*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đan Kim Hành nói xong liền trở về, có lẽ bởi vì nhớ tới chuyện xưa, sắc mặt vô cùng bi thương.

Đợi hắn rời khỏi, ba tỳ nữ ở ngoài sân lo lắng không yên đi đến, cả đám nhìn cô nương nhà mình không chớp mắt, lo sợ cô nương bị khinh dễ.

Tiểu Phù nóng lòng nhìn, "Cô nương, sao nói lâu vậy?"

Dung Ly đứng lên, "Nói chút chuyện của mẫu thân, vô tình lại nói thật lâu."

Lúc này Tiểu Phù mới an tâm, lúng ta lúng túng nói: "Huynh trưởng của Đại phu nhân thật tốt, lão phu nhân cùng lão gia cũng tốt với cô nương."

Dung Ly đi đến cửa phòng, "Cho dù tốt cũng không ăn vạ ở nơi này mãi được, thân thể của ta không biết có thể chịu đựng tới bao lâu, nếu đột nhiên chết đi, còn phải làm phiền Đan gia lo hậu sự thay ta, sao có thể để bọn họ dính đen đủi."

"Cô nương!" Tiểu Phù giậm chân, tức giận nói: "Lời này há có thể nói bậy."

Không Thanh cũng nhíu mày, "Cô nương nhất định có thể bình yên vô sự."

Bọn nha đầu vò đầu bứt tai, thật sự sợ cô nương nhà mình từ nay về sau không còn niềm vui trên đời, còn định nhiều lời vài câu, nhưng cửa phòng khép lại chắn các nàng ở bên ngoài, ba người nhìn nhau, đành phải ở trước cửa giải tán.

Trong phòng, Dung Ly ngồi xuống rót cho mình một ly trà nhạt làm ẩm cổ họng, rồi mới lặng lẽ liếc nhìn qua Hoa Túc, trong lòng nàng biết quỷ này cũng không thích nghe nàng nói như vậy, quả nhiên, vừa ngước mắt lên liền thấy Hoa Túc lạnh mặt, thái độ như muốn tranh luận với nàng.

Hoa Túc nhẹ a một tiếng, không nói gì cả.

Dung Ly nắm chén trà ngọc phỉ thúy, nhẹ nhàng nói: "Lời nói đó không phải là nói cho ngươi nghe, chẳng qua chỉ là trêu bọn nha đầu."

"Trong lòng ngươi rõ ràng là được." Hoa Túc cũng ngồi xuống, lụa đen dài phết đất như dòng suối mực chảy xuống.

Dung Ly lại nhấp một ngụm, yết hầu hơi cử động khi nuốt, "Ngươi nói xem, thứ ở bên cạnh mẹ ta lúc đầu có lẽ thật sự là Động Hành Quân, linh hồn của cữu cữu rời khỏi cơ thể, vẫn là thứ đó giúp đưa trở về thân xác."

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Tám chín phần là đúng rồi, quỷ quái tầm thường không có ý nghĩ cứu người, cũng không có năng lực này. Nhưng vì sao hắn ở thế gian thì chưa rõ ràng lắm."

Dung Ly nhỏ giọng nói: "Cá yêu da xanh kia sau khi trở về chắc chắn sẽ hỏi, nó rời đi đã lâu, chẳng biết đến nơi nào rồi."

Hoa Túc cười nhạt, "Hiện tại hỏi một chút là được thôi."

Nói xong, nàng ấy tháo một chiếc chuông bạc ở trên tóc xuống, nhỏ nhắn tinh xảo, nắm ở trong tay trông như viên ngọc bạc.

Cái này không phải giống hệt với chiếc treo trên đầu cá yêu da xanh sao.

Hoa Túc chuyển động cổ tay, chuông bạc liền bị ném đến giữa không trung, trong chuông rõ ràng không có lục lạc, khi treo trên không lại vang lên một tiếng đinh.

Chuông bạc nhỏ chưa bằng ngón út, chỉ thoáng chốc như hóa thành nước lan rộng ra, biến thành một mặt kính trong suốt giữa không trung.

Dung Ly ngẩng đầu, giật mình hỏi: "Chuông bạc này có huyền diệu gì?"

Hoa Túc ngước mắt lên, "Đồng Chu Linh, có thể mượn nó để xem vị trí của chuông bạc có cùng kết nối đang ở đâu."

Quả nhiên, mặt kính mông lung đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, chỉ là mọi hình ảnh chứng kiến đều lắc lư, có lẽ cá yêu da xanh kia đang đi trên đường.

Cá yêu căn bản chưa phát hiện trên mái tóc rối mù của mình có thêm một vật, hắn thường hay giơ tay gãi đầu một chút, nhưng vẫn không thể gãi chuông bạc rớt xuống được.

Chỉ thấy nơi mà cá yêu đến trắng xoá một mảnh, nhìn kỹ mới biết là một vùng trời băng đất tuyết.

"Sắp tới rồi." Hoa Túc nói.

Dung Ly kinh ngạc nhìn, "Động Minh Đàm ở bên trong băng tuyết sao."

Hoa Túc gật đầu, "Chính xác, Động Minh Đàm tuy ở giữa sông băng, nhưng mặt nước quanh năm không hề bị đóng băng, người bình thường tới gần một bước lập tức sẽ bị đông lạnh thành cột băng, dễ dàng mất mạng."

Dung Ly hơi nheo mắt lại, cảm thấy nhìn vào cánh đồng tuyết kia lâu sẽ khiến đôi mắt hoa hết cả lên.

Hoa Túc khép năm ngón tay, mặt kính treo giữa không trung ngưng tụ trở về, bỗng nhiên thu nhỏ lại thành một chiếc chuông bạc, nhẹ nhàng rơi xuống.

Nàng ấy ngoắc ngón trỏ, chuông bạc kia như có gió đẩy, dừng trên mái tóc nàng ấy, hợp vào một chỗ với những trang sức bạc.

"Không thể xem nhiều hơn sao." Dung Ly chớp chớp mắt, quỷ này thu lại quá nhanh, nàng còn chưa nhìn cẩn thận.

Hoa Túc liếc qua, "Hao phí quỷ lực của ta."

Dung Ly khẽ lên tiếng, "Nguyên lai là phải tốn quỷ lực, vậy...... xem ít thôi."

Hoa Túc hừ nhẹ, biểu hiện thật lãnh đạm, "Vừa rồi nghe cữu cữu của ngươi nói, lúc trước tới Đan phủ chính là pháp sư trên núi Bàn Dượng, pháp sư này ắt hẳn đã thấy được cái gì, chỉ là không biết hắn còn ở trên núi hay không, bị dọa đến chật vật như thế, có lẽ đã thấy rõ bộ dáng của thứ kia."

Dung Ly rũ mắt suy tư một lúc, "Còn phải hỏi cụ thể núi Bàn Dượng ở nơi nào."

Nàng vừa mới nói xong, bất chợt nhớ tới quỷ này đã từng đến Hoàng Thành, chắc chắn phải biết rõ núi Bàn Dượng ở đâu.

Ban đêm, Tiểu Phù cùng Bạch Liễu thay phiên canh giữ trước cửa phòng cô nương, trước kia ở Dung phủ đã quen canh rồi. Ở trong viện cũ có một cái giếng, bây giờ trong viện này có cái ao, các nàng sợ cô nương ban đêm đột nhiên bị mộng du, đi tới đi tới liền ngã xuống ao.

Không Thanh biết có thứ gì ở bên cạnh cô nương nên đã mất hứng thú đi canh cửa, quỷ kia có vẻ là quỷ tốt, nhất định có thể coi chừng cô nương, đâu cần ba nha đầu các nàng phải nhọc lòng.

Bạch Liễu vẫn còn sợ hãi, lúc đầu nghe nói muốn mời pháp sư đến làm phép, nàng ấy định cho pháp sư đến phòng bên cạnh của tỳ nữ nhìn xem, nàng ấy bị quỷ vỗ vai vài lần, hiện tại run run rẩy rẩy, nhìn cái gì đều cảm thấy kỳ quái. Ai ngờ, pháp sư còn chưa bắt đầu làm phép đã bị bảo đi rồi.

Nàng ấy cảm thấy thật đáng tiếc, một nửa trái tim bình ổn lại nhảy lên cao, đêm càng sâu, xung quanh liền tối đen như mực, chỉ mỗi đèn lồng là sáng, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có quỷ quái tới vỗ vai nàng ấy.

Không Thanh thấy nàng ấy co rúm, bộ dáng sợ hãi mà không dám nói, dứt khoát nói: "Các ngươi đều đi ngủ đi, ta tới canh cho cô nương."

Tiểu Phù vốn dĩ không sợ, nhưng Bạch Liễu ở bên cạnh nghi thần nghi quỷ, làm hại nàng cũng hoảng loạn theo, "Vậy ta thật sự đi nghỉ nha?"

Không Thanh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Tiểu Phù quả thực không khách sáo, đứng lên trở về phòng, không quản Bạch Liễu đang lẽo đẽo theo sát phía sau, đi thẳng tắp sống lưng, kỳ thật ngay cả hơi thở đều ngừng lại rồi.

Nhìn hai người trở về phòng, Không Thanh chán đến chết mà ngồi xuống bậc thang trước cửa, ôm cánh tay ngủ gà ngủ gật.

Dung Ly nghe ba nha đầu ở bên ngoài nói chuyện, đẩy cửa nhìn thoáng qua, thấy ngoài phòng chỉ còn Không Thanh, xua xua tay nói: "Ngươi cũng đi nghỉ đi, không cần canh giữ, không cần đem quy củ của Dung gia đến nơi này."

Không Thanh khẽ gật đầu, lúc đứng dậy tạm dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Vị kia......"

Sắc mặt Dung Ly không đổi, "Nàng ấy tới vô ảnh đi vô tung, lúc này không ở đây, không biết nửa đêm có tới hay không."

Quỷ tới vô ảnh đi vô tung kia đang đứng phía sau lưng nàng, sắc mặt lạnh lùng, đôi môi đỏ thẫm cùng nốt chu sa giữa mày bỗng trở nên có chút đáng sợ.

"Vậy ta tránh đi, nửa đêm lại đến."

Tuy nói như vậy, nhưng nàng ấy cũng không rời xa một bước.

Sáng hôm sau, Dung Ly tỉnh dậy sớm, muốn giả vờ lên phố để lên núi Bàn Dượng nhìn xem.

Hoa Túc gỡ chuông bạc xuống nhìn một lần nữa, xem ở trước mặt Tiểu Phù, còn không thèm lảng tránh. Ánh mắt nàng ấy nhìn thẳng vào mặt kính nước giữa không trung, trông thấy một cánh đồng băng, xa xa là những hàng cây trắng trơn.



Thân cây màu trắng, ngay cả lá cây đong đưa trong gió cũng trắng như tuyết.

Thoáng nhìn khắp nơi đều trắng xóa, bầu trời cũng mù sương, dường như không có sắc màu nào khác.

Tiểu Phù vắt khô khăn đưa tới, thấy Dung Ly ngẩng đầu lên, không biết đang xem cái gì mà xem đến xuất thần. Nàng ấy vội vàng nhìn theo ánh mắt cô nương, nhưng chẳng thấy gì cả, nôn nóng gọi một tiếng, "Cô nương?"

Dung Ly lấy lại tinh thần, nhận lấy chiếc khăn, xoa xoa mặt nói: "Lát nữa đi thăm lão phu nhân."

Tiểu Phù nghiêng đầu đáp: "Hình như lão phu nhân đã đến sảnh chính, lão gia cũng ở đó, Bạch Liễu nấu cháo trở về vừa lúc nhìn thấy."

Canh giờ hiện tại không sớm cũng không muộn, bình thường vào lúc này, ông ngoại đã đem chim đi dạo chơi, đâu có thể gặp được ở trong phủ.

Dung Ly nhíu mày, liếc nhìn về phía tấm kính, thấy hình ảnh đang lắc lư kia đột nhiên dừng lại, rõ ràng là cá yêu da xanh đã thấy gì đó, chẳng lẽ đi đến Động Minh Đàm rồi?

Nàng dời ánh mắt, đưa khăn qua, "Bà ngoại cùng ông ngoại đều ở sảnh chính?"

Tiểu Phù gật đầu, "Dường như có người nào tới, nhưng ta cùng Bạch Liễu chưa đi vòng qua, cho nên không biết là ai tới."

Trái tim Dung Ly bỗng nhảy dựng, cảm thấy người tới có lẽ là...... Chu Thanh Lâm.

Hoa Túc nâng cằm, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh thấu xương.

Cánh đồng băng trống trải không người, mã mao vị trách*, nhìn xa không thấy bến bờ.

(*Mã mao vị trách: Mô tả cuồng phong gào thét, khí hậu ác liệt.)

Có lẽ Hoa Túc thật sự không thích Động Hành Quân, cho nên khi thấy cánh đồng băng này cũng chẳng tràn ngập vui mừng, nàng ấy cau mày, biển hiện lạnh lùng hung dữ, quỷ khí lượn vòng xung quanh, ngay cả áo đen thành thành thật thật rũ xuống cũng bị xốc lên.

Tiểu Phù rùng mình một cái, "Sao tự nhiên lạnh như vậy, cửa sổ không đóng lại sao." Nàng ấy quay đầu nhìn, cửa sổ đều đóng kín mít, lập tức bối rối không biết gió từ đâu thổi vào.

Dung Ly cũng giả bộ kinh ngạc, nhìn nhìn khắp nơi nói: "Không biết gió từ đâu đến."

Nàng cố tình nói hơi lớn tiếng để Hoa Túc có thể nghe thấy, quả nhiên, Hoa Túc thu lại một chút.

Tiểu Phù thật là hoang mang, "Gió ít hơn rồi."

Dung Ly đứng dậy đẩy nhẹ vai Tiểu Phù, "Ngươi đi đổ nước trong bồn đi, lát nữa ta đến sảnh chính nhìn xem."

Tiểu Phù lúng ta lúng túng nói: "Nhưng đó là việc của Đan gia, cô nương...... Thật sự muốn đến nghe?"

Dung Ly đành phải bưng bồn gỗ lên, nhưng cánh tay của nàng không có sức, lúc bưng lên hai tay run run, mười ngón đều trắng bệch. Nàng đưa bồn gỗ cho Tiểu Phù, không cho phép thương lượng, "Đi đổ."

Tiểu Phù thấy hai cánh tay cô nương nhà mình run run, mau chóng cầm lấy, "Ai nha, ta lấy là được, cô nương bưng bồn gỗ làm chi."

Hoa Túc không bị dao động, đến khi Tiểu Phù bưng bồn ra ngoài cửa, cũng chưa dời ánh mắt khỏi tấm kính do chuông bạc hóa thành.

Dung Ly bước đến bên cạnh nàng ấy, ngẩng đầu nhìn, thấy chuông bạc trên đầu cá yêu da xanh chợt rung lên, sau đó hình ảnh các nàng chứng kiến gần như thấp xuống mặt đất, có lẽ cá yêu thình lình hạ thấp người, không biết là ngồi xổm, hay là quỳ.

"Sao hắn còn chưa tới?"

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Tới rồi."

"Nhưng nơi này đâu có đầm." Dung Ly cau mày.

Hoa Túc khép năm ngón tay lại, tấm kính hóa thành chuông bạc bay xuống, vừa lúc rơi vào lòng bàn tay nàng ấy. Sắc mặt nàng ấy nặng nề, như dồn nén ở trong lòng, "Ở ngay trước mặt hắn bên trong vách tường băng, đợi chút nữa lại xem, hắn vẫn chưa vào được."

Dung Ly đành phải nói: "Vậy ta đến sảnh chính nhìn xem ai tới."

Hoa Túc không lên tiếng, đưa tay ra sau cài chuông bạc lên tóc, lúc xoay lưng lại bím tóc rời rạc hơi lay động, chiếc cổ vừa gầy vừa trắng.

Dung Ly hướng về sảnh chính, thường xuyên liếc mắt nhìn quỷ này, cân nhắc một hồi mới nhỏ giọng hỏi: "Nếu ngươi gặp được Động Hành Quân, sẽ rút gân lột cốt hắn sao? Lúc trước khi nói tới, thái độ của ngươi còn không thèm để ý."

Hoa Túc cười nhẹ, nhưng trong mắt không hề có nét cười, "Ngươi không hận Dung Trường Đình?"

Dung Ly duỗi tay nắm lấy áo đen của quỷ này, áo choàng lạnh lẽo mềm mại, tôn lên bàn tay trắng như ngọc của nàng. Nàng trầm giọng nói: "Hận, nếu không hận, ta cũng không cần phải trả thù, nhưng sở dĩ ta hận hắn như vậy, là bởi vì hắn là cha ruột của ta, vốn nên đối xử tốt với ta mới đúng, nhưng trong đầu của hắn lại toàn ý nghĩ dơ bẩn, làm hại mẹ ta, còn có ý định với ta."

Nàng tạm dừng, thanh âm nhẹ như truyền vang trong thung lũng, mỉm cười trêu chọc, "Chẳng lẽ Động Hành Quân cũng là cha ngươi."

Sắc mặt Hoa Túc lập tức tối sầm, vươn một ngón tay chọc vào giữa mày của nha đầu này, "Ta sợ đó là tổ tông của Động Hành Quân."

Đợi đến sảnh chính, nghe thấy một trận đàm luận, ông ngoại cùng bà ngoại quả thực đều ở đây, còn có một nam tử nói chuyện cung cung kính kính.

Dung Ly không tiện cứ như vậy mà đi vào, ở ngoài phòng lắng nghe một lúc, "Là Chu Thanh Lâm sao?"

Bỗng dưng nàng cảm thấy nếu bản thân là quỷ thì tốt rồi, đâu cần đứng trơ ở ngoài cửa, gọn gàng xuyên tường vào liền có thể thấy những người bên trong.

Trong phòng, Đan Đống đột nhiên nói: "Đan Tuyền không còn nữa, sau này...... Không cần tặng đồ cho Đan phủ."

"Nghe nói Dung gia cô nương tới, không biết vãn bối có thể gặp mặt một lần được không." Một người hỏi.

Đan Đống than một tiếng, "Ly nhi giống Đan Tuyền vài phần, nhưng tóm lại không phải nàng, đã nhiều năm trôi qua, Chu lão gia cũng nên buông bỏ."

Người nọ đáp: "Không phải là không buông được, Chu mỗ hiện đã lập gia đình, dù thế nào cũng không thể có lỗi với thê nhi, chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, năm ấy lúc Đan Tuyền đi...... Không thể gặp mặt nàng, sau đó Chu mỗ nhận được tin tức từ Kỳ An, nhận ra nét chữ của Đan Tuyền."

"Ngươi đi Kỳ An?" Đan Đống hỏi.

Chu Thanh Lâm trả lời: "Chu mỗ đến Dung gia một chuyến, nhưng nàng không giống như là muốn gặp ta, chỉ vội vàng thoáng nhìn, thậm chí lúc ra khỏi cửa Dung phủ, cũng không thể thấy mặt nàng lần thứ hai."

Dung Ly ở ngoài phòng nghe được rõ ràng, không ngờ thật sự có chút hiểu lầm, nàng đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng nói: "Không phải mẹ không muốn gặp ngươi, mà là vì cha ta không cho mẹ gặp."

Chu Thanh Lâm ngẩng đầu lên, con ngươi run rẩy.

Hoa Túc thản nhiên liếc nhìn, "Sao giống nhau như vậy, cả đám đều trợn tròn mắt."

Nàng ấy ngừng lại, nhàn nhạt nói tiếp: "Nhưng thật ra ngươi có thể mượn cơ hội này, thay Đan Tuyền nói hết những lời chưa nói được năm ấy, nhưng hắn có tin ngươi hay không, đều tùy thuộc vào hắn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play