*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện tượng đá của Chu phủ bị vỡ, Tiểu Phù có nghe nói qua, cho dù nàng ấy không ra khỏi phủ nhưng cũng không chịu nổi một vài tỳ nữ lắm mồm trong Đan phủ.

Tiểu Phù sửng sốt, vốn tưởng tượng đá kia bị vỡ nát là bởi vì ngăn chặn tai họa, không ngờ bên trong còn có nội tình như vậy, lúng ta lúng túng nói: "Nhưng Dung gia không phải, không phải......"

Bạch Liễu ở bên cạnh sợ hãi mở miệng: "Không phải vị kia làm sao, ta cho rằng vị kia không muốn thấy cô nương bị khinh dễ, nên mới ra tay."

Sắc mặt Dung Ly không đổi, nghiêm túc nói: "Sở dĩ tam nương bị đau bụng là vì mang thai quỷ, nàng ta mang thai quỷ chính là bị trừng phạt đúng tội, chúng ta chỉ đưa hồn nhị nương đến, nhị nương đã hóa thành lệ quỷ, oán giận tận trời, chỉ muốn báo thù rửa hận."

"Trước đó có mời pháp sư tới, không phải đã đuổi hồn của Nhị phu nhân đi rồi sao, chẳng lẽ hắn là tên gà mờ?" Tiểu Phù trợn mắt há hốc mồm.

Dung Ly nghe vậy gật đầu, "Sau đó truyền ra tin đồn, nói Dung gia lão gia cùng Tứ phu nhân đều không còn sinh lợi, lời này không sai, nhưng việc đó không phải do vị kia làm, sinh lợi của bọn họ có lẽ là bị quỷ trong phủ lén lút ăn sạch hết."

Tất cả đều là nói thật, nửa chữ cũng không giả.

Bạch Liễu rụt rụt cổ, "Thật sự?"

Dung Ly khẽ gật đầu, cơ thể dường như không còn sức lực, đứng nghiêng ngả nhưng sắc mặt lại đặc biệt nghiêm túc.

Bạch Liễu sợ hãi, trước kia biết Dung gia có quỷ mà không ngờ trong đó không chỉ có một con, "Vậy, vậy Đan gia......"

Dung Ly nhìn qua nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Lúc trước ngươi nói có người vỗ vai ngươi, kỳ thật cũng là quỷ làm, vì sợ ngươi bị dọa nên tùy tiện tìm một lý do cho ngươi."

Bạch Liễu thiếu chút nữa trợn trắng mắt, hai chân mềm nhũn, vội vàng dựa vào vai Tiểu Phù.

Tiểu Phù hít ngược một hơi khí lạnh, "Vì sao những quỷ quái đó phải đuổi theo chúng ta, chúng ta từ Kỳ An đến đây, chúng nó đều đi theo một đường sao?"

Dung Ly khẽ thở dài một tiếng, duỗi tay với Không Thanh, đôi môi tái nhợt mấp máy, "Đâu phải đi theo từ Kỳ An, khắp thiên hạ nơi nào cũng có quỷ, chẳng qua ta đi tới chỗ nào, chỗ đó liền có quỷ tìm đến."

Hoa Túc lạnh mặt nói đùa: "Đen đều có thể bị ngươi nói thành trắng."

Không Thanh đi lên trước đỡ lấy cô nương nhà mình, dẫn nàng đến bên cạnh bàn, còn kéo ghế lại.

Dung Ly ngồi xuống, nói tiếp: "Cũng không biết vì sao mà ta đi đến chỗ nào, bọn họ luôn có thể tìm được, giống như chó đánh hơi vậy."

Có lẽ đây là lần đầu tiên có người nói quỷ trong Thương Minh Thành là chó, Hoa Túc rất tán thành, nhẹ gật đầu một cái, "Còn không phải sao."

Tiểu Phù cùng Bạch Liễu đã sợ tới mức hồn bay đi Cửu Châu, mỗi Không Thanh còn có thể đứng thẳng.

Không Thanh đứng vững, chỉ là bàn tay hơi run, "Nhưng vì sao chúng nó phải đuổi theo cô nương không bỏ, là muốn tìm thứ gì sao?"

Dung Ly mở to mắt nói dối, "Đó là vì thể chất của ta ngàn năm khó gặp, nếu người bình thường giống như ta đã sớm nằm trong quan tài thành bộ xương khô, nhưng ta lại vẫn còn sống sót, thân xác như vậy có thể dùng làm lô đỉnh tốt nhất, hút một ngụm dương khí trên người ta thì có thể tăng mười năm tu vi, chờ ta chết rồi, còn có thể đoạt thân xác của ta rồi lẫn vào trong đám người phàm."

"Ngươi học được mấy điều này từ đâu." Hoa Túc nhướng mày, "Thật sự hù dọa được mấy cô nương này."

Quả nhiên, ánh mắt của ba nha đầu đờ đẫn, dường như đã bị khiếp sợ.

Tim của Tiểu Phù đập như sấm, mơ hồ cảm thấy những lời này có chút quen thuộc, nhưng căn bản nàng ấy không thể nghĩ ra là ở đâu, chỉ còn biết sợ.

"Vậy, vậy chẳng phải cô nương đang gặp nguy hiểm." Không Thanh nhíu mày.

Dung Ly gật đầu: "Ban đầu không nghĩ đưa các ngươi theo bởi vì sợ các ngươi bị liên lụy, ta không thể tự bảo vệ mình, làm sao bảo vệ các ngươi được bình an." Câu trước nói bậy bạ, câu này là thật lòng.

Tiểu Phù đỏ mắt, "Sao cô nương không nói với chúng ta sớm hơn."

Dung Ly buồn cười nhìn nàng ấy, cũng không biết nha đầu này lại có suy nghĩ kỳ diệu gì, "Thế nào, ta nói sớm thì các ngươi sẽ có biện pháp?"

Tiểu Phù khụt khịt, "Chúng ta đi tìm pháp sư lợi hại, trên đời này có nhiều pháp sư đến vậy, ắt hẳn có thể tìm được người biết ứng phó."

Dung Ly lắc đầu: "Ngươi suy nghĩ thật quá nhẹ nhàng, nếu pháp sư lợi hại dễ tìm như thế thì ta đã sớm tìm được rồi."

Bạch Liễu cau mày, "Vậy vì sao cô nương còn muốn đi Bồng Châu, Bồng Châu đang chiến tranh, chắc chắn có rất nhiều cô hồn dã quỷ, cô nương đến chỗ đó chẳng phải là......" Nàng ấy dừng lại, không dám tiếp tục nói.

Hoa Túc ở bên cạnh rất hứng thú mà nói: "Thời điểm không run rẩy thì tỳ nữ này của ngươi cũng coi như thông minh."

Dung Ly nhẹ nhàng trả lời: "Ta không sợ, thi thể của tứ đệ, ta nhất định phải mang về."

Ba nha đầu đều ngơ ngác, Tứ công tử là con của Tự Chiêu phu nhân, Tự Chiêu đối xử với cô nương không tốt, theo lý mà nói, cô nương không thể tốt với Tứ công tử như vậy.

Dung Ly lặng lẽ liếc nhìn Hoa Túc một cái, dường như có ý ám chỉ, "Người hãm hại ta chính là Tự Chiêu, không phải là tứ đệ, ta hận hắn làm cái gì."

Hoa Túc cười thầm trong lòng, nha đầu này chuyển hướng muốn nàng ấy luôn luôn ghi nhớ, đừng đem oán hận của người khác lên người nàng.

Từ sau khi rời khỏi Kỳ An, chưa gặp người nào chơi mưu kế, nàng ấy đã quên mất, nha đầu này căn bản chính là con hồ ly.

Sau khi nghe xong, Không Thanh rũ mắt nói: "Cô nương nói cực kỳ đúng."

Sắc mặt Dung Ly mệt mỏi, "Đợi đến Tượng Châu, các ngươi hãy ở lại đó, đừng theo ta đi Bồng Châu, chờ ta tìm tứ đệ xong sẽ quay về tìm các ngươi."

Tiểu Phù kinh ngạc, "Nhưng sao chúng ta có thể để cô nương một người mạo hiểm?"

Dung Ly ngước mắt lên, đôi mắt hạnh cong cong tràn đầy gian xảo. Nàng nhẹ nhàng nói: "Ta không phải là một người."

Lời này vừa nói ra, ba nha đầu đều hiểu rõ.

Hoa Túc hừ một tiếng, "Ngươi là người, ta là quỷ, ngươi vẫn là một người."

Dung Ly chớp mắt, ung dung thản nhiên.

Tuy trong lòng Không Thanh rất hoang mang, nhưng vẫn hết sức đáng tin cậy, lập tức đi tìm chủ quán, cho chút tiền đồng bảo bọn họ làm một bàn đồ ăn, còn chuẩn bị thùng gỗ nấu nước nóng, đồng loạt đem vào trong phòng.

Ba nha đầu nghĩ đến việc sẽ phải xa cách cô nương nhà mình khi đến Tượng Châu, cho nên hiện tại một bước cũng không muốn rời, hận không thể biến thành thứ gì đó treo trên đai lưng của Dung Ly.

Dung Ly ngồi cầm cái ly, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Hoa Túc.

Hoa Túc bất mãn, "Chẳng lẽ tối nay ba nha đầu này còn muốn chen chúc ngủ cùng với ngươi?"

Dung Ly không hé răng, nếu nàng mở miệng sẽ giống lẩm bẩm một mình, không được thỏa đáng.

Tiểu Phù ở bên cạnh thì thầm nói: "Gánh hát kia cũng thật kỳ quái, đêm qua thấy bọn họ ra khỏi thành, còn tưởng muốn gấp rút lên đường, ai ngờ hôm nay nói nghỉ trọ thì lại không hề chần chừ, giống như trì hoãn cũng không sao cả, đâu có giống là gấp rút lên đường."

Dung Ly nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, nào có người gấp rút lên đường như thế này.

Tiểu Phù nói tiếp: "Hôm qua khi bị quan binh kêu đi bọn họ rất là hoảng hốt, dường như sợ bị phát hiện điều gì đó, cô nương người nói xem, không phải bọn họ phạm tội gì chứ."

Dung Ly lắc đầu, nàng cảm thấy người của gánh hát này hơi lạ lùng, nhưng chưa hoài nghi đến việc phạm tội.

"Có thể phạm tội gì, nếu giết người phóng hỏa, đã sớm bị quan phủ bắt đi rồi."

Tiểu Phù lo sợ bất an, ấp úng đáp: "Nói cũng phải."

Không Thanh là người biết nhìn, thấy Tiểu Phù cùng Bạch Liễu ngồi yên bất động, vội vàng nói: "Cô nương đi một đường rất mệt, nếu không thì các ngươi qua phòng cách vách nghỉ đi, cho cô nương ngủ một lát."

Tiểu Phù bĩu môi, "Ta muốn ở bên cạnh cô nương thật lâu."

"Dính người như vậy, cũng không thấy biến thành hồ dán." Hoa Túc lạnh giọng.

Bạch Liễu thấy sắc mặt của Dung Ly thật sự đã mệt mỏi, suy nghĩ một chút rồi lôi kéo cánh tay Tiểu Phù, "Cô nương ngủ nông, nhiều người sợ là không ngủ được."

Tiểu Phù rất miễn cưỡng rời đi, đợi đến phòng cách vách mới đột nhiên nhớ ra, lúc nãy cô nương nói cái gì dương khí cùng lô đỉnh, sao giống trong thoại bản mà trước kia nàng tình cờ có được.

Thoại bản đó là do chủ quán tặng khi mua bánh đường, nàng không biết chữ nhiều lắm, lấy về để cô nương đọc cho nàng nghe một đoạn, bên trong kể có người chưa hết tình với quỷ, người ấy bị lừa tâm, cam tâm tình nguyện cho nữ quỷ hút khô dương khí, thật sự đáng thương......

Bạch Liễu thấy nàng đứng bất động, hỏi: "Đứng ngốc làm chi?"

Tiểu Phù có chút ngẩn ngơ, "Hóa ra chuyện trong thoại bản đều là thật."

Ba nha đầu chỉ còn lại Không Thanh ở trong phòng, Không Thanh không biết vị đại quỷ kia ở nơi nào, lấy cái ghế ngồi vào một góc, trùng hợp ngồi cùng chỗ với quỷ lột da.

Quỷ lột da nghiêng đầu nhìn nàng ấy một cái, sắc mặt lãnh đạm như nước, dường như không biết vui buồn, thậm chí còn di chuyển qua bên cạnh một bước nhường chỗ cho nàng ấy.

Không Thanh ngồi xuống, tuy nghe cô nương nhà mình nói vị kia không ở đây, nhưng trong lòng biết rõ đó chỉ là để các nàng không sợ hãi. Nàng ấy chắp tay nhìn về phía xa, "Nếu đại nhân có việc muốn trao đổi với cô nương, cứ việc nói là được."

Hoa Túc nhìn nàng ấy chắp tay về phía cửa sổ, không khỏi nhếch khóe miệng, "Lanh trí thì lanh trí, đáng tiếc nhìn lầm chỗ rồi."

Dung Ly ngồi trên ghế gỗ, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nàng ấy hẳn là không có gì muốn trao đổi với ta."

"Chỉ sợ ngươi không muốn nghe." Hoa Túc lạnh mặt.

Dung Ly nào dám, từ trước đến nay quỷ này nói một câu nàng nghe một câu, có bao giờ không muốn nghe đâu.

Không Thanh nhắm mắt làm bộ muốn ngủ, ngủ rồi thì sẽ không nghe thấy, không thể làm cản trở chuyện của cô nương cùng vị đại nhân kia.

Hoa Túc cử động đầu ngón tay, một sợi quỷ khí từ ngón tay chui ra bay về hướng của Không Thanh.

Quỷ khí lượn lờ chui vào giữa mày Không Thanh, nàng ấy nghiêng đầu, thật sự ngủ rồi.

Lúc này Hoa Túc mới nói: "Xem ra lão khốn khiếp kia đã biết không ít chuyện từ tiểu da xanh, nếu không thì cũng sẽ không vạn dặm xa xôi tới tìm ngươi."

Dung Ly cũng nghĩ như vậy, "Nhưng tìm ta có ích lợi gì, ta không biết Động Hành Quân đang ở đâu, hơn nữa mẹ của ta đã qua đời nhiều năm, chẳng lẽ ta có thể tìm được nửa hồn còn lại không biết bị giấu ở nơi nào hay sao?"

Hoa Túc ôm cánh tay, mái tóc tán loạn xõa trên vai, "Nghe nói Xích Huyết Hồng Long thích dùng vảy trên người để làm dấu ấn, nếu nàng ta có ý đồ, không chừng sẽ gieo một mảnh vảy cá trên người của nữ nhi mất mẹ là ngươi."

Dung Ly sửng sốt một lúc, "Nàng...... Nửa hồn kia sẽ trở về tìm ta?"

"Ai biết được." Hoa Túc vừa nói đến Xích Huyết Hồng Long liền tràn đầy không vui.

Dung Ly muốn gặp Đan Tuyền, nhưng lại không muốn nàng ấy tìm tới, vì khi tìm tới chắc chắn sẽ gặp Hoa Túc, thù địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, ai bị thương đều không tốt. Nàng khẽ mím môi, đôi mi mấp máy nâng lên, "Nhưng làm sao biết trên người ta có dấu ấn kia hay không."

Hoa Túc nhìn qua nàng, ánh mắt rõ ràng xa cách lãnh đạm, nhưng Dung Ly lại cảm giác bên tai hơi nóng lên.

Dung Ly cứng đờ, ngồi yên không nhúc nhích, chưa đợi Hoa Túc dời mắt, nàng thật sự nhịn không được, chậm rãi nuốt xuống một chút, "Thế nào, đã nhìn ra sao?"

Hoa Túc lắc đầu, "Ta không nhìn ra được gì, còn phải do ngươi tự sờ tìm."

Nếu Dung Ly vẫn không hiểu, có nghĩa cơn mưa đêm qua đã ập vào đầu. Nàng lập tức giơ tay nắm vạt áo, ánh mắt lắc lư do dự, nàng sống gần hai mươi năm, trên người mình có cái gì đều rõ ràng vô cùng, càng miễn bàn đến một mảnh vảy.

Một thứ như vảy cá, nếu mọc ở trên người, nghĩ thôi cũng có chút khó chịu.

Dung Ly nghĩ thầm, chắc không phải ở trên lưng nàng chứ, bằng không, còn chỗ nào mà nàng không nhìn thấy.

Một lát sau, tiểu nhị gõ cửa khiêng thùng gỗ vào phòng, phía sau có người bưng thức ăn, đợi đặt mọi thứ xong xuôi, ba người cùng nhau lui ra ngoài.

Trên bàn bày bốn món một canh, ngay cả cơm cũng bới đầy ắp. Chén đũa chỉ có hai phần, có lẽ Tiểu Phù và Bạch Liễu đã chia qua phòng cách vách.

Trong bụng Dung Ly trống trơn, nhưng hiện tại cũng không muốn ăn, chỉ muốn nhìn xem trên lưng thật sự có vảy cá hay không. Nàng liếc nhìn Hoa Túc, tay chân nhẹ nhàng kéo bình phong ra, sau đó tránh ở phía sau bình phong cởi đai lưng.

Hoa Túc cúi mặt, bình thường đều dùng quỷ khí để chải vuốt bím tóc, hôm nay lại tự mình ra tay, mười ngón tay trắng gầy xuyên qua mái tóc đen nhánh như chiếc lược.

Trong phòng đốt than lửa nhưng vẫn lạnh.

Dung Ly cởi áo lông chồn, lại tháo xiêm y, giẫm lên ghế nhỏ ngồi vào thùng gỗ. Nàng để tay ra sau sờ lên lưng mình, nhưng căn bản không sờ thấy vảy cá nào cả, chắc không phải là...... giấu trong da thịt chứ.



Đưa tay lên cả buổi, cánh tay mỏi vô cùng, đầu tóc búi cao tản ra một chút, ngọn tóc kéo trên mặt nước, ướt thành một nhúm.

Hoa Túc ngồi yên không lên tiếng, kéo bím tóc lên quấn phía sau đầu, những trang sức bạc lộn xộn xen lẫn trong đó. Hai màu đen trắng đặc biệt rõ ràng, tựa như mực nước vảy trên băng tuyết.

Dung Ly co tay lại, không thể không dựa vào vách thùng nghỉ ngơi một lát, quay đầu lại nói: "Ngươi có thể xem giúp ta không."

Hoa Túc không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn bình phong.

Bóng người chiếu trên bình phong mơ hồ không rõ, thấp thoáng có thể nhìn ra hình dáng.

Dung Ly nói tiếp: "Xem giúp ta một cái."

Nàng dừng lại, thanh âm nhỏ bé yếu ớt như lẩm bẩm, "Bị xem mệt là ta, chứ đâu phải ngươi."

"Xem một cái cũng có thể khiến ngươi mệt?" Hoa Túc đứng lên, đi đến phía sau bình phong, vừa nói: "Ngươi xoay người lại."

Dung Ly lập tức xoay người, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên vách thùng, cái gáy đối diện bình phong.

Vòng eo nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn chìm vào trong nước, nước gần chạm đến bờ vai, nhưng eo lưng mảnh khảnh vẫn có thể thấy rõ ràng, nước làm sao che phủ được.

Hoa Túc đi qua, đặt tay trên vách thùng, nhíu mày nói: "Chưa chắc sẽ có, Đan Tuyền không có khả năng để lại vảy gì ở trên người của ngươi được, sau khi chuyển sinh nàng ấy đã thành người phàm, cũng chỉ nửa hồn kia mới có thể để lại."

Dung Ly hơi nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo gợn sóng, "Ta cảm thấy có."

Hoa Túc bủn xỉn duỗi một ngón tay, để ở phía sau cổ nàng, "Vậy ngươi cảm thấy mảnh vảy kia sẽ ở đâu."

"Ta không biết, ngươi nhìn xem trên lưng ta có không." Dung Ly dựa vào vách thùng, cánh tay bắt chéo lên nhau đặt bên trên, thúc giục nói: "Mau nhìn xem."

Hoa Túc không biết nha đầu này có phải thật sự không hiểu tị hiềm hay không, bình thường tâm tư còn rất tinh tế, hiện tại lại không chú ý.

Dung Ly hỏi: "Thế nào, thấy chưa."

Hoa Túc lơ đãng nhìn lướt qua, đôi môi đỏ hơi mím nhẹ, ngón tay để sau cổ nàng co về lại lòng bàn tay, "Không có."

Dung Ly chần chừ nói: "Ta cảm thấy có lẽ nó giấu vào trong da thịt, nếu không sao tìm không ra."

Hoa Túc cười nhạt một tiếng, "Ngươi còn muốn kêu ta lột da của ngươi ra xem?"

Quỷ lột da đứng ở góc tường nhìn về phía bình phong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy khó hiểu.

Dung Ly định xoay người lại, mới vừa quay sang bên, bờ vai liền bị bàn tay lạnh lẽo đè xuống.

Hoa Tục ghét bỏ nói: "Nhìn cho ngươi là được, dựa vào."

Dung Ly nhẹ nhàng đáp lời, gác cằm lên cánh tay, vòng eo dưới nước hơi co lại.

Hoa Túc vén áo choàng và tay áo phía dưới lên, lòng bàn tay nâng lên cách khoảng không, từ sau cổ Dung Ly chậm rãi hạ xuống.

Một luồng khí lạnh sau cổ Dung Ly từ từ truyền xuống, đột nhiên dừng lại.

Dung Ly chớp mắt, trầm ngâm suy nghĩ. Thùng gỗ này không cạn, trước kia ở Dung phủ, Tiểu Phù chỉ xoa lưng cho nàng được phần trên, xuống chút nữa sẽ không với tới. Nàng khẽ nói: "Nếu không ngoài dự đoán của ta, vảy cá nhất định là ở trên eo."

Nói xong, nàng làm ra vẻ muốn đứng dậy, đôi tay chống trên vách thùng còn chưa dựng thẳng, bờ vai bỗng dưng trầm xuống, bị Hoa Túc đè lại.

Hoa Túc lạnh giọng khinh thường: "Ra ngoài cũng không sợ lạnh, thân thể gân cốt của ngươi làm bằng sắt sao? Chẳng lẽ còn muốn ta tốn quỷ khí để sưởi ấm cho ngươi."

Dung Ly liền mở miệng: "Vậy ngươi tiến vào bên trong."

Quỷ đứng phía sau lưng nàng thật lâu chưa lên tiếng, trầm mặc.

Dung Ly nói nhỏ: "Không giúp thì thôi."

Qua một hồi lâu, tiếng nước vang lên bên tai, từng vòng gợn sóng dao động trong thùng. Dung Ly rũ mắt, bàn tay đặt trên vách thùng nắm thật chặt, chầm chậm dịch tới phía trước, không phải là muốn tránh đi, chỉ là...... Chừa chỗ ngồi.

Áo đen của Hoa Túc kéo trong nước, chạm vào sau eo Dung Ly.

Đôi tai Dung Ly đột nhiên đỏ ửng lên, nắm vách thùng nói: "Nếu tìm được, thì...... Lấy ra cho ta."

Hoa Túc sửng sốt, hơi nheo mắt lại, "Ngươi không muốn gặp nàng ấy sao, nếu không có mảnh vảy kia, nàng ấy không dễ tìm ngươi."

Dung Ly buồn rầu nói: "Muốn, nhưng không mong nàng ấy tới."

Hoa Túc im lặng một lúc, chậm rãi hỏi: "Ngươi sợ ta làm nàng ấy bị thương?"

Hơi thở của Dung Ly có chút rối loạn, không đáp lời.

Hoa Túc ngồi trong nước, bình thường áo đen to rộng, hiện tại lại thấm nước ướt đẫm dính trên người, bờ vai như được vót gọt, nhưng không phải gầy còm, cũng không quá đẫy đà, ngược lại hoàn hảo vừa phải.

Nàng ấy dù bận vẫn ung dung dựa lưng, một lúc sau mới xùy một tiếng, "Mối thù này phải báo, chỉ là nếu ta làm nàng ấy bị thương, ngươi ắt hẳn sẽ mang thù, sau đó ngươi còn muốn trả lại, phiền toái."

Tâm trạng Dung Ly hỗn loạn, cũng không biết có phải muốn cho bản thân được an tâm hay không mà vẫn cảm thấy...... Bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó, tất cả ân oán từ đâu mà ra.

Hoa Túc nâng cánh tay lên kiểm tra xem vảy cá ở đâu, cánh tay bỗng dưng khựng lại.

"Thế nào?" Dung Ly căng thẳng.

Hoa Túc duỗi một ngón tay ấn lên phía trên xương cụt của Dung Ly ba tấc, sắc mặt phức tạp, "Nơi này."

Nàng ấy lạnh lùng nói, "Ban đầu ta chỉ thuận miệng nói, không ngờ thật sự có một mảnh vảy, nhưng vảy này là của Xích Huyết Hồng Long sao."

Dung Ly hít thở hổn hển, "Mẫu thân chuyển sinh thành người phàm, còn không nhớ nổi việc kiếp trước, mảnh vảy này hẳn là do nửa hồn kia để lại, đáng tiếc ta...... Không biết gì cả."

Hoa Túc nhíu chặt mày, bình tĩnh nhìn vị trí giấu vảy cá, giọng điệu bằng phẳng, "Miếng vảy này phải mọc ít nhất ba mươi mấy năm mới có thể tiến vào trong thịt, nhưng ba mươi năm trước, ngươi ở nơi nào?"

Dung Ly ngơ ngác, đúng vậy, nàng ở nơi nào.

"Vảy này đi theo hồn." Hoa Túc ấn chặt vào chỗ kia, lãnh đạm nói: "Ngươi còn chưa đầu thai, mảnh vảy này đã đi theo ngươi, ba mươi mấy năm trước, không chừng Xích Huyết Hồng Long còn chưa cắt hồn."

Dung Ly không hiểu gì cả, tựa như bị cuồng phong cuốn vào vũng bùn, lại như rơi vào sương mù dày đặc, mờ mịt chẳng biết làm sao.

Bây giờ nàng đã biết thân phận của Đan Tuyền là gì, nhưng nàng...... Lại là ai?

Ngón tay của Hoa Túc ấn lên làn da mịn màng, "Ngươi còn muốn lấy nó ra sao."

Giọng nói Dung Ly yếu ớt, "Muốn."

Móng tay của Hoa Túc vốn dĩ được cắt gọn gàng mượt mà, nàng ấy vừa thay đổi suy nghĩ, chúng đột nhiên dài ra một xíu, "Chịu đựng chút."

Dung Ly cắn môi dưới im lặng không nói, đợi thật lâu cũng chưa cảm thấy cơn đau da tróc thịt bong, lúc này mới buồn bã tủi thân nói: "Nhẹ tay thôi, đừng cắt xấu cho ta."

"Chỉ cần ngươi không làm càn lăn lộn, thì không xấu được." Hoa Túc cúi người, mái tóc quấn lên rời rạc chưa buông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play