Tiểu Phù thò đầu lên nhìn nhìn, thấy người vén rèm không phải là cô nương nhà mình liền nhụt chí rụt về, rầu rĩ nói: "Có phải cô nương đã đi xa rồi không, đêm khuya thế này, ai đi cùng nàng, cũng không biết người đi cùng có đáng tin hay không."
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Bạch Liễu sâu kín nhìn qua, "Có lẽ...... Đi cùng cô nương, căn bản không phải người đâu."
Hai người lo sợ đối mặt nhau, còn Không Thanh vẫn bình tĩnh nhìn trên xe ngựa một lúc.
Người của gánh hát này chỉ ăn mặc trang điểm cầu kỳ khi ở trên sân khấu, bây giờ nhìn không khác bá tánh bình thường.
Xe ngựa này rất rộng rãi, ước chừng có thể nhét bảy tám người, hiện tại ngồi ở bên ngoài kéo dây cương là hai người, cũng chỉ có tất cả bốn người. Hai vị cô nương ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài một lát, một người hỏi: "Ba vị cô nương đang đợi người nào?"
Trái tim của Tiểu Phù đột nhiên nhảy lên cổ họng, mím môi không đáp lời.
Không Thanh lại hơi nghiêng đầu liếc nhìn vào bên trong tấm rèm, sau đó liền hỏi: "Xin hỏi chư vị có từng đi qua Chu phủ?"
Nam tử cao lớn hơn nắm dây cương nói: "Đi qua, cô nương là người trong phủ?"
Không Thanh lắc đầu, "Nghe nói có gánh hát được Chu đại nhân mời đến, ta vừa vô tình nhìn thấy cái rương đựng trang phục, nên phỏng đoán một phen, đã có chút xúc phạm."
Nam tử cười vang, "Không sao, ta còn tưởng ba vị cô nương là từ Chu phủ tới, đêm nay Hoàng Thành không được yên bình, dường như lại có quan binh điều tra khắp nơi, cổng thành cũng tăng thêm phòng thủ, người ra khỏi thành phải bị lục soát trong ngoài một hồi rồi mới có thể đi ra."
Ba nha đầu mới từ trong thành ra tới, làm sao mà không biết, may mắn trong tay quan binh chỉ có bức họa của cô nương các nàng chứ không có các nàng, nếu không thì nhất định chạy không thoát.
Tiểu Phù nhíu mày, nhìn về phía cổng thành mở một nửa, "Lúc nãy khi các ngươi đến đây, có thấy một vị cô nương đi lẻ loi một mình không?"
Nam tử vừa nói chuyện lắc đầu: "Không thấy."
Dung Ly ngồi trên xe ngựa, toàn thân bị quỷ khí bọc kín mít, nếu lúc này bỗng dưng xuất hiện một con quỷ, không chừng nó còn coi nàng là đồng liêu.
Nữ tử vén rèm nói: "Không biết người mà các ngươi muốn tìm trông như thế nào, biết đâu khi chúng ta ra ngoài có gặp được."
Tiểu Phù đã mở miệng nhưng chợt bị Bạch Liễu bịt miệng lại, Bạch Liễu sợ nàng vô ý liền nói thẳng ra, hiện nay quan binh đang tìm do thám Phu Dư, nhưng cũng đang tìm cô nương của các nàng.
Tiểu Phù "Ưm ưm" một tiếng, kéo tay Bạch Liễu ra, mất tự nhiên nói: "Nàng...... Trông rất xinh đẹp."
Nàng ấy dừng lại, đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào.
Trên xe ngựa, Hoa Túc cười nhẹ, "Ngươi xem ba nha đầu của ngươi, thường ngày dường như rất là quan tâm ngươi, bây giờ người khác hỏi tới lại chỉ nói ra hai chữ ' xinh đẹp ', sao mà nông cạn như thế."
Dung Ly không hé răng, trong lòng đang suy nghĩ phải làm thế nào để có thể cho ba nha đầu này biết nàng đã ra khỏi Hoàng Thành.
Nữ tử vén rèm ngơ ngác, không khỏi bật cười, "Chẳng lẽ cô nương đang trêu ghẹo chúng ta, nói như vậy làm sao chúng ta xác nhận có gặp qua vị cô nương kia không, nhưng lúc này đã hơn nửa đêm, ba cô nương các ngươi ở đây chờ cũng không phải cách."
Bạch Liễu cau mày, thật sự lo lắng nhìn qua cổng thành, "Thôi, chờ thêm một chút."
Một nam tử khác ngồi trước xe ngựa nói: "Người mà các ngươi phải đợi, không chừng đã đi rồi, các ngươi bây giờ ngay cả chiếc xe ngựa cũng không có, nếu vừa vặn tiện đường, chúng ta có thể đưa các ngươi đi một đoạn."
Tuy trong lòng Không Thanh lo lắng, nhưng cũng không sợ cô nương nhà mình sẽ bị quan phủ tóm được, dù sao có đại quỷ pháp thuật cao cường ở bên cạnh, dù thế nào thì quỷ kia cũng không nên để cô nương gặp bất lợi.
Nàng khẽ mím môi, suy nghĩ xoay chuyển, nghĩ ra một nơi ở gần Bồng Châu, "Kim Mân."
Hai nam tử lái xe đều sửng sốt, người cường tráng hơn nói: "Kim Mân cách Bồng Châu khá gần, có lẽ cũng bị chiến tranh ảnh hưởng, các ngươi đến chỗ đó làm cái gì?"
Tiểu Phù bị hỏi có chút căng thẳng, duỗi tay nhéo cánh tay Bạch Liễu một cái.
Bạch Liễu ai nha một tiếng, mặt bị nhéo đến trắng bệch, "Ngươi làm gì vậy."
Không Thanh lên tiếng: "Thăm người thân."
Hoa Túc nghe thấy thích thú, "Hay cho một câu thăm người thân, tiểu tỳ nữ này can đảm lại lanh trí, còn có tài bịa đặt."
Nam tử hỏi chuyện suy nghĩ, "Tuy chúng ta không đi Kim Mân, nhưng muốn tới Tượng Châu, không bằng các ngươi đi theo một đoạn, tới Tượng Châu rồi thì ngồi xe ngựa, ước chừng một ngày nữa là có thể đến Kim Mân.". Đọc thêm nhiều tгu𝘆ện ở — T𝖱Ù𝙈T𝖱U𝗬Ệ𝙉.Vn —
Hoa Túc nghiêng đầu nhìn Dung Ly, vẻ mặt sâu xa, "Thế nào, ngươi muốn đưa ba nha đầu này theo, hay là bỏ các nàng ở lại đây."
Dung Ly đâu dự đoán được ba nha đầu này sẽ cùng ra đây, sau một lúc lâu mới gật đầu một cái, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy áo choàng của Hoa Túc, ánh mắt mang theo vài phần mong đợi, và có chút hy vọng không nói cũng rõ.
Hoa Túc vừa thấy dáng vẻ này của Dung Ly liền hiểu ngay, như vậy là muốn nàng ấy ra tay đây. Nàng ấy cười nhẹ, vén áo choàng lên, bắn ra một sợi quỷ khí về phía Không Thanh.
Quỷ khí từ trong thùng xe bay ra ngoài, ban đầu mờ nhạt vô hình, sau khi bay ra khỏi rèm, đột nhiên ngưng tụ thành một cánh tay mềm mại không xương hướng tới bờ vai của Không Thanh, bám lên chưa đủ, còn muốn gập ngón tay lại gõ vài cái trên vai nàng ấy.
Dung Ly mở to mắt, tuy trong lòng biết quỷ này sẽ không dùng biện pháp gì thỏa đáng, nhưng không ngờ nàng ấy lại dọa người như vậy.
Quả nhiên, thân thể Không Thanh cứng đờ, bờ vai tê tê dại dại, cả người như bị xét đánh ngang tai.
Nam tử lại hỏi: "Cô nương, cô nương nghĩ kỹ rồi sao?"
Không Thanh đứng lặng yên, ngay cả tròng mắt cũng bất động, thật lâu không thấy xoay chuyển, dường như vô cớ bị biến thành người đá.
Hoa Túc gõ tay lên đầu gối một cái, quỷ khí bám trên vai Không Thanh cũng hành động theo, nàng ấy lắc đầu nói: "Mới vừa khen nàng, sao bây giờ lại choáng váng rồi."
Dung Ly liếc nhìn Hoa Túc một cái, thực sự muốn bịt cái miệng luyên thuyên này lại, rõ ràng là một con quỷ, nhưng cố tình thích nói.
Trước kia ở Đan gia cũng có quỷ, nhưng bị quỷ vỗ vai chỉ có mình Bạch Liễu, ban đầu Không Thanh còn chưa tin, nó có thể đáng sợ đến mức nào, hiện tại tự mình trải nghiệm một lần mới hoảng hốt cảm thấy...... Thật sự khiến người sợ hãi.
Tay gõ vai nàng lúc có lúc không, rất là thờ ơ, có vẻ không muốn lấy mạng của nàng.
Không Thanh giơ tay gảy gảy lên vai, lại thoáng nhìn vào bên trong xe, có lẽ bàn tay gõ vai nàng quá nhẹ nhàng, nàng ma xui quỷ khiến lên tiếng: "Vậy xin làm phiền."
Nam tử nâng cằm, "Lên xe ngựa đi, bên trong còn rộng rãi, ba vị cô nương ngồi vào cũng không sợ chật."
Tiểu Phù cùng Bạch Liễu đưa mắt nhìn nhau, hai người đều không hiểu gì hết.
Tiểu Phù nhỏ giọng lúng ta lúng túng nói: "Nếu chúng ta cứ thế mà đi, cô nương làm sao bây giờ, cho dù chúng ta tới Bồng Châu cũng chưa chắc tìm được cô nương nha, đường dài đằng đẵng, bên cạnh cô nương không có người chăm sóc làm sao được."
Bạch Liễu phụ họa: "Đúng vậy, bây giờ chờ đợi ở cạnh Hoàng Thành còn có thể gặp, đi xa rất khó gặp được."
Không Thanh căng thẳng xoay người lại, không báo trước mà đặt tay lên vai Bạch Liễu, vỗ nhẹ hai cái.
Bạch Liễu mới bị quỷ vỗ vai, đã hoảng sợ mấy ngày nay, bây giờ lại thình lình bị vỗ vai, cả người nàng ấy chấn động.
Không Thanh nhỏ giọng nói: "Nó ở đây."
Bạch Liễu kinh ngạc im lặng, rốt cuộc là ai ở đây, không cần nói cũng biết.
Không Thanh lên xe ngựa, nhìn trái nhìn phải, không biết mình nên ngồi chỗ nào, nhưng trên xe ngựa cũng không thấy bóng dáng của cô nương nhà mình, không phải quỷ này trêu đùa nàng chứ.
Dung Ly đang ngồi trong góc, dựa sát vào Hoa Túc, sợ người khác chạm vào mình sẽ phát hiện ra điều gì.
Tiểu Phù cùng Bạch Liễu cũng đi lên theo, thận trọng ngồi trên xe ngựa, mắt cũng không dám tùy ý ngó nghiêng.
Bánh xe gỗ chuyển động, vừa muốn rời đi, phía sau chợt vang lên tiếng nói, có người giương giọng hô to: "Dừng lại!"
Nam tử nắm dây cương không thể không ghìm ngựa lại, trên rèm che cửa sổ phản chiếu ánh lửa, hẳn là có người thắp đèn đi tới.
Tiếng bước chân mạnh mẽ, áo giáp vang leng keng, vừa nghe liền biết chính là quan binh.
Dung Ly nhíu mày, nghiêng đầu định nhìn ra ngoài cửa sổ, đáng tiếc rèm che kín mít, không biết quan binh ở bên ngoài có chuyện gì.
Sắc mặt Hoa Túc không vui, vốn dĩ chen chúc cùng một đám người phàm trên xe ngựa đã rất thiệt thòi, bây giờ thật vất vả mới đi được nhưng vẫn bị ngăn lại.
"Những con người phàm này, làm việc cứ do do dự dự, còn dong dài lắm chuyện, sợ là không biết như thế này càng nhiều, mạng lại càng ngắn."
Dung Ly không rõ nguyên do.
Hoa Túc nói tiếp: "Ta đã thấy người phàm có dương thọ dài nhất, không tu luyện pháp thuật, cũng không phải ngày ngày ăn vàng uống bạc, nhưng vừa vặn sống gần hai trăm tuổi, chỉ vì nàng không xen vào việc của người khác, tâm thiện, ít sầu lo, tự nhiên có thể sống lâu."
Dung Ly rất là kính nể.
Hai vị nam tử đánh xe đồng thời nhảy xuống, một người chắp tay hỏi: "Không biết các vị đại nhân có chuyện gì, vừa rồi khi đi qua cửa thành không phải đã kiểm tra kỹ càng rồi sao, hay là vẫn còn sơ sót?"
Ba nha đầu mới vừa lên xe ngựa ngồi sát vào nhau, thầm nghĩ chắc không phải là vì các nàng lên xe mới đến đây ngăn lại chứ.
Một quan binh nói: "Gánh hát tuồng lúc trước được mời đến Chu phủ, chính là các ngươi?"
Nam tử cường tráng chắp tay nói: "Đúng vậy."
"Đại nhân của chúng ta có chuyện muốn hỏi, e rằng các vị phải bị trì hoãn một lát." Quan binh nói.
Nam tử lắc đầu: "Không sao."
Nói xong hắn quay đầu nhìn vào trong xe, "Xuống xe đi, đại nhân muốn hỏi chuyện."
Trên xe hai vị cô nương nhìn nhau, thân thể còn run rẩy, không ngờ lại sợ hãi giống như khi Bạch Liễu gặp phải quỷ.
Bên ngoài nam tử lại kêu: "Mau chút, đừng để các đại nhân sốt ruột chờ."
Ánh mắt hai vị cô nương lắc lư, tựa như đã làm sai chuyện gì, nếu không cũng đâu cần sợ hãi quan binh đến vậy.
Quan binh kêu: "Tất cả mọi người trên xe ngựa đều xuống."
Hai vị cô nương đồng thời nhìn qua ba nha đầu mới lên xe, trong đó có một người đặt ngón trỏ lên môi, run giọng nói: "Chúng ta xuống xe trước, nếu quan binh chưa hỏi, các ngươi không cần theo cùng, cứ ở trên xe ngựa chờ."
Không Thanh gật đầu, sắc mặt hơi trắng, "Đa tạ."
Hai vị cô nương lần lượt xuống xe, có lẽ tấm rèm bị vén lên hơi nhiều, quan binh đứng ở phía dưới nhìn thấy trong thùng xe còn có bóng người. Quan binh nhíu mày, vươn cây giáo trong tay tới, ý đồ muốn vén rèm lên, một bên hỏi: "Trên xe còn người chưa xuống sao?"
Mấy người gánh hát đứng ở dưới đều căng thẳng, không phải sợ quan binh phát hiện trên xe ngựa còn có ba người, mà là lo lắng lai lịch của ba vị cô nương này.
Nghĩ cũng cảm thấy kỳ quái, hơn nửa đêm, ba cô nương mang theo tay nải đứng trên đường lớn, nói muốn đi Kim Mân thăm người thân, kỳ thật ngay cả xe ngựa mà ba người cũng không có, nếu đi bộ, chẳng biết đi nửa tháng đã đến được hay chưa.
Mắt thấy mũi giáo sắp vén rèm lên, Dung Ly vội vàng nhìn về phía Hoa Túc.
Hoa Túc cúi mặt nhìn bàn tay trắng như tuyết đang nắm lấy áo đen của nàng ấy, miễn cưỡng nâng một ngón trỏ lên, một sợi quỷ khí loãng từ ngón tay bay ra, lượn lờ như rắn, nhẹ nhàng di chuyển.
Quỷ khí kia bay đến che mắt của quan binh lại.
Cây giáo vén rèm lên, quan binh thò đầu vào nhìn một hồi rồi thu cây giáo về, nói thầm: "Chuyện gì thế này, vừa rồi nhìn thấy bóng người sao giờ lại không có."
Nửa đêm, không phải hoa mắt thì chính là gặp quỷ.
Tay của quan binh run lên, thiếu chút nữa ném cây giáo đi, hắn nói với gánh hát: "Các ngươi đi theo ta."
Hai nữ hai nam nhìn nhau, ai cũng không hiểu vì sao quan binh này không nhìn thấy người trong xe.
Trên xe, Hoa Túc ngoắc ngón tay thu quỷ khí về, lãnh đạm nói: "Này không phải không nhìn thấy sao."
Ba nha đầu hơi run run, vội vàng tiến đến bên cửa sổ, thật cẩn thận vén rèm lên nhìn ra ngoài, thấy mấy quan binh dẫn gánh hát quay về cổng thành.
"Các ngươi ra khỏi thành làm chi." Một giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt bất chợt vang lên.
Ba người còn đang chăm chú nhìn bên ngoài, nghe thấy âm thanh này lập tức quay đầu lại, trông thấy cô nương nhà mình đang ở bên cạnh.
Trên xe ngựa vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một người, tuy người này là cô nương nhà mình, nhưng cũng khiến các nàng bị khiếp sợ.
Bạch Liễu hít ngược một hơi khí lạnh, suýt nữa lại ngất xỉu, vội vàng giơ tay đè lên nhân trung của mình, trừng to hai mắt.
"Cô, cô nương?" Tiểu Phù trợn mắt há hốc mồm, nàng ấy sững sờ một lát, thật cẩn thận vươn môt ngón tay chạm vào mu bàn tay Dung Ly. Nàng ấy bị dọa khiến ngón tay lạnh ngắt, tuy tay của Dung Ly cũng không nóng, nhưng lại ấm ấm.
Sau khi cảm nhận được hơi ấm, Tiểu Phù mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Ấm, cô nương vẫn còn tốt."
Dung Ly thiếu chút nữa bị bộ dáng ngây ngốc của nàng ấy chọc cười, "Ngươi còn mong ngóng ta biến thành lạnh sao."
Tiểu Phù liên tục xua tay, "Đâu có, ta, ta không phải là sợ hãi sao."
Dung Ly nhìn qua Không Thanh, nhỏ giọng nói: "Ta vừa mới suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc có nên đưa các ngươi đi cùng hay không, nếu không đưa theo, ba nha đầu các ngươi cũng chưa chắc sẽ trở về Hoàng Thành, nếu ba người các ngươi đi Bồng Châu tìm ta, ta lại không tìm thấy các ngươi thì không biết làm thế nào cho phải."
Không Thanh sửng sốt, không khỏi sờ lên vai của mình, "Lúc nãy, là, là vị kia sao."
Dung Ly gật đầu, "Là nàng ấy."
Không Thanh nín thở, nhất thời không biết nên nói cái gì, sợ nói sai sẽ xúc phạm đến vị kia.
Hoa Túc dựa vào thùng xe cười nhạt một tiếng, "Cũng không cần hoảng sợ như vậy, ta kén ăn, không ăn người."
Dung Ly làm bộ không nghe thấy lời của nàng ấy, nói với ba nha đầu: "Lát nữa tới thị trấn lân cận thì đi tìm chiếc xe ngựa, không cần quấy rầy làm phiền người khác, trước đó phải nhớ kỹ, đừng tiết lộ các ngươi là từ Kỳ An Dung gia tới."
Không Thanh cái biết cái không, "Những quan binh đó thật sự đang......"
Dung Ly gật đầu, chậm rãi nói: "Do thám của Phu Dư giả danh người tiêu cục Bồng Châu trà trộn vào Hoàng Thành, hiện nay không biết tung tích của những người trong tiêu cục Bồng Châu, cũng chẳng biết Dung Tề ở đâu, quan phủ nghi ngờ Tứ công tử cấu kết với Phu Dư, nếu hắn thật sự làm việc này, ta không thể may mắn thoát khỏi."
Đây không phải là việc nhỏ, cho dù không biết viết chữ, cũng nên hiểu rõ đây là tội phản quốc.
Tiểu Phù nghẹn họng nhìn trân trối, "Thảo nào thời điểm Đan gia lão gia cùng phu nhân biết người muốn đi Bồng Châu tìm Tứ công tử, đều lo lắng kinh sợ như vậy, còn muốn ra phủ tìm người."
Dung Ly rũ mắt, lần này nàng đã phụ lòng tốt của Đan gia, biết rõ nguy hiểm còn thiên hướng hổ sơn, nghĩ đến có chút áy náy.
Bạch Liễu ấn nhân trung, chịu đựng không run rẩy, "Một khi đã như vậy, vì sao cô nương còn muốn đến Bồng Châu, nếu Tứ công tử thật sự đi theo địch, vậy, vậy chẳng phải là cô nương...... Chui đầu vào lưới?"
Nói xong, nàng ấy điên cuồng lắc đầu, "Việc này vốn không liên quan gì đến cô nương, Tứ công tử thật sự không có trách nhiệm."
Dung Ly than nhẹ, "Kỳ thật cũng chưa biết rốt cuộc hắn có đi theo địch hay không, biết đâu...... Là người Phu Dư một lưới bắt hết ngươi tiêu cục, rồi mượn thân phận trà trộn vào Hoàng Thành, Dung Tề hắn......"
"Vậy không phải là càng không nên đi, đi có thể làm được cái gì." Tiểu Phù sốt ruột nắm lấy tay Dung Ly.
Dung Ly cúi mặt nhìn bàn tay bị nắm lấy của mình, cảm thấy phía sau có một ánh mắt lạnh thấu xương liếc lại đây.
Nàng rút tay ra, vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay Tiểu Phù, lắc đầu nói: "Phải đi."
"Ngươi không tìm lý do thích hợp, sợ là các nàng sẽ buộc ngươi ở lại đây." Hoa Túc lãnh đạm nói.
Dung Ly suy tư một lúc, khóe môi mỉm cười nhàn nhạt, nhạt đến như mang theo vài phần buồn bã, nàng vốn ốm yếu bệnh tật, khuôn mặt cau mày mỉm cười, trông càng thêm mỏng manh.
Nàng chầm chậm nói: "Nếu hắn đi theo địch thì thôi, nếu...... Bị người Phu Dư hãm hại, ta phải mang thi thể của hắn về mới được."
Tiểu Phù nghe mà ngơ ngác.
Dung Ly mấp máy cánh môi tái nhợt, "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Lúc trước ở Dung gia, Đại cô nương cùng Tứ công tử rất ít khi chạm mặt, nếu hai người tình cờ gặp nhau, nhiều lắm là gật đầu chào, lại không có lời gì để nói, đâu có tình nghĩa gì, thậm chí còn nhạt nhẽo hơn những người bèo nước gặp nhau.
Nhưng Dung gia đi đến nông nỗi này, người có cùng huyết thống với Dung Ly ở trên đời đã ít ỏi không nhiều......
Tiểu Phù suy nghĩ, tự thuyết phục chính mình, không chừng cô nương thật sự luyến tiếc Tứ công tử, rốt cuộc cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Sắc mặt Không Thanh nặng nề, "Nhưng tới Bồng Châu rồi phải làm thế nào, không thể tìm như ruồi nhặng không đầu*."
(*Một phép ẩn dụ cho một người nào đó đang lao đi xung quanh một cách điên cuồng.)
"Cũng nên tới Bồng Châu trước rồi tính." Dung Ly nói.
Hoa Túc co một chân lên, đôi giày thêu chỉ bạc đặt lên băng ghế gỗ, mép giày sạch sẽ, đi đường khá nhiều nhưng một chút bụi đất cũng không dính vào. Nàng ấy hơi nâng cầm, thờ ơ nhìn lướt qua ba nha đầu này, "Ngươi thật sự muốn đưa các nàng đi Bồng Châu? Ngươi ở Kỳ An lâu ngày, chắc hẳn không rõ chiến loạn đến tột cùng là như thế nào, tới Bồng Châu thì ta chỉ có thể bảo vệ ngươi, không rảnh bảo vệ các nàng."
Dung Ly cũng đang suy tư, nếu ba nha đầu này không ra đây đứng, nàng có thể rời đi chẳng cần băn khoăn, nhưng ba nha đầu này không làm người bớt lo.
Còn chưa nghĩ ra cách, rương trúc dưới chân vang lên ngao ngao, dường như có thứ gì đang yếu ớt kêu.
Dung Ly cúi đầu nhìn, trong lòng vui vẻ, vội vàng khom lưng mở rương trúc ra, thấy Thùy Châu ở trong rương kêu uể oải ỉu xìu.
"Các ngươi thế mà cũng đem nó theo."
Tiểu Phù nhỏ giọng nói: "Nếu để nó ở lại Đan gia, cũng không biết Đan gia có đối xử tốt với nó hay không."
Không Thanh nói: "Trước khi đi đã cho ăn một lần, còn đem theo chút cá khô, một đường đi không sợ bỏ đói nó."
Dung Ly vuốt lớp lông xù xù trên đầu Thùy Châu, trong lòng êm dịu vô cùng, hiện tại ánh mắt của mèo còn mềm mại, nếu bị Hoa Túc chiếm thể xác, sẽ không có ngoan ngoãn thế này.
Hoa Túc nhẹ chậc một tiếng. Thùy Châu đột nhiên im lặng, cũng chẳng dám cử động.
Một lát sau, gánh hát bị dẫn đi đã trở lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Phù vội vàng quay đầu, "Cô nương, bọn họ về rồi."
Hoa Túc hé môi, thở ra một hơi quỷ khí.
Chớp mắt, trên xe ngựa nào còn thấy bóng dáng của Dung Ly, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.
Hai vị cô nương lên xe, khó hiểu nói: "Quan binh hỏi chút chuyện, hỏi ngày ấy nghe diễn xướng ngoại trừ người của Chu gia ra thì còn ai nữa, chúng ta không dám nói bậy, chỉ nói còn có lão phu nhân Đan gia."
Một người khác nói: "Quan gia kia còn hỏi có gặp qua người nào từ Kỳ An tới không, chúng ta chỉ lo hát tuồng, làm sao biết người nghe từ đâu tới, hằng ngày chạy hết nơi này đến nơi khác, người nghe diễn nhiều vô kể."
"Việc của Đan gia, vẫn là nên đến hỏi Đan gia, nghe lời nói, có lẽ quan phủ thật sự phái người tới Đan gia nhưng không lục soát được gì, hình như Đan gia có một viện trống đã từng có người ở."
"Nghe bọn hắn nói, không biết đầu óc của Đại cô nương Đan gia có vấn đề hay thế nào, lại nói trong viện đó không phải là người ở, mà là quỷ, cho nên lục soát không thấy ai cũng đúng thôi, thời gian trước nàng ấy còn đi tìm đạo sĩ tới làm phép, nhưng đạo sĩ chưa kịp làm phép đã bị dọa rời đi."
"Rõ ràng là bị đuổi đi." Hoa Túc xùy một tiếng.
Dung Ly im lặng, không ngờ Đan Vãn Căng lại chưa khai ra nàng, không biết có phải vì sợ gia đình của mình bị liên lụy hay không, nhưng có lẽ...... Tâm của muội muội này vốn không xấu, chẳng qua chỉ quá muốn tranh sủng.
Tiểu Phù, Không Thanh cùng Bạch Liễu ngồi nghiêm chỉnh, im lặng không lên tiếng.
Cô nương cài hoa trên tóc nói: "Nhắc mới nhớ, vừa rồi không phải quan binh kia vén rèm lên ư, sao dường như chưa nhìn thấy các ngươi?"
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: =3=
Quyển này tổng cộng có ba phần, phần này còn khoảng mười chương liền kết thúc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT