Xét về tuổi tác, Đồ Hạo Nhiên năm nay đã ngoài ba mươi lăm tuổi, cũng được xem như một người đàn ông trung niên.

Nhưng trời sinh anh có gương mặt trẻ trung, hơn nữa biết bảo dưỡng, thân hình cao gầy cân đối, không có dấu hiệu tăng cân.
Anh ta là một người đàn ông rất dễ gần, nụ cười luôn nở trên khuôn mặt lịch lãm, anh ta không chỉ nói chuyện dí dỏm, hài hước mà còn nói đùa rất nhiều trong bữa tiệc, anh ta cũng quan tâm, chiếu cố đến mọi người, khiến mọi người không cảm thấy vô lễ chút nào.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người trong bàn đều trở nên thân thiết với anh ta, đặc biệt là hai cô gái, ánh mắt họ nhìn anh ta như đang nổi lên bong bóng màu hồng.
“Bạn học Thẩm không thích nói chuyện sao?”
Đồ Hạo Nhiên cười nhìn về cô gái yên lặng trong góc.
“Giáo sư pháp y trẻ tuổi nhất Hải Đô, chuyên gia nghiên cứu circRNA, nghe nói phòng thí nghiệm Sith nổi tiếng nhất nước Mỹ mời em gia nhập, thật không nghĩ Tây Duyên có thể bồi dưỡng ra nhân tài khoa học này.”
Trung học tư thục Tây Duyên ở Hải Đô là trường nổi tiếng, nguyên nhân lớn nhất là học sinh giàu có, phần lớn đều là người thừa kế gia sản trong nhà hay tự mình gây dựng sự nghiệp, rất có tiếng ở giới kinh doanh.
Còn có một nhánh học nghệ thuật, nhưng phần lớn là họa sĩ, vũ công và nhà thiết kế.

Diêm Tử Long có thể vào Tây Duyên cũng là nhờ nhân mạch của mẹ cậu ta, Chu Thi Vận, học nửa năm liền tốt nghiệp, xem như đã từng đi học.

Như Thẩm Lưu Bạch học khoa học tự nhiên sinh hóa, phá lệ là người đầu tiên, khó trách trường học muốn mời cô đến cho đủ số.
Thấy trong mắt cô gái kinh ngạc, Đồ Hạo Nhiên cười càng thêm chân thành.
“Bạn học Thẩm chắc không có ấn tượng, thật ra khi em tham gia một lớp thực nghiệm thì tôi chính là người quản lý thuốc thử cho các bạn, chúng ta xem như đã từng gặp một lần.

Chỉ tiếc là khi tôi kết thúc thực tập bắt đầu đi dạy thì em đã tốt nghiệp.”
“À, cảm ơn thầy đã khen.”
Nghe cô đáp lại qua loa, trong lòng hai cô gái cảm thấy không thoải mái.
Khi đi học, mị lực của thấy Đồ rất cao, trong trường đa số nữ sinh đều hâm mộ thầy ấy.

Mười năm sau phong thái của thầy Đồ còn hơn năm đó, cho dù không có ý là đối tượng cũng không muốn nhìn thầy bị người ta lạnh nhạt.
Dường như cùng lúc, hai cô gái mở miệng nói chung một chuyện.
“Thầy không cần khiêm tốn như vậy, bây giờ thầy cũng rất lợi hại!”
Nói xong, còn nhìn thoáng qua nhau, trong mắt mang theo sự đề phòng.
“Thầy ơi, nghe nói bây giờ thầy đã có sự nghiệp riêng, chắc là rất bận đúng không ạ?”
Giành nói trước là Chúc Tình Tình, con gái của một nhà phát triển bất động sản ở Hải Đô, vừa mới tiếp nhận công việc trong nhà không lâu.
Cô ta nhìn Đồ Hạo Nhiên trong mắt mang theo tình ý, nhưng khi đối phương vừa nhìn thì cô ta lại đảo mắt đi, thủ đoạn lạc mềm buộc chặt sử dụng rất thành thục.
Thẩm Lưu Bạch nhạy bén thấy được sự không kiên nhẫn trong mắt Đồ Hạo Nhiên, nhưng nhanh chóng bị anh ta che giấu dưới khuôn mặt tươi cười, trong lòng liền nổi lên lòng hiếu kỳ.
Thật ra cô vốn theo bản năng ghét Đồ Hạo Nhiên.

Không có nguyên nhân gì, chỉ theo bản năng thôi, anh ta có tác phong hoàn mỹ vô khuyết, tổng thể làm cô nhớ đền vài ký ức không vui.
Cô đối với vẻ dối trá, tâng bốc lẫn nhau không kiên nhẫn, bỗng nhiên phát hiện người thầy chu đáo này có một bộ mặt khác, liền cảm thấy hứng thú hơn.
Chỉ nghe Đồ Hạo Nhiên cười nói.
“Cũng không thể xem là sự nghiệp gì, chỉ là sở thích cá nhân thôi.”
Anh ta có chút dừng lại, anh mắt vô tình lướt qua khuôn mặt của Thẩm Lưu Bạch, trên mặt mang theo ý cười và phong độ trí thức.

“Sau khi kết thúc khóa của mọi người, tôi thấy mình không hợp làm giáo viên nên xin đến Mỹ du học.”
“Có cơ hội tình cờ, tôi tiếp xúc với hạng mục PHP, đây là loại phương pháp trị bệnh tự kỷ mới, chủ yếu là thông qua hoàn cảnh và lời nói giúp đỡ người bệnh bước ra khỏi không gian cô độc.”
“Khi tôi về nước cũng đem theo hạng mục này về đây, bây giờ ở Hải Đô mở một phòng khám, chuyên sử dụng PHP để trị tự kỷ.”
Nói đến đây, anh ta có chút cười thẹn thùng.
“Phòng khám mới mở, không thể so với sự phát triển của mọi người, nhưng mà chỉ là làm chuyện mình thích thôi.”
Nghe anh nói vậy, Chúc Tình Tình liền vỗ tay.
“Thầy thật lợi hại, giúp đỡ bệnh nhi tự kỷ, đây là một chuyện rất có ý nghĩa đó!”
“Đúng vậy, em cảm thấy đây là phục vụ xã hội, cứu giúp trẻ con, so với làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm thì thực tế hơn nhiều!”
Hai cô gái kẻ xướng người họa, cùng lúc tán dương Đồ Hạo Nhiên, còn nhân tiện hạ thấp Thẩm Lưu Bạch, cô nghe được cũng không biết nên khóc hay cười.
Cuối cùng vẫn là Hà Tử Xuyên không nhìn được, cười giảng hòa.
“Hai người khen thầy vậy cũng đã muộn, người ta đã kết hôn rồi, cô Đồ cũng là bạn học của chúng ta, có thể nói thầy đúng là có duyên với chúng ta.”
Nghe anh ta nói vậy, ánh mắt hai cô gái liền chăm chú nhìn Đồ Hạo Nhiên.
“Thầy ơi, có thật không? Thầy đã kết hôn rồi à?”
“Ai may mắn như vậy, có thể gả cho thầy là người đàn ông dịu dàng lại lương thiện, kiếp trước chắc cô ấy đã giải cứu thế giới rồi!”
“Khi thầy kết hôn, sao kại không báo với tụi em, không phải nói mọi người là bạn học sao, tụi em nhất định sẽ đến góp vui!”
Nói đến chuyện này, Đồ Hạo Nhiên cũng không giấu diếm.

Anh ta cầm ly uống một ngụm, giọng nói thẳng thắng thành khẩn.

“Vợ tôi tốt nghiệp cùng khóa với mọi người, cô ấy là Kha Tĩnh.”
“Chúng tôi gặp nhau ở Mỹ, kết hôn ở Las Vegas, hôn lễ riêng tư, chỉ thông báo với người nhà, không kinh động đến mọi người.”
“Chúng tôi kết hôn nhiều năm, có một đứa con gái tên Đồ Giai Giai, năm nay mới quay lại Hải Đô học năm nhất sơ trung.”
Vừa nghe đến tên Kha Tĩnh, hai cô gái đều không lên tiếng.
Kha Tĩnh lớn lên xinh đẹp, đã từng làm hoa khôi cùng lúc với Thẩm Lưu Bạch.

Chỉ là phiếu của Thẩm Lưu Bạch đến từ nam sinh còn Kha Tĩnh như nữ vương của toàn thể nữ sinh.
Gia thế của Kha Tĩnh rất tốt, ba là quan lớn chính phủ, mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, có thương hiệu của riêng mình.
Từ nhỏ ba mẹ cô ly dị, cô sống cùng mẹ, đối với thời trang rất có hiểu biết, thêm tính cách hào phóng rộng rãi, so với Thẩm Lưu Bạch luôn yên tĩnh ít nói, cô càng được nữ giới hoan nghênh hơn.
Cô là hội trưởng hội học sinh, cũng là chủ tịch hội hâm mộ Đồ Hạo Nhiên, nghe nói sau khi tốt nghiệp đã đi Mỹ cùng với Đồ Hạo Nhiên, không nghĩ đến sau nhiều năm như vậy cuối cùng cô ấy đã được như ý nguyện.
“Đúng rồi sao hôm nay không thấy Kha Tĩnh? Lại nói chúng ta đã lâu không gặp, nếu cô ấy cũng đến đây thì tốt rồi.”
Hà Tử Xuyên nuối tiếc nói, lại không chú ý trên mặt Đồ Hạo Nhiên hiện ra sự chán ghét..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play