Thật kì quái, đây rõ ràng là dịch bệnh, nhưng không hiểu sao nó lại quen thuộc đến như vậy.
Sau khi trấn an dân tình, họ nhanh chóng bắt tay vào khắc phục tình hình hiện tại. Thật không hổ với thanh danh vị vua nhân từ lại thông minh xuất chúng. Chàng nhanh chóng phân công đám thanh niên khỏe mạnh trong thành thành các nhóm nhỏ, một nhóm đi đào kênh tát nước, chẳng mất mấy ngày nước trong thành đã gần như rút hết; một nhóm sử dụng vải bố may thành hình các túi lớn, đựng cát vào rồi mang ra ven sông, tạo thành các con đê, ngăn dòng nước chảy vào thành; một nhóm khác lại dùng cuốc xẻ di chuyển lượng đất phù sa trong thành ra ngoại thành, tạo nên một vùng đất màu mỡ vô cùng, hứa hẹn một năm tiếp theo lúa xanh đến tận chân trời. Chẳng mấy chốc, Lai Trị như được gội rửa, trở về trạng thái ban đầu, dân chúng bắt tay lại từ đầu, tìm kế sinh nhai nuôi sống gia đình.
Mọi thứ dường như đều được giải quyết, trừ một vấn đề, đó chính là cơn đại dịch bí ẩn, mặc cho hắn mời biết bao danh y đến cũng đều lắc đầu trở về, vô phương cứu chữa. Một việc khiến hắn không khỏi đau đầu.
- A kha, ngươi có thấy tiểu nha đầu kia mấy hôm nay trốn đi đâu không, sao trẫm không thấy?
Quay sang hỏi tên thị vệ ngốc, hắn mấy ngày nay bận rộn, thật sự quên mất tiểu gia hỏa đó.
- Bởi mệnh ông, cô ta không hiểu sao mấy ngày nay không ăn không uống, luôn nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài nửa bước.
- Vậy sao, để trẫm đến xem sao.
Bước nhanh về phía hậu viện, tâm tình hắn bao lâu nay không hề xao động bỗng trào lên một nỗi lo lắng đầy xa lạ, xa lạ đến nỗi chính hắn cũng không nhận ra điều ấy.
Đứng ở trước cửa phòng, do dự không biết có nên làm phiền hay không. Thật nực cười, thì ra một hoàng đế như hắn cũng có lúc do dự sợ làm phiền người khác cơ đấy, tự cười chính mình, hắn nhất quyết quay đi, rải bước về phía trước. Nhưng chưa bước được bao xa, thì một âm thanh thân thuộc vang vọng cả khoảng trời.
- Ahaahaha ta nhớ ra rồi, cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi, Đơn Nhi, A Quân, ta nhớ ra rồi.
Thân hình nhỏ bé đẩy cửa lao nhanh ra bên ngoài. " ầm" âm thanh va chạm mạnh vang lên.
Một thân ảnh nhỏ bé ấm áp xông vào lồng ngực vững chắc, hắn theo phản xạ dang tay đỡ lấy. Thật không thể ngờ, sau bao lâu, hắn lại nếm trải cảm giác này thêm một lần nữa, thật mềm.
Nhưng đồng thời mùi hương này rất quen thuộc, cảm giác này cũng rất quen thuộc, khiến hắn không khỏi sinh thêm vài phân nghi ngờ.
- Có gì mà ngươi gấp gáp thế.
- Gặp qua mệnh ông, tiểu nhân mấy ngày nay ở trong thư phòng tìm kiếm về căn bệnh quái lạ ấy. Tuy mất khá nhiều thời gian nhưng cuối cùng tiểu nhân cũng đã tìm ra, đó chính là dịch hạch, giờ đây chỉ cần đi tìm nguồn thuốc chữa nữa là dân chúng được cứu rồi. Thật may.
Nói rồi nàng vô giác ngẫn đầu nhìn vì hoàng đế ấy, chàng vẫn thật cao, cao hơn nàng hắn một bờ vai, mỗi lần đều chắn đi ánh mắt trời, nếu chàng vẫn là chàng của trước kia thì tốt biết mấy, tim ta đã có thể vì chàng rạo rực lần nữa.
- Đừng ngây người ra như vậy, ngươi ở trong đó một mình? Sao ta lại nghe Đơn nhi ... a Quân?
----------------- hết chương 23 -----------------
Đế vương ... Mệnh thiên tử, nắm giữ vạn vất của nhân gian, mang trong mình bản tính đa nghi, liệu bí mất Mị tỷ cất giữ có bị bại lộ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT