“Em có chuyện muốn nói với anh?”
Trên chiếc Infiniti màu đen, Vệ Nguyên mỉm cười liếc nhìn Thẩm Lưu Bạch đang ngồi trên ghế phụ, trầm giọng nói.
“Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
“Một tháng sau, giáo sư Patrick Lý, trưởng nhóm nghiên cứu của Winkel, đến Kinh Thành để tham gia hội nghị học thuật.

Em biết đấy, nhóm nghiên cứu của họ mấy năm gần đây rất được quan tâm, rất có thể sẽ bắt kịp phòng thí nghiệm Fixis.”
“Ông ấy nói ông ấy là bạn cũ của ba mẹ em, nghe nói em ở Hoa Quốc nên muốn gặp em…Em có nhớ ông ấy không?”
Vệ Nguyên vừa lái xe vừa nói, với thái độ vô cùng thản nhiên, nhưng không để ý đến vẻ cứng đờ trên mặt Thẩm Lưu Bạch.
“Patrick Lý?”
Cô nhỏ giọng lặp lại một câu, sau đó quay đầu nhìn Vệ Nguyên.
“Anh là luật sư, sao đột nhiên lại có hứng thú với lĩnh vực y tế?”
Cô không đề cập đến giáo sư Lý, mà còn nói đến hoạt động tích cực của Vệ Nguyên trong các nhóm thảo luận y học trong thời gian này.
Mỗi tuần nhất định phải có một sự kiện, Vệ Nguyên là bạn bè của cô, cô không ủng hộ cũng không được, nhưng sau vài lần cũng xuất hiện vài tin đồn ở Trung Tâm Pháp Y.
Mặc dù họ không có gì nhưng nếu kéo dài thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Lâu nay cô ấy không quan tâm người khác nói gì, nhưng bây giờ thì không được, cô còn phải lo cho tâm trạng của Cận Hải Dương nữa.
Vì vậy, vốn dĩ hôm nay cô muốn cùng anh ra ngoài để nói chuyện với anh về việc này.
Không ngờ, anh lại đột nhiên nhắc đến Patrick Lý.

Patrick Lý là con rể của Anderson W.

Winkle, một học giả nổi tiếng về tâm thần học và là đàn em trong trường của ba Thẩm Lưu Bạch, Thẩm Kiến Vĩ.

Thẩm Lưu Bạch đã nhìn thấy bác Lý đến thăm ba mình khi cô còn là một đứa trẻ.
Người đàn ông trong trí nhớ của cô là người mang dòng máu lai, nhưng dòng máu của phương Đông rõ ràng là mạnh hơn, ngoại trừ việc thân hình ông ấy cao và đường nét khuôn mặt sâu hơn ba mình, còn lại không khác gì người Hoa Quốc.
Sau tai nạn mười năm trước, cô đổi tên, đoạn tuyệt mọi mối quan hệ cũ với ba mẹ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nếu không phải tình cờ gặp được Vệ Nguyên trong chuyến du học, cô sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được người anh trai hàng xóm này trong đời nữa.
Cô nhớ bác Lý này, nhưng cô sẽ không tiếp xúc với ông ấy nữa.
Vệ Nguyên chắc chắn không biết cô đang nghĩ gì.
Thấy cô không nói gì, thay vào đó anh lại nhiệt tình nhắc nhở.
“Em không nhớ à?”
“Bác Lý sống trong dãy nhà bên cạnh chúng ta.

Hồi đó không có nhiều người Hoa Quốc, anh vẫn nhớ ông ấy luôn mang kẹo cho chúng ta mỗi lần ông ấy đến gặp ba của em.”
Nói xong, anh mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân tháng tư.
“Nói thật với em, anh không biết gì về y học.”
“Một tháng trước, giáo sư Lý liên lạc với anh, ông ấy nói thấy bài báo của em đăng trên tạp chí y học, biết hiện tại em đang sống ở Hoa Quốc nên muốn gặp em.”
“Anh nghĩ dù sao thì cả hai người đều thuộc cùng một lĩnh vực.

Nếu có thể gặp mặt, chỉ cần gửi một lá thư cho ông ấy…”
Vừa nói anh vừa quay xe vào một hội quán tư nhân, sau khi xe dừng lại, một người rất lịch sự mở cửa ghế phụ cho Thẩm Lưu Bạch.
“Đây rồi.

Tối nay có một buổi biểu diễn, chúng ta vừa xem vừa trò chuyện.”
Thẩm Lưu Bạch do dự một chút, cuối cùng quyết định xuống xe.
Cô đi theo Vệ Nguyên vào hội quán, người gác cửa cung kính cúi đầu sau khi nhìn thấy tấm thẻ trong tay Vệ Nguyên, ân cần dẫn hai người vào trong.
Trang trí của hội quán này rất đơn giản, một phần ba không gian rộng lớn bị chiếm dụng bởi sân khấu, các gian xung quanh được che kín một nửa, điều này không chỉ đảm bảo rằng khách có được sự riêng tư nhất định mà còn không cản trở việc xem biểu diễn.
Khi cả hai bước vào, ghế khán giả đã gần đầy.
Người phục vụ dẫn bọn họ đến một gian ngồi xuống, tầm nhìn ở đây rất tốt, thấy chỗ ngồi xung quanh đã kín, xem ra Vệ Nguyên đã đặt chỗ trước.
Cả hai người đều không uống rượu, Vệ Nguyên gọi một ly nước ép không cồn, rồi tiếp tục trò chuyện.

“Nghĩ gì vậy? Em có muốn gặp mặt không?”
Thẩm Lưu Bạch chỉ đơn giản lắc đầu.
“Em không nhớ người đàn ông đó.”
Cô nhẹ nhàng nói, khuôn mặt thanh tú không biểu lộ cảm xúc, giống như đang trần thuật một sự thật.
“Cho dù gặp nhau cũng giống như người xa lạ.

Hơn nữa, anh biết không, ba và mẹ của em…”
Tuy cô không nói tiếp, nhưng cũng đủ để Vệ Nguyên hiểu được lập trường của cô.
Anh sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng hiểu ra chuyện liên quan, khuôn mặt anh tuần đầy vẻ áy náy.
“Xin lỗi, anh không nghĩ kỹ, không tính tới tâm trạng của em…”
Anh thở dài một hơi, hơi ngượng ngùng nói.
“Vừa rồi em hỏi tại sao anh lại đột nhiên có hứng thú với lĩnh vực y…thật ra là như thế này, anh có hứng thú với vụ tranh chấp y học gần đây của đối tác trong phòng làm việc của anh, cho nên đúng lúc giáo sư Lý đến nên anh đã thử liên lạc với ông ấy.


“À.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Vậy anh tổ chức hoạt động cho những người trong trung tâm cũng là vì việc này?”
Nghe cô hỏi như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Vệ Nguyên đặc biệt xấu hổ.
Anh do dự hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
“Cũng không hoàn toàn là vì vậy.”
Anh dừng lại, nghiến răng như thể đã hạ quyết tâm, chân thành nói.
“Không thể nói anh hoàn toàn không có ý tưởng này, nhưng cái chính là anh muốn tìm cơ hội ở cùng em.”

“Âm Âm, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, em biết anh nghĩ gì về em mà…Tuy rằng anh chưa bao giờ nói ra, nhưng anh thật sự…rất thích em từ rất lâu rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Lưu Bạch, trong mắt Vệ Nguyên lóe lên vẻ thất vọng.
Nhưng vì bức tường ngăn cách đã bị phá vỡ, nên cần làm rõ chuyện này.
“Âm Âm, anh luôn thích em.”
“Anh không thể nói là thích em từ khi chúng ta gặp nhau, lúc đó anh chỉ coi em như một đứa em gái để chăm sóc.”
“Anh đã nghĩ như vậy ngay cả khi chúng ta gặp nhau ở Mỹ!”
“Khi em về nước, anh bắt đầu cảm thấy rằng suy nghĩ của anh về em đã thay đổi.”
“Khi em nói rằng em sẽ rời đi, tâm trạng anh rất tồi tệ.

Kể từ đó, anh không khi nào có được một đêm ngon giấc.”
“Anh thậm chí còn hạnh phúc hơn em khi em nhận được lời mời từ phòng thí nghiệm Fixis! Anh nghĩ em sẽ ở lại, sau đó anh sẽ kiếm được một công việc ở thành phố của em và chúng ta có thể ở bên nhau.”
“Nhưng em đã từ chối.”
Anh dừng lại, như thể đang nghĩ về một ký ức cực kỳ khó chịu nào đó, khuôn mặt anh tuấn tối sầm lại.
“Anh muốn giữ em ở lại, anh thuyết phục nhiều lần, nhưng em quá kiên định, anh chỉ có thể từ bỏ.”
“Sau khi em đi, anh đã say khướt ba ngày, sau đó quyết định kết thúc công việc ở Mỹ càng sớm càng tốt và về nước.”
“Anh tự nhủ, nhất định phải ở bên em, anh không muốn em rời đi, anh thật sự không chịu nổi việc em rời đi, giống như chỉ còn lại mình anh trên thế giới này, thật khó chịu…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play