, tựa như bông tuyết dịu dàng tan vào phiến môi, hết thảy mọi thứ tốt đẹp cũng không đủ để bộc lộ xúc cảm này.
Thật vất vả chịu đựng qua đợt huấn luyện quân sự, cuộc sống đại học của bọn họ mới bắt đầu bước vào quỹ đạo.
Lâm Trí không nói nhiều, đại đa số thời gian còn lạnh nhạt với cô, ở trên lớp cũng chẳng nói với cô được mấy câu, Nếu không phải mỗi ngày anh đều đưa cô đi học, An Đậu Khấu sẽ hoài nghi rằng liệu khi xưa mình thật sự từng có thanh mai trúc mã là anh không nữa.
Nhưng đôi lúc An Đậu Khấu lại cảm thấy, thật ra thì Lâm Trí có để ý tới tới mình.
Có lần đến tiết thể dục, Lâm Trí chơi bóng rổ, An Đậu Khấu không vận động, chỉ ngồi yên dưới bóng cây nhìn anh chơi bóng. Một lúc sau, có nam sinh cùng lớp bước tới bắt chuyện với cô, đang trò chuyện bỗng quả bóng rổ lăn tới bên chân, cô ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Lâm Trí chạy tới đuổi theo bóng.
Lâm Trí ôm lấy quả bóng bên chân cô, đứng thẳng người, nhìn lướt qua nam sinh đang ngồi cạnh, nói với cô: “Cũng bởi vì luôn nói chuyện mà không chịu vận động nên cậu mới không cao được đấy, đi, ra chơi bóng rổ với tớ!”
An Đậu Khấu nhìn một cái, cột bóng rổ còn cao gấp đôi người cô nữa, không nghĩ ngợi gì nhanh chóng cự tuyệt.
“Tớ không biết chơi.”
“Tớ dạy cậu.” Lâm Trí nói, sau đó một tay ôm bóng một tay xách An Đậu Khấu đứng dậy.
Buổi tối An Đậu Khấu về đến nhà, mẹ An đã kéo cô qua hỏi chuyện.
“Đậu Đậu à, gần đây ở trường con không xảy ra chuyện gì chứ?”
Khuôn mặt An Đậu Khấu đầy dấu chấm hỏi: “Sao thế ạ?”
“Hôm nay A Trí nói với mẹ, trong lớp có nam sinh không đứng đắn quấy rầy con, con phải chú ý một chút, mẹ không cho phép con qua lại với mấy người như vậy. Hơn nữa, con còn nhỏ, đừng vội vã nói chuyện yêu đương làm gì.”
Khóe miệng An Đậu Khấu giật giật, cô không cách nào nhìn ra được Lâm Trí mang vẻ ngoài lạnh lùng kia lại có sở thích xen vào chuyện của người khác cơ đấy!
Cô giải thích một lúc lâu mẹ An mới tin tưởng cô cùng nam sinh kia chỉ là quan hệ bạn học bình thường. Rồi mẹ An lại nói: “Con cũng ở cái tuổi này rồi, dù ba mẹ không đồng ý thì con vẫn sẽ có suy nghĩ đi tìm đối tượng cho mình. Những người khác thì mẹ không yên tâm, nhưng đứa nhỏ Lâm Trí này mẹ nhìn thằng bé từ khi lọt lòng tới lúc lớn lên, mặc dù có mấy năm xa cách không nhìn được, nhưng chung quy lại thì vẫn khiến mẹ yên tâm hơn so với người ngoài. Nếu con muốn tìm bạn trai thì tìm Lâm Trí đi!”
“Mẹ, trước kia mẹ cũng nói thỏ không ăn cỏ gần hang rồi còn gì. Hơn nữa, con thích người ta nhưng người ta sẽ thích con sao? Cậu ấy cao như vậy, còn con lùn như thế này.”
“Thỏ không ăn cỏ gần hang, câu này nhằm vào mấy cọng cỏ không tốt đẹp, nhưng nếu là cây cỏ tốt như Lâm Trí thì con phải nắm thật chặt vào!”
An Đậu Khấu dạ dạ mấy câu cho qua, sau đó liền chạy vào phòng.
Sáng hôm sau đi học, đụng phải Lâm Trí, nhớ tới lời hôm qua mẹ dặn, đột nhiên trở nên lúng túng. Nhưng tên đầu sỏ Lâm Trí lại bình tĩnh vô cùng, hoàn toàn không giống như kẻ vừa đi bép xép với người ta.
Biệt danh của An Đậu Khấu là “Khoai Tây”, hội chị em trong nhóm cũng đã sớm gọi cô như vậy, lâu dần, có mấy nam sinh cũng gọi cô như thế. Có một lần trong giờ tự học, có một nam sinh ngồi ở hàng phía trên quay đầu xuống.
“Khoai Tây, cho tớ mượn bút với.”
An Đậu Khấu còn chưa kịp trả lời, Lâm Trí ngồi bên cạnh đã trầm mặt: “Khoai Tây mà cậu cũng được gọi?”
Nghĩ như vậy, An Đậu Khấu cảm thấy rằng Lâm Trí có ý với mình. Nhưng cô lại không dám xác nhận, dẫu sao thì quan hệ giữa hai người bọn họ như thế này thì chắc chắn là cô đoán sai rồi, lúng túng quá đi mất thôi!
Trong trường có rất nhiều người theo đuổi Lâm Trí, trong đó có hoa khôi của khoa nghệ thuật. Gương mặt thiên thần, thân hình “ma quỷ”. Ở trước mặt cô ấy, Đậu Khẩu thật sự là Khoai Tây chính hiệu.
Nhưng Lâm Trí lại tỏ ra không hứng thú chút nào với hoa khôi, mặc cho hoa khôi lấy lòng bằng cách nào, anh cũng chỉ nói ra mấy câu.
“Không muốn.”
“Không cần.”
“Tôi không có thời gian.”
An Đậu Khấu cảm thấy thoải mái trong lòng, ngay cả khi đi ngang qua hoa khôi cũng trở nên tự tin hơn, đầu ngẩng cao. Có lẽ là vì cô quá đắc ý nên có lần đi qua hoa khôi đã bị cô ấy kéo vào một góc nhỏ.
Hoa khôi dùng ánh mắt không quá thân thiện dò xét cô một vòng, sau đó nói: “Hình như Lâm Trí đối xử vô cùng tốt với cô, ngày ngày đều thấy hai người đi học chung với nhau. Hôm tập quân sự anh ấy còn đánh nhau với thầy huấn luyện cũng là vì cô đi! Cô và anh ấy rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”
An Đậu Khấu đảo mắt, tựa như đang suy nghĩ nên dùng từ như thế nào để diễn tả mối quan hệ của cô và Lâm Trí một cách thích hợp. Cô suy nghĩ một lúc lâu, cẩn thận nói: “Mông bên trái của cậu ấy có một cái nốt ruồi.”
“...”
Hoa khôi cảm thấy có sấm sét xẹt qua ót mình, cô vốn cho rằng mình không cần mất công tốn sức đã có thể bài trừ tình địch tiềm tàng này, lại không nghĩ tới mình sẽ bị chiếu tướng ngược lại. Chỉ một câu nói đã đủ để cho quân lính của cô tan rã.
Lâm Trí ngồi trong thư viện đọc sách, ở vị trí đối diện đột nhiên xuất hiện một người, anh ngẩng đầu, là hoa khôi. Anh tỉnh bơ cự tuyệt nói: “Hôm nay tôi không rảnh.”
“Không không, cậu hiểu nhầm rồi. Hôm nay tớ tới đây không phải vì chuyện này.” Hoa khôi dừng một chút, cúi đầu, có chút xấu hổ nói: “Trước đây không biết rằng cậu đã có bạn gái, còn quấy rầy cậu nhiều như vậy, thật sự xin lỗi.”
Bạn gái? Lâm Trí cau mày: “Cậu nghe ai nói là tôi có bạn gái?”
“Cái bạn nữ dáng vẻ nhỏ nhắn luôn ở bên cậu đó, tới hôm nay tớ mới biết đó là bạn gái cậu, trước kia tớ còn nghĩ rằng hai người là anh em.”
“Cậu ấy nói như thế nào?”
“Cậu ấy nói…” Hoa khôi có chút ngượng ngùng, ấp úng hồi lâu mới nói ra: “Cậu ấy nói mông trái của cậu có nốt ruồi.”
Khóe miệng Lâm Trí giật một cái.
Chờ đến khi tan học về nhà, An Đậu Khấu tung tăng chạy đến bên Lâm Trí nhưng lại phát hiện anh có gì không đúng. Đến khi ngồi lên xe, cô không nhịn được, hỏi: “Cậu sao thế?”
An Đậu Khấu hỏi như vậy, Lâm Trí càng không tự nhiên hơn. Từ vị trí của An Đậu Khấu nhìn sang, lại phát hiện bên tai anh đỏ lên. Anh ho nhẹ một tiếng, sau đó mới nói: “Hôm nay cậu nói với người khác mấy điều về tớ đúng không?”
Đầu óc An Đậu Khấu bỗng nhiên chập mạch: “Cái gì cơ?”
“Thì… Có phải cậu nói với người khác, bên mông trái của tớ có nốt ruồi đúng không?” Lâm Trí nói ra không được tự nhiên, cảm giác cả khuôn mặt mình đều rực lửa, cũng may nhờ có gió mới để cho mặt anh không bị nóng lên.
“À…” Cô cũng chỉ thuận miệng nói ra, sao Lâm Trí lại biết được cơ chứ. Cô hơi chột dạ, liền cười khan ha ha một tiếng: “Chẳng lẽ tớ nói không đúng sao?”
Cô đây là không đánh đã khai, Lâm Trí có chút dở khóc dở cười.
“Thì không đúng thật mà.”
“Không thể nào, hồi bé tớ nhìn thấy rõ ràng mà.”
“Cậu còn bé bên trái là đâu cậu còn chẳng phân biệt được.”
...
Dọc đường đi, hai người chỉ thảo luận cái chủ đề cấm trẻ em dưới 18 tuổi này.
Thời tiết chuyển lạnh, An Đậu Khấu sợ lạnh, Lâm Trí chỉ có thể buông tha xe đạp điện mà cùng cô đi xe buýt đến trường.
An Đậu Khấu lùn, không với tới tay vịn, chỉ có thể kéo tay Lâm Trí. Lâm Trí cúi đầu, nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ của cô, không nhịn được mà cười rộ lên.
An Đậu Khấu ngẩng đầu, tức giận trừng anh: “Cười cái gì mà cười, áp súc đều là tinh hoa!”
Lâm Trí đặt khủy tay lên đầu cô, dùng ngôn ngữ cơ thể mà cười nhạo chiều cao của cô. An Đậu Khẩu giận, muốn đưa tay lên nhéo anh, thì đúng lúc xe buýt phanh lại, theo quán tính, An Đậu Khẩu nhào vào ngực Lâm Trí, anh cũng thuận thế ôm cô vào lòng.
An Đậu Khấu chôn mặt trong áo bông của Lâm Trí, không biết làm sao cô lại đỏ mặt.
Lâm Trí cũng ý thức được hành động của hai người có chút gì đó thân mật quá, vừa định buông cô ra, xe lại lăn bánh, An Đậu Khấu một lần nữa ngã vào lòng anh.
Xung quanh huyên náo giờ khắc này bỗng dưng trở nên tĩnh lặng, An Đậu Khấu ngước mắt nhìn lên.
Thế giới rất lớn, lớn đến mức có thể ôm cả vạn người, thế giới lại rất nhỏ, nhỏ đến mức trong mắt chỉ nhìn thấy bóng hình anh.
Đây chính là thích sao, là bầu rượu nếp được ủ năm xưa, là cơn mưa vội vã tháng bảy, là những lời không nói hiện rõ trên đôi mắt anh đầy ấm áp, là gió mát, là sương mai, là gò má ửng hồng, là dù có hàng vạn, hàng ngàn người qua lại, tâm cũng chẳng thể chứa nổi người khác nữa rồi.
Buổi tối về đến nhà, An Đậu Khấu nịnh nọt mẹ An, giúp mẹ xoa bóp vai, dò xét tình hình hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ nói xem, nếu Lâm Trí thật sự là con rể của mẹ thì mẹ cảm thấy thế nào?”
Đôi mắt mẹ An sáng lên: “Hai đứa thành đôi rồi hả?”
An Đậu Khấu thẹn thùng cúi đầu: ” Sắp ạ.”
An Đậu Khấu cảm thấy cứ tiếp tục phát triển theo khuynh hướng này, Lâm Trí đã nằm trong lưới của cô rồi. Đang lúc An Đậu Khấu chuẩn bị thu lưới thì hiện ra một Trình Giảo Kim.
Bình thường đến giờ tan học, An Đậu Khấu thu dọn sách vở, ra cửa lớp chờ Lâm Trí rồi cả hai cùng về. Lâm Trí hôm nay lại đi ra, liếc cô một cái, nói: “Hôm nay cậu về nhà một mình nhé, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
An Đậu Khấu sửng sốt, Lâm Trí đã đi rồi.
“A” An Đậu Khấu đuổi theo: “Cậu đi đâu thế?”
Lâm Trí dừng bước, xoay người, xoa đầu cô, nói: “Mấy ngày nay tớ có chuyện, cậu về nhà đi! Cậu là con gái, đi theo tớ nhiều quá cũng không tốt! Dành nhiều thời gian đi ra ngoài dạo phố với bạn bè hơn một chút.”
An Đậu Khấu có chút mịt mờ.
Người khác gọi cô là Khoai Tây anh cũng sẽ ghen, vậy mà vào lúc này tại sao lại bảo cô đi ra ngoài với bạn bè? An Đậu Khấu nghĩ mãi không ra, thật sự mấy ngày nay Lâm Trí không hề về nhà cùng cô.
Ngay cả khi không đến trường anh cũng chạy ra ngoài.
Mỗi lần An Đậu Khấu ngồi trong phòng nhìn sang nhà đối diện lại thấy anh đi ra khỏi nhà, trong lòng cũng có chút phiền muộn. Càng buồn hơn là hôm nọ, khi cô đi dạo phố với lại lại nhìn thấy ở phía xa xa Lâm Trí đang bước lên xe buýt với một cô bạn nhỏ nhắn.
Có bạn học phát hiện ra trước, liền hỏi cô: “Đậu Đậu, kia không phải là Lâm Trí sao? Nữ sinh đi cạnh cậu ấy cậu có biết không? Dáng người cũng không khác cậu là bao, chẳng lẽ Lâm Trí thích nữ sinh mang dáng người thon nhỏ?”
Khuôn mặt An Đậu Khấu trầm xuống, cũng không biết là do giận dỗi hay vì nguyên nhân gì khác mà giọng nói trở nên cứng rắn khác thường: “Tớ không phải là mẹ cậu ấy, làm sao biết cậu ấy thích người lùn hay cao.”
Buổi tối, cô hay đứng ở dưới tầng chờ Lâm Trí về. Đêm đông gió lớn, cô bọc mình trong chăn mà vẫn run cầm cập, chờ đến khi Lâm Trì về nhà, cả người cô đã đông cứng.
“Trời lạnh như thế này còn ở đây làm gì?” Lâm Trí đứng ở trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao.
An Đậu Khấu khịt khịt mũi, anh hỏi một đằng đáp một nẻo: “Gần đây cậu đang bận cái gì?”
“Không... Không có gì cả.”
Nhưng An Đậu Khấu lại nhìn ra được ánh mắt trốn tránh của anh, hôm nay cũng thấy anh trò chuyện với nữ sinh kia, đôi mắt An Đậu Khấu tối sầm lại, lê đôi chân lạnh buốt cố gắng đứng dậy.
“Tớ đi ngủ đây.” Cô xoay người vào nhà.
Cô quá mức đắm chìm trong suy nghĩ ưu thương của mình, cho nên không chú ý tới trong nháy mắt, ngay sau khi cô xoay người, đôi mắt Lâm Trí đã ánh lên tia cười.
Tâm tình An Đậu Khấu vốn đã không tốt, ngày hôm sau lại vẫn nhìn thấy cảnh nữ sinh kia đến tìm Lâm Trí.
Cô nằm bò trên bàn, nhìn thấy Lâm Trí đi ra ngoài, hai đôi mắt ánh lên tia lửa, vậy mà bạn học từ đầu đến cuối không hề chú ý tới, lại còn tới gần lay lay cánh tay cô.
“Đậu Đậu, cậu nhìn kìa, lại là nữ sinh ngày hôm qua đến tìm Lâm Trí.”
“Nhìn thấy rồi.” An Đậu Khấu không nhịn được quay đầu, không nhìn ra ngoài cửa nữa, giọng nói mang theo chút tịch mịch: “Nhìn thấy thì có thể làm được gì cơ chứ?”
“Thời gian trước không phải cậu với Lâm Trí vẫn tốt sao? Sao bây giờ không thấy hai người về nhà cùng nhau nữa? Hay lại gây gổ cãi nhau gì à?”
An Đậu Khấu không lên tiếng, chôn mặt vào cánh tay. Bạn học nhìn thấy Lâm Trí đang nói chuyện vui vẻ ngoài cửa lớp, rồi quay lại nhìn An Đậu Khấu tựa như người mất trí, trong phút chốc hiểu ra điều gì, đồng cảm vỗ vỗ vào vai An Đậu Khấu.
“Nén bi thương.”
Tan học, An Đậu Khấu chưa thu dọn xong sách vở Lâm Trí đã đi ra ngoài. Phòng học của bọn họ ở tầng ba, khi cô đi ra khỏi lớp nhìn xuống, quả nhiên thấy Lâm Trí đang đi cùng nữ sinh kia.
Những ngày tiếp theo, An Đậu Khấu quả thật rất buồn phiền. Sau đó vào buổi tối nào đó, cô phát hiện ra nữ ca sĩ cô thần tượng sẽ tổ chức concert ở thành phố của cô, nhưng những chiếc vé đắt nhất đều đã bị mua hết không còn thừa một mống nào, hoàn toàn trở thành mồi lửa đốt cháy toàn bộ giận dữ cô tích tụ mấy ngày qua.
Cô mặc quần áo ngủ chạy một mạch xuống cửa. Cô chạy đến vị trí phòng của Lâm Trí, phòng Lâm Trí ở tầng hai, lúc này vẫn đang sáng đèn.
An Đậu Khấu tức giận trợn tròn mắt nhìn vào ô cửa sổ, hừ lạnh một tiếng, lượm lên một hòn đá ở dưới đất, vòng tay ném vào cửa sổ đang sáng đèn, cửa kính thủy tinh đã đáp lại bằng tiếng vỡ tan.
Lâm Trí vừa mới tắm xong, đang lau tóc thì bị tiếng vang làm cho giật mình, thủy tinh rơi đầy đất, anh sửng sốt trong chốc lát, kịp phản ứng chạy ra cửa sổ nhìn xuống thì thấy một bóng hồng đang vội vã chạy về nhà mình.
Buổi sáng hôm sau có tiết, An Đậu Khấu ăn điểm tâm xong sau đó đi ra cửa, nhưng lại đụng phải Lâm Trí đang đứng chờ mình. An Đậu Khấu có tật giật mình, sợ hết hồn, sau khi bình tĩnh lại vỗ vỗ ngực mình, trấn an bản thân, còn không quên hỏi anh một câu giễu cợt: “Hôm nay không vội sao? Còn thời gian rảnh rỗi mà chờ tớ cơ à?”
Lâm Trí không để ý đến giọng nói chế nhạo sặc mùi dấm chua của cô, chỉ nói: “Đi thôi, nếu không nhanh sẽ vào lớp muộn đấy.”
Có thể nghe ra giọng mũi đặc nghẹn, An Đậu Khấu cũng chú ý tới.
“Cậu cảm à?”
“Ừ.” Lâm Trí gật đầu, cả người nhìn không có tinh thần: “Tối hôm qua không biết là tiểu hỗn đản nào đập vỡ cửa sổ nhà tớ, hại tớ một đêm phải chịu gió thổi lạnh.”
Vừa nói xong chữ cuối cùng, anh lại hắt hơi một cái.
“À…” An Đậu Khấu chột dạ liếc nhìn cửa sổ, cười khan hai tiếng: “Xã hội bây giờ sẽ có những kẻ vô đạo đức như vậy đấy, bản thân lại không để ý tới. Cậu bị cảm phải chú ý giữa ấm, để tớ quàng khăn của tớ cho cậu.”
An Đậu Khấu tháo khăn quàng của mình xuống, nhón chân lên vòng khăn qua cổ anh.
Lâm Trí nhướn mày, không truy cứu chuyện đập vỡ cửa sổ này nữa.
Lâm Trí cảm mạo, cả ngày đều mơ mơ màng màng, cả người nặng trĩu, An Đậu Khấu cũng không nhìn thấy nữ sinh kia đến tìm anh, hơn nữa bản thân còn có tật giật mình nên cô đặc biệt dụng tâm chăm sóc cho anh.
Đun nước nóng cho anh uống thuốc, đỡ anh đi bộ, ngay cả khi buổi đêm về nhà, cô cũng cầm cặp xách cho anh.
Mặc dù buổi tối hôm đó ba Lâm đã gọi người sửa chữa tới để thay cửa kính nhưng Lâm Trì lại cảm càng ngày càng nặng, ngày hôm sau không xuống giường được, xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.
Áy náy trong lòng An Đậu Khấu càng thêm sâu, ngay cả trong giờ học cũng khó tập trung, hết giờ vội chạy về nhà thăm Lâm Trí.
Ba Lâm đi làm, trong nhà chỉ còn dì Lâm, dì vừa thấy An Đậu Khấu đến thăm Lâm Trí thì vui mừng khôn xiết.
“A Trí ở trong phòng ngủ đấy, con vào xem nó một chút đi.”
An Đậu Khấu chạy lên tầng hai, đến khi bước gần đến phòng anh thì bước chân nhẹ nhàng. Cô rón rén mở cửa đi vào, Lâm Trí nằm ở trên giường, đắp chăn, hàng lông mày đẹp đẽ nhíu vào, nhìn ra dáng ngủ có chút không thoải mái.
Tạo nghiệp rồi!
An Đậu Khấu chắp hai tay, trong lòng niệm mấy tiếng A di đà phật.
Cô ngồi vào ghế cạnh giường anh, đưa tay lên trán anh đo nhiệt độ, quả thực nóng đến kinh người.
“Lâm Trí à, mặc dù đã hại cậu phải chịu cảm như thế này tớ thật sự xin lỗi, nhưng cũng là do cậu không đúng với tớ trước. Tớ thì đau đớn về tâm lý, cậu thì chịu đau đớn về thân thể, cho nên, hai chúng ta hòa nhau.”
Lâm Trí vẫn nhắm mắt ngủ, không thể không thừa nhận rằng, vẻ ngoài của Lâm Trí rất đẹp trai. An Đậu Khấu đưa tay, nhẹ nhàng đụng vào chóp mũi anh, thấy anh không có phản ứng gì, lại dịch lên chạm vào lông mi anh thì anh đã tỉnh dậy mà không hề báo trước.
An Đậu Khấu nhìn đôi môi mỏng của anh, đột nhiên nổi sắc tâm. Cô cắn cắn môi, từ từ cúi đầu xuống, đúng ra thì phải hôn xuống nhưng Lâm Trí vốn đang ngủ lại đột nhiên mở mắt, ánh mắt thâm thúy mang theo chút mê man nhìn cô.
“Cậu sao thế?”
An Đậu Khấu ngơ ngẩn, máu chảy ngược, hai gò má đỏ ửng: “Tớ… Tớ thấy mặt cậu vẫn nóng nên giúp cậu thổi lạnh thôi.”
Dứt lời, cô còn cúi xuống thổi một cái.
Lâm Trí “À” một tiếng, từ chối cho ý kiến với cô, nhưng đôi mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
An Đậu Khấu xấu hổ không chịu nổi, bật người dậy, ho khan một tiếng: “Tớ đi ra ngoài tìm cho cậu cây quạt vậy.”
Cô đứng lên đi ra ngoài, mới vừa đi ra tới cửa, đã nghe thấy Lâm Trí nói: “Lần sau hôn lại đi, tớ bị cảm, sợ lây cho cậu.”
An Đậu Khấu trượt chân một cái, thiếu chút nữa là đập người vào cửa phòng anh.
Lâm Trí ốm hơn một tuần mới khỏi, nhưng có cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vừa khỏi bệnh anh đã vội chạy ra ngoài.
Trong lòng An Đậu Khấu tính toán có nên đập cửa sổ anh thêm lần nữa không để cho anh nằm nhà nửa tháng khỏi phải đi đâu. Nhưng kế hoạch vẫn chưa được chuẩn bị chu đáo thì cô gái vẫn luôn đi theo Lâm Trì bỗng tìm tới cửa.
“Lâm Trí nói để tớ tới giải thích với cậu một chút.” Cô gái đi thẳng vào vấn đề: “Cậu ấy với tớ không phải là quan hệ như cậu nghĩ đâu. Khoảng thời gian gần đây cậu ấy đi làm nên không có thời gian chăm sóc cậu mà còn bị cậu nhìn thấy mấy lần. Chẳng qua là vì tớ giới thiệu công việc cho cậu ấy nên việc liên lạc với nhau là điều cần thiết thôi.”
Câu nói của cô gái mang đến một lượng thông tin cực kỳ lớn, An Đậu Khấu phải tiêu hóa một lúc lâu mới phản ứng được.
“Sao cậu ấy lại phải đi làm?” Chú Lâm và dì Lâm đưa cậu ấy tiền tiêu vặt cũng không ít mà!
“Còn không phải là vì cậu, nữ ca sĩ cậu thích tổ chức concert ở đây sao! Cậu ấy vì muốn mua vé cho cậu nên mới phải đi làm đấy!”
Lúc này đây An Đậu Khấu đã hoàn toàn bỏ đi ý niệm muốn đập cửa sổ phòng anh, ngay cả khoảng thời gian phiền muộn rầu rĩ trước đây cũng đã quét sạch.
Cô chạy một mạch đi tìm Lâm Trí mà Lâm Trí cũng đoán trước là cô sẽ đến nên cầm vé concert đặt vào tay cô.
“Còn tức giận đúng không? Còn muốn đập cửa sổ phòng tớ nữa phải không?”
An Đậu Khấu có chút ngượng ngùng, nhưng không cam lòng nhượng bộ, nói: “Đó là bởi vì cậu không nói rõ ràng cho tớ! Còn nữa, lời giải thích cũng để cho người khác nói, tại sao không phải chính miệng cậu nói ra!”
Lâm Trí cân nhắc, cười một tiếng: “Cậu chắc chắn muốn nghe lời từ chính miệng tớ nói?”
“Ừ.”
“Vậy cậu phải nghe cho kỹ.” Lâm Trí đột nhiên dang tay ôm cô vào lòng, anh cúi đầu nhìn cô cười, An Đậu Khấu đang chuẩn bị nghe anh nói, ngẩng đầu lên, Lâm Trí liền hôn xuống, An Đậu Khấu ngơ ngẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đến đỏ bừng.
Thì ra “Hôn” mà người ta nói chính là như thế này!
Sau đó hai người lấy quan hệ là người yêu đi xem concert với nhau, giữa đường An Đậu Khấu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, giữa biển người cô huyên náo bước tới bên anh, la lớn: “Lâm Trí, bạn học của em nói anh thích nữ sinh mang dáng người nhỏ nhắn có đúng hay không?”
Lâm Trí cúi đầu trả lời cô: “Anh không thích nữ sinh dáng người nhỏ nhắn, anh chỉ thích em, em lùn, anh chỉ thích lùn, em cao, anh chỉ thích cao. Dù sao bất kể em là dáng người cao thấp béo gầy, anh chỉ thích em thôi!”
An Đậu Khấu hài lòng cười.
Lâm Trí tiếp tục nói: “Khoai Tây Khoai Tây, anh là Khoai Lang, nghe được xin hãy đáp lời.”
An Đậu Khấu nhón chân tới gần tai anh: “Tín hiệu của đối phương đang không tốt, cần hôn một cái mới có thể nhận được tín hiệu.”
Lâm Trí hé môi cười, không chút do dự ôm lấy mặt cô hôn xuống.
Tình yêu là một tập truyện cổ tích, vừa mở trang đầu tiên hai người đã gặp nhau. Thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, cuộc đời còn lại rất dài, xin chỉ giáo nhiều hơn.
…
Thật ra thì ban đầu khi đăng ký nguyện vọng, Lâm Trí rất mông lung mờ mịt, cậu không biết phải chọn trường đại học kiểu gì. Cho đến khi vào một buổi trưa nào đó, mẹ Lâm làm món khoai tây sợi trộn giấm, trong lòng anh đột nhiên vang lên đáp án của bản thân.
Anh lục những số điện thoại trước kia, tìm ra được số điện thoại nhà bác An, ngay lập tức gọi điện tới.
“Xin chào ạ, dì An phải không ạ? Con là Lâm Trí, đúng ạ, là Lâm Trí trước kia sống ở nhà đối diện nhà dì đây ạ… Chính là, con muốn hỏi một chút, năm nay Đậu Khấu cũng thi vào đại học! Vậy cậu ấy điền nguyện vọng là trường nào thế ạ?”
Đây là chuyện mà mẹ An và Lâm Trí cùng nhau giữ bí mật, cho nên, mẹ An mới luôn ra ám hiệu cho con gái nhà mình.
Lâm Trí là một đứa trẻ ngoan, tìm đối tượng phải tìm người tốt như vậy.
HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT