*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dung Ly thở hổn hển không ngừng, nhưng nhớ đến Hoa Túc đang bị thương, lập tức lôi kéo nàng ấy ra phía sau, cũng bất chấp thứ gì tới, vội vàng chắn Họa Túy ở trước mặt. Nàng nghiêng người, hơi thở đình trệ, suy nghĩ có nên đẩy Hoa Túc ra xa chút không.
Hoa Túc bình thản ung dung, nhưng chỉ trong nháy mắt, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Một luồng gió âm u ập đến, Dung Ly vốn tưởng sẽ bị cơn gió này đánh đến bể đầu chảy máu, nào ngờ gió đột ngột dừng lại, âm khí lành lạnh, nhưng không hung dữ mờ ám.
Bàn tay đang kéo cổ tay Hoa Túc của Dung Ly bị nắm chặt, nàng vội vàng quay đầu lại, thấy Hoa Túc cau mày, bình tĩnh nhìn sương đen từ từ ngưng tụ trước mặt.
Hoa Túc nói: "Sao không trốn?"
Ban đầu sương đen còn chưa ngưng tụ thành hình, Hoa Túc nói xong, nó bỗng dưng hiện hình người, tóc dài cột cao, xiêm y màu đen, là một...... Nữ tử.
Hoa Túc nhìn nàng ấy một lúc, đột nhiên dời ánh mắt quan sát nơi khác, thật là cẩn thận.
Nữ tử chắp tay thi lễ, bên ngoài xiêm y tròng một bộ áo giáp đen mỏng nhẹ, trên người không mang trang sức, tư thái thong dong.
Dung Ly thoáng sửng sốt, do dự quay đầu lại, thấy Hoa Túc có vẻ không phòng bị, lại cảm thấy bộ dáng anh hùng dũng cảm của nữ tử hơi giống với tướng quân mà nàng nghe nói lúc trước, nhỏ giọng hỏi: "Quen biết?"
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Cô Sầm."
Cô Sầm gật đầu, tuy cúi mặt xuống nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên người cũng không có sát khí. Nàng ấy ngước mắt lên nói: "Quỷ đói kia là từ Thương Minh Thành tới, đã tự sát chết sớm, trăm năm không có ai thờ phụng, ăn vụng hương khói đồ cúng tế của người khác khắp nơi, sau đó được Thận Độ thu vào dưới trướng."
"Thận Độ ra lệnh năm lộ tà ám theo đuôi đại nhân, từng kẻ tìm biện pháp trốn ở trong Hoàng Thành, hoàn toàn không màng đến mây tím của Hoàng Thành, Thận Độ chính là muốn chúng nó liều mình."
Nàng ấy tạm ngừng, lấy ra một mảnh trúc đen như mực từ trong tay áo, đích thị được chặt xuống từ cùng một cây với Họa Túy, "Thận Độ...... Dường như đã biết được bí ẩn của Họa Túy."
Những thứ như năm lộ tà ám, Dung Ly đều không hiểu rõ, nhưng Hoa Túc lại nghe hiểu được. Họa Túy còn nắm trong tay, nàng rũ mắt nhìn, cảm thấy cây bút này như khoai lang phỏng tay.
Hoa Túc không nôn không vội, lãnh đạm nói: "Biết thì biết, có gì phải hoảng."
"Nhưng......" Cô Sầm cau mày, liếc nhìn Dung Ly, trong ánh mắt hơi lộ vẻ khó có thể tin.
Dung Ly mím môi, không biết hai quỷ này đang nói chuyện bí hiểm gì.
Hoa Túc lại nói: "Không sao, nếu đuổi tới Hoàng Thành, chúng ta đi là được."
Nàng ấy cười nhạt một tiếng, khinh thường nói: "Thận Độ thật sự hèn nhát, muốn Quỷ Vương ấn mà không dám tự mình tới lấy, chỉ dám sai mấy tên lâu la đi xung phong."
Cô Sầm cân nhắc một lúc rồi nói, "Nếu hắn thật sự không dám mạo hiểm vào Hoàng Thành thì đại nhân có thể ở lại nơi này, dù sao cũng chỉ một vài con quỷ tới."
Hoa Túc lắc đầu, "Không thể."
"Vì sao?" Cô Sầm kinh ngạc.
Hoa Túc buông lỏng tay Dung Ly ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà cao cao này, "Chưa kể đến Hoàng Thành trần gian sẽ như thế nào, nếu chúng ta không đi, e rằng Đan gia sẽ gặp tai ương."
Cô Sầm mím môi im lặng, lại thoáng nhìn qua Dung Ly, dường như đã hiểu nguyên do trong đó.
Dung Ly nắm chặt Họa Túy, một câu cũng không nói, nghe ra quỷ này vẫn là sợ liên lụy đến người vô tội, cũng coi là quỷ tốt.
Cô Sầm nói tiếp: "Thuộc hạ cũ của đại nhân hiện đang ẩn nấp ở ngoài Hoàng Thành, ta không dám để bọn hắn tùy tiện xâm nhập, lúc trước rời Thương Minh Thành, Thận Độ liền lệnh tam quân đuổi theo không bỏ, ta phải chờ một khoảng thời gian mới cắt đuôi bọn họ được."
Nàng ấy nhíu mày, hình như có rất nhiều băn khoăn, "Ta không dám rút dây động rừng, ta tìm được con quỷ đánh cắp Họa Túy ở Kỳ An, nó bị Họa Túy gây thương tích, đã sức cùng lực kiệt, vốn muốn đoạt lại Họa Túy, không ngờ La Hà bỗng nhiên xuất hiện."
"Khiến La Hà trọng thương, quả nhiên là ngươi." Hoa Túc nói.
"Là ta." Cô Sầm gật đầu, "Ta không dám dễ dàng hiện thân, sau khi đại nhân đến Hoàng Thành, mới nghĩ cách làm đại nhân biết được ta ở gần đây, rồi để lại mảnh trúc, muốn báo cho đại nhân, Thận Độ đã mơ hồ biết được bí ẩn của Họa Túy."
Hoa Túc cầm lấy mảnh trúc trong tay nàng ấy, vê nó vỡ thành tro bụi, "Việc này ta đã biết, ngươi đi trước đi."
"Việc của Thận Độ......" Cô Sầm cuống quýt hỏi.
Hoa Túc chậm rãi nói: "Không thể vội, công lực của ta còn chưa khôi phục, chưa có khả năng chiến đấu, trước tiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi công lực của ta ít nhất khôi phục đến tám tầng, lại tính toán thêm."
Cô Sầm chần chừ một lát, gật đầu nói: "Cũng tốt."
Nói xong nàng ấy chắp tay, nói đến là đến, nói đi liền đi, rất dứt khoát nghiêm túc, "Cáo lui."
Sương đen ngưng tụ thành hình người đột nhiên tan biến, như cát đen bị gió phất qua một cái, thoáng chốc bay xa.
Sắc mặt Hoa Túc nặng nề, "Đi về phòng trước." Nàng ấy giơ tay che ngực, vừa nãy Cô Sầm ở đây, rõ ràng còn cố giả bộ không có gì trở ngại, lúc này mím chặt cánh môi mỏng, rõ ràng là cảm thấy đau.
Dung Ly bước vào cửa, băng qua hành lang dài, qua cổng viện, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, không một tiếng động vào trong phòng. Nàng nâng tay lên, lật lòng bàn tay lại, "Họa Túy còn ẩn giấu bí ẩn gì mà ta không biết?"
Hoa Túc cười nhạt, không để bụng nói: "Đương nhiên là bí ẩn có thể vẽ người cũng có thể vẽ quỷ."
Quỷ này đáp quá mức qua loa, giống như chỉ thuận miệng nói, Dung Ly lập tức nhíu mày, cây bút nằm trong lòng bàn tay trắng nõn kia đen nhánh như lăn qua mực một vòng. Nàng nghi ngờ hỏi: "Thật sự?"
Hoa Túc liếc nàng một cái, cũng không trả lời.
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Sao ta có thể ngóng trông quỷ nói ra tiếng người." Thanh âm cực nhẹ, nghe có vẻ tủi thân.
Hoa Túc vốn còn mềm lòng, nhưng thấy trong mắt nàng hiện ra tia sáng, giống hệt hồ ly, lập tức cười nhạt, "Ngươi còn mong quỷ nói ra tiếng người?"
Dung Ly khẽ chớp mắt, nghĩ thầm quả thật miệng chó không thể mọc được ngà voi*, nhưng lời này vạn không thể nói ra. Vừa rồi Họa Túy bị nắm trong tay đến ấm lên, bây giờ năm ngón tay mở ra lại lạnh xuống.
(*Ví với kẻ xấu không thể nói được lời tử tế.)
Hoa Túc vẫn không cầm lấy, từ sau khi Họa Túy rơi vào tay Dung Ly, nàng ấy cũng chưa chạm vào bao giờ.
Trong lòng Dung Ly có nghi hoặc, duỗi tay tới trước một chút, đôi mắt hạnh sáng như sao, "Nếu Họa Túy kết khế với người khác thì không chạm vào được, vậy tại sao nó có thể bị đánh cắp?"
Hoa Túc thấy nàng duỗi tay tới liền vươn hai ngón tay thon dài chặn cổ tay nàng lại, chán ghét đẩy qua bên một chút. Nàng ấy cười nhẹ, "Bởi vì khi đó ta đã giải khế với Họa Túy, mặc dù tên hòa thượng giả kia đánh cắp Họa Túy, nhưng cũng bị nó gây thương tích, nếu không sao có thể dễ dàng chết trong tay La Hà."
Dung Ly sửng sốt, "Không phải là...... Chết rồi mới giải được sao."
Hoa Túc chỉ cười không nói, ánh mắt sâu kín.
Tim Dung Ly đập như sấm, giọng nói mềm nhẹ như tơ, "Không phải ngươi sinh ra chính là quỷ sao, nếu đã chết, chẳng phải, chẳng phải bị hồn phi phách tán?"
Hoa Túc buông cổ tay của nàng ra, ngược lại duỗi một ngón trỏ lạnh băng chạm nhẹ vào giữa mày nàng. Bị truy vấn liên tục, nàng ấy không phiền chán, cũng chẳng tức giận, chỉ bình thản nói một câu, "Hiện tại chớ nên hỏi nhiều như vậy, sau này ta muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết."
Giữa mày Dung Ly bị khí lạnh xâm nhập, mí mắt lập tức trở nên nặng nề, buồn ngủ đến mức có thể ngủ đứng. Nàng biết đây là trò của Hoa Túc, đành phải gật đầu, "Vậy ngươi cũng đừng quên."
"Đi ngủ." Hoa Túc thu tay về.
Dung Ly đi đến mép giường, kéo dây thắt lưng trên áo lông chồn ra, áo lông chồn rơi xuống mặt đất, nàng đã không còn tâm trí nhặt lên, sau khi cởi giày vớ càng cảm thấy mệt mỏi hơn, cơ thể ngã xuống giường.
Hoa Túc lảo đảo lui lại mấy bước, lưng dựa vào cạnh bàn, vội vàng giơ tay chống người. Nàng ấy ho nhẹ vài tiếng, uể oải vô lực, trên môi dính một chút tơ máu.
Nàng ấy hết sức hiếu thắng, lúc trước bàn tay bị xá lợi làm tổn thương cũng không hé răng, bây giờ đã bị thương đến hộc máu, cũng chỉ ho khụ vài cái.
Mí mắt Dung Ly càng lúc càng nặng, thấy Hoa Túc nâng tay lên, mu bàn tay lướt qua bên môi.
Nàng vốn định nói gì đó, nhưng dường như sức lực đều bị lấy đi hết, mí mắt cố nâng lên sắp gục xuống.
Hoa Túc ngồi đưa lưng về phía nàng, chầm chậm cởi áo đen ra, chiếc áo choàng mềm mại như dòng suối đột ngột rơi xuống, dừng bên chân ghế.
Dung Ly gắng gượng mở to mắt, cánh môi mấp máy phát ra âm thanh nhỏ vụn, "Ngươi......"
Chỉ nói một chữ đã hết sức.
Quỷ bình thường có thính lực rất tốt kia làm như không nghe thấy, vẫn còn tháo đai lưng, từ từ kéo vạt áo ra, cúi đầu như đang xem xét vết thương trên eo và bụng của mình, bờ vai bằng phẳng mơ hồ lộ ra một chút.
Dung Ly ngẩn người, thời điểm không thể mở mắt được nữa, bím tóc rời rạc của Hoa Túc hoàn toàn bung ra như thác nước xõa sau lưng, che phủ một góc vai.
Hôm sau tỉnh dậy, Đan Lưu Sương tới gõ cửa, lại trốn trốn tránh tránh, dường như có điều gì muốn nói, cái đầu thường đụng vào song cửa gỗ, có lẽ muốn dựa sát nhìn vào trong.
Hoa Túc ngồi bên cạnh bàn, lạnh lùng nói: "Nha đầu này không hiểu chuyện, sao còn quấy rầy giấc mộng của người khác."
Dung Ly ngồi dậy ngơ ngác một lúc lâu, đợi lấy lại tinh thần mới chầm chậm xuống giường, dưới chân một mảnh mềm mại cũng không lạnh lẽo, giống như giẫm lên thứ gì. Nàng nhìn xuống, nhận ra mình đang giẫm lên chiếc áo lông chồn.
Nàng cúi người nhặt áo lông chồn lên, tùy tiện treo trên bình phong, trước mắt vẫn còn mênh mông sương mù, nhìn cái gì cũng nhập nhèm mơ hồ.
Đang nhìn về phía Hoa Túc, Dung Ly mới nhớ tới những chuyện đêm qua, lúng ta lúng túng nói: "Vết thương của ngươi......"
"Đã hết đáng ngại." Hoa Túc bình tĩnh nói.
Dung Ly không tin, vẫn nhìn nàng ấy một lát.
Hoa Túc quay đầu lại, "Chẳng lẽ không muốn thấy ta khỏe, còn muốn nhìn chằm chằm ra lỗ thủng trên người ta sao?"
Dung Ly dời ánh mắt, đi đến mở cửa cho Đan Lưu Sương.
Cửa vừa mở, Đan Lưu Sương liền ở ngoài nói: "Biểu tỷ tỷ, nghe nói hôm qua tỷ cùng bà ngoại đi nghe diễn? Lúc trước ta nói bà ngoại ông ngoại đưa ta đi theo nhưng bọn họ không chịu, nói cái gì mà nên đi tư thục thì đi tư thục, không thể đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày*."
(*Ví với không kiên trì, không liên tục trong việc học việc làm.)
Dung Ly cười nhẹ, "Đúng là nên như thế."
Đan Lưu Sương liếc nhìn vào trong, "Ta có thể đi vào sao."
Dung Ly tránh ra một chút để cho nàng ấy vào phòng, xoay người đóng cửa hỏi: "Hôm nay không cần đến chỗ tiên sinh kia?"
Đan Lưu Sương gật đầu, "Không biết trong thành đã xảy ra chuyện gì, khắp nơi đều là quan binh, hình như đang lục soát gì đó, lúc sau chắc sẽ lục soát tới Đan phủ, nên hôm nay tiên sinh không giảng bài, cho chúng ta về nhà mỗi người."
"Quan binh?" Dung Ly nhíu mày, không phải là đang tìm nàng chứ, gióng trống khua chiêng như vậy không thể nào là chỉ vì tìm nàng.
Sợ là quan binh ở Kỳ An cũng còn tìm kiếm khắp nơi trong thành, tuy Dung phủ rộng lớn, nhưng có lẽ sẽ không kinh động đến hoàng đế tới mức này.
Suy tư một hồi, Dung Ly lại hỏi: "Lúc bọn họ điều tra, có nói đang tìm người hay thứ gì không?"
Đan Lưu Sương nghĩ nghĩ, "Ta mới từ chỗ tiên sinh tới đây, thấy vài người tóc vàng mắt xanh bị bắt đi, chắc là tìm người ngoài biên cương."
Trong lòng Dung Ly nảy lên một ý nghĩ, trước kia biên cương không được an ổn, hiện tại phỏng chừng là có người trà trộn vào Hoàng Thành.
Nếu đúng như thế, có lẽ lãnh thổ quốc gia đã xảy ra chiến loạn, mà tiêu cục của Dung gia ở Bồng Châu ắt phải gặp chuyện, tứ đệ của nàng đã chết bởi vì chiến sự này.
Hoa Túc quay đầu nhìn về phía góc tường, "Nếu ngươi muốn biết, có thể để quỷ lột da đi hỏi thăm, nó đứng vài ngày trong góc tường không nhúc nhích được một chút, quá buồn chán rồi."
Quỷ lột da khẽ xoay tròng mắt, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, không nhìn ra là đang vui hay buồn.
Dung Ly đành phải nói: "Hóa ra là tìm người ngoại lai, như thế sợ rằng thật sự muốn vào phủ tìm kiếm."
Nàng tạm ngừng, lại nhỏ giọng nói: "Ngươi đi ra ngoài trước, ta thay xiêm y rồi cùng ngươi đi thăm ông ngoại bà ngoại."
"Được." Đan Lưu Sương không nghi ngờ gì, lập tức xoay người ra cửa.
Trong phòng, quỷ lột da đi trên đôi giày thêu hoa mẫu đơn tới trước hai bước, "Chủ nhân."
Dung Ly quay lại nói: "Ngươi đi xem thử, có phải quan binh đang tìm người Phu Dư không."
Quỷ lột da gật đầu đáp lời, xuyên cửa rời đi.
Hoa Túc nhìn qua nàng, "Phu Dư?"
Dung Ly cầm xiêm y ra sau bình phong, cách tấm bình phong liếc nhìn quỷ kia, vội vàng thay đổi xiêm y, khẽ nói: "Là một nước tiếp giáp bên phía Tây Bắc, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, đa phần là tóc vàng mắt xanh, dáng người cũng cao lớn hơn một chút."
Hoa Túc cười nhẹ, "Ta đương nhiên biết rõ, nhưng Phu Dư cách Kỳ An khá xa, làm sao ngươi biết được."
Dung Ly buộc chặt dây thắt lưng, khoác thêm áo lông chồn, "Tất nhiên là nghe người khác nói."
"Có vẻ ngươi hết sức quan tâm đến chuyện này." Hoa Túc nói.
Khóe miệng Dung Ly nhếch lên, "Hiện tại ta vẫn còn là người sống, hẳn nên gia sự vi tiểu, quốc sự vi đại*."
(*Việc gia đình nhỏ, việc quốc gia lớn.)
Nói rất có lý, Hoa Túc chưa hỏi lại, chỉ cảm thấy dường như trong lòng nha đầu này còn che giấu điều gì.