- Đông phi muội nói rất đúng, tuy nhiên, việc Tiểu Ly mang đồ đi cầm là do ý của ta, là ta sai người mang những đồ trong kho Phượng Cư không còn xài đến mang đến cầm, đổi lấy lương thực phân phát cho dân nghèo. Còn những đồ mất trong hậu cung này, có lẽ cần muội tra xét lại.
- Muội đã tra xét kĩ càng rồi, còn bắt tận mặt nữa cơ. Hôm qua cung muội bỗng mất cây trâm hải đường hoàng thượng ban thưởng, tìm khắp chúng cung thì không thấy, lại thấy cung nữ này lén lút xuất cung, trên người lại cầm cây trâm của muội. Tỷ nói xem, tang chứng vật chứng đều đủ cả, không phải ả thì còn ai vào đây.
Nàng khẽ trao đổi ánh mắt với Tiểu Ly, nàng tin Tiểu Ly không phải hạng người đó, nàng ấy vô tội.
Tiểu ly thấy ánh mắt của nàng cuối cùng cũng bật khóc, không ngừng dập đầu quỳ lạy.
- Mệnh bà, thật sự em không có làm, em thật sự bị oan, cầu xin người giải oan, em lạy người.
- ả tiện nhân này còn già mồm được à, để ta xem cô còn chối được bao lâu.
- Người đâu ...
- Khoan, người của ta, ở đâu đến lượt muội lớn tiếng ở đây.
- Tỷ tỷ à, muội nể tỷ là hoàng hậu nên mới đến đây, nhưng đây là việc của hậu cung, là việc của muội, xin tỷ đừng làm khó muội nữa
- Người đâu ... mang ả ta ra đánh 50 trượng cho ta, xem ả còn kêu oan được bao lâu nữa.
Hai tên thị vệ nhanh chóng chạy đến lôi Tiểu Ly đi, một cô bé nhỏ nhắn nay lại chằn chịt vết thương bị lôi đi như một món đồ rẻ tiền, miệng không ngừng giải thích.
- Mệnh bà, em bị oan, em bị oan, là Tây phi ban thưởng cho em cây trâm đó, bảo em tùy ý sử dụng, em muốn cầm ít tiền đổi gạo cho dân chúng tây thành ... thật sự em không ăn trộm, xin người tin em ...
Nàng hiểu, nàng hiểu chứ, nhưng nàng chỉ là hoàng hậu bù nhìn, đến bọn nô tài còn chẳng xem nàng ra gì, lệnh của nàng chỉ như gió thoảng mây trôi, không một tí uy lực nào. Dù là khan cổ, hét đến tắt hơi cũng không ai nghe.
- Nàng ấy đã nói mình bị oan, tại sao các người còn đánh cô ta ra nông nổi ấy, người chắc gì đã chịu nổi 50 trượng ấy, huống chi là một cô bé người đầy máu. Theo ta vẫn nên dừng lại đi, chờ mệnh ông về rồi tra xử lại từ đầu.
Không ngờ, lời của một vị hoàng hậu là có lúc bất lực đến mức này, cả một câu dài chỉ đổi lại một tràn cười trào phúng.
- Vẫn là tỷ nghĩ nhiều, hoàng thượng đã trao quyền hành cho muội, tức là để muội xử trí, thân là con quan thượng thư, không giống lông cũng giống cánh, muội công tư phân minh, việc này muội đã tra rõ ràng.
Thật không hổ danh con nhà thượng thư, mồm miệng thật kinh người, thốt ra câu nào đè ép người câu đó.
- Chỉ từng đó chứng cứ mà đã kết tội rồi ư... vậy có quá sơ sài không.
- Không hề không hề ... phải không chúng tỷ muội?
Cả đám người đang say mê xem kịch đều lấy lại tâm trí, đồng loạt nhất trí với tứ phi, như thể họ mới là hoàng hậu còn nàng là vật trang trí.
- Các người...
- Bẩm hoàng hậu và các phi, tội nhân kia chịu không nổi đòn roi nên đã tắt thở rồi ạ.
Ahaha cuối cùng vẫn là nàng không cứu được nàng ấy, nàng thân là hoàng hậu mà đến người của mình còn không thể giữ được, không ngờ không màng đến thế sự cũng không được an lành, không xài đến âm mưu không có nghĩa âm mưu không tìm đến cửa. có lẽ, cách sống trước giờ của nàng đã sai, nàng đã quá coi trọng tình cảm, nếu nàng không quá đau buồn mà vứt bỏ chốn này, có lẽ ... Tiểu Ly sẽ không thê thảm đến mức này.
------------------ hết chương 28 ----------------
Bất lực thay cho tỷ ấy 😖😖😖
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT