Trong mật thất tối tăm, che đi khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng, che đi sự điềm nhiên trước dòng đời bạc bẽo, chỉ còn lại sự phản chiếu của hai viên ngọc bát quái va chạm vào nhau tạo nên những vệt sáng tuyệt đẹp.

- Chủ nhân, người kia đã xuất hiện, người có cần thủ hạ bắt hắn về không?

Viên ngọc bát quái xoay đều kia khẽ dừng lại như ánh lên vẻ suy tư của đôi tay cầm ngọc.

- Không nên vô lễ như vậy, tính ra cũng là người nhà, cứ để hắn chơi đùa thêm một thời gian nữa đi, phái người theo dõi hành tung của hắn là được.

Tên thuộc hạ nhận lệnh, nhanh chóng rời đi, để lại hắc nhân tay khẽ xoay vòng hai viên ngọc, vẻ mặt ánh lên vẻ thích thú.

Trong mái nhà tịnh xá, nàng, A Quân và Đơn Nhi cùng nhau ngắm cảnh, đối tửu ngâm thơ. Một đêm trăng thanh gió mát như thế này, không tận hưởng thật là phí.


- A Quân, Đơn Nhi à, nếu như có một ngày, chúng ta rời xa chốn hậu cung đen tối này, các ngươi tính làm gì?

- A Quân sẽ lấy vợ sinh con, ngày cõng vợ đi ngắm bình minh, đêm ôm vợ nhìn mặt trời lặng trên biển, phiêu phiêu tự tại không sầu không lo, đúng không Đơn Nhi?

- Ai ... ai đúng với ngươi... nhảm nhí, khi chúng ta rời khỏi chốn hoàng cung này cũng là lúc chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người một ngả. Chủ nhân có thể sẽ phải về thế giới cả người, ta về chốn Vân cung, ngươi quay trở lại làm nhị hoàng tử cửu vĩ tộc của ngươi ... không ai còn liên hệ đến ai nữa rồi.

Đơn Nhi như nói ra được nỗi lòng của nàng, khiến nàng không thể nào bác bỏ, cũng không thể nào nói thêm được câu nào. Đây là số phận của nàng, từ khi nàng chấp nhận nhiệm vụ này, đồng nghĩa với việc nàng phải chấp nhận từ bỏ đi một số thứ, chả hạn như ... Tình duyên của nàng và chàng, một thứ nghiệt duyên thiên kiếp.


Nếu có thể, mong thời gian hãy ngừng lại, để nàng được mãi thư thái như lúc này, quên đi những sầu lo của cuộc đời.

Bỗng trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió cùng tiếng cây đong đưa, lại xuất hiện tiếng sáo nhẹ nhàng bay bổng, du dương đến tai người nghe, lôi cuốn sự chú ý của nàng nhìn về phía âm thanh phát ra.

Trước hiên giữa hai dãy nhà, có một chàng thiếu niên vận trên mình một bộ lam phục nhã nhặn, những ngón tay thon dài khẽ lướt trên thân sáo, thổi nên những nốt nhạc trầm, như gợi lòng sâu bi.

- Khung cảnh hữu tình, rược ngon đối ẩm nhưng lại thiếu đi tri kỉ trò chuyện cùng trăng. Không biết Thiên Ly có nguyện cùng ta cạn chén đêm nay hay không?

Như nhận được sự đồng ý của nàng, hắn nhanh chóng phi thân lên mái nhà, ngồi sát bên nhà, không biết mò trong tay áo đâu ra một bình rược đào, hương thơm vẩn quay mũi, lưu luyến chẳng rời, rượu ngon. Ngồi sát tri kỉ, hương thơm của nàng quanh quẩn bên hắn, khiến hắn quên cả mùi rượu, chỉ muốn trầm mê trong hương thơm dịu mát ấy. Nếu tên thiếu niên này là nữ nhi thì tốt biết bao ...


- Đêm hôm khuya khoắt, huynh còn mò ra đây làm gì? Không sợ cảm lạnh sao?

- Ahahaha ta đây thanh niên trai tráng, khỏe như voi, nhiêu đây gió sao làm gì được ta. Chỉ có đệ thôi, thân hình mỏng manh yếu đuối, qua đêm nay không tránh khỏi đau đầu, đau họng ... nào làm nhấp rược cho ấm.

Hai bình rượu chạm vào nhau, mang đến cho mỗi người một nụ cười viên mãn, mọi sầu lo trong đời đều được tháo bỏ. Cứ như vậy, câu qua một nhấp rượu, câu lại một ngụm say. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng ửng hồng, đôi mắt to tròn khẽ mơ màng, đôi môi căng mọng nấc lên từng hồi, phản ánh chủ nhân của chúng đã thấm rượu.

- Đúng là thiếu niên tửu lượng chẳng được bao mà ... vẫn là ta dạy hư đệ rồi, thôi để ta đỡ đệ xuống.

- Ngươi tránh ra, ta không cần, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám cả gan động vào người ta.
----------------- hết chương 43 ----------------

Cáng mức 600 nào 😂😂😂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play