*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quen biết với Hoa Túc lâu như vậy, Dung Ly cũng đã hiểu rõ, nếu quỷ này có thù oán với người khác thì nhất định phải báo.
Nhưng Hoa Túc lại không nhiều lời, hai mắt rũ xuống thấp thấp, thiếu chút hứng thú.
Dung Ly không đoán được quỷ này đang suy nghĩ gì trong lòng, tựa như từ đại dương mênh mông bị vớt lên, cả người ướt đẫm, phơi bày giữa ánh mặt trời—— chuyện gì của nàng, đều không thể giấu giếm.
Nhưng mà, Hoa Túc từ nơi nào đến, đã trải qua chuyện gì, nàng lại...... Hoàn toàn không hề hay biết.
Cá yêu da xanh kia bị bọc trong khăn xong thì không nói chuyện nữa, cũng chẳng giãy giụa, giống đang giả vờ chết.
"Thù oán gì." Trái tim Dung Ly đột nhiên nhảy lên cao đến giữa cổ họng, như bị mắc xương cá.
Hoa Túc ngước đôi mắt lạnh lùng lên, "Muốn biết?"
Dung Ly chỉ nhìn chằm chằm vào nàng ấy, đôi mắt long lanh như thấm nước.
Hoa Túc vốn không muốn nói, nhưng trái tim lại bị bộ dáng này của nàng bao phủ, "Mối thù này không nhỏ, phải tìm thời cơ để trả."
Dung Ly lúng ta lúng túng nói: "Rốt cuộc là mối thù gì, chẳng lẽ ngươi bị đến nông nỗi này, là do Động Hành Quân kia làm hại?"
Hoa Túc không mặn không nhạt hừ một tiếng, sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn không giống thâm thù đại hận.
Dung Ly cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi, nhẹ nhàng hỏi: "Phải không."
Thường ngày nàng cũng không thiếu cúi đầu khom lưng ở trước mặt người ngoài, nhu nhu nhược nhược tựa cành liễu, hiện tại tuy cũng nhỏ giọng, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như sao, giống như có người khác chống lưng, liền dám làm xằng làm bậy.
Hoa Túc liếc nhìn nàng một lúc, dứt khoát nói: "Không sai, chỉ là ta vẫn chưa thể ngờ, Động Hành Quân hại ta rơi vào hoàn cảnh này, hắn thế mà lại...... biến mất, lời này nghe có chút buồn cười."
"Hắn hãm hại ngươi thế nào, liên kết với người khác đánh ngươi?" Dung Ly hơi kinh ngạc, thầm nghĩ có thể kéo Hoa Túc đến nông nỗi này, ắt không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Hoa Túc xùy một tiếng, "Chưa đánh nhau, thậm chí ta còn chưa thấy bộ dáng của hắn."
Dung Ly nhíu mày, "Ngươi chưa từng thấy hắn, vì sao biết hắn làm hại ngươi? Sau này báo thù thế nào, nếu may mắn gặp được hắn, không chắc ngươi có thể nhận ra hắn."
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Chắc chắn là hắn."
Dung Ly thấy nàng ấy khăng khăng như thế, thầm nghĩ mình là người phàm, cũng không thể mở miệng khuyên bảo, đành phải thôi.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết mối quan hệ giữa Đan Tuyền và Động Hành Quân, nếu Đan Tuyền không phải Động Hành Quân, vậy có thể là ai?
"Đan Tuyền......" Dung Ly nhỏ giọng nói.
Hoa Túc rũ mắt suy tư, "Đan Tuyền chuyển sinh nửa hồn, còn lại nửa hồn không biết ở nơi nào, nếu có thể tìm ra thì sẽ biết được thân phận của mẫu thân ngươi là gì."
"Còn có thể...... Tìm?" Dung Ly ngơ ngác, vốn tưởng lần gặp ở khách điếm đã là ly biệt, chưa bao giờ nghĩ vẫn có thể gặp lại?
Vẻ mặt Hoa Túc lạnh lùng, nhíu mày nói: "Chuyện nàng ấy cắt nửa hồn chuyển sinh có chút kỳ quặc, nếu nửa hồn còn lại cũng cùng chuyển sinh thì vẫn dễ tìm, ngược lại nếu chưa đầu thai, e rằng không đơn giản."
Dung Ly hơi trừng mắt, "Nếu nửa hồn còn lại thật sự chuyển sinh, vậy phải tìm thế nào?"
Giọng điệu Hoa Túc thường thường, "Trước kia mặc dù Thương Minh Thành cùng Diêm La Điện nước giếng không phạm nước sông, nhưng đi hỏi một người đầu thai không phải việc khó, chỉ là...... Bây giờ ta chưa thể trở về Thương Minh Thành, đám Diêm La Điện kia tâng bốc nịnh hót, không hẳn sẽ còn hạ mình giúp đỡ."
Trong lòng Dung Ly mới vừa tràn ngập vui mừng đã bị tưới mất không còn.
Hoa Túc trầm mặc một lúc, "Không sao."
Một lát sau, Không Thanh ở ngoài cửa nói: "Cô nương, đã nấu thuốc xong."
"Đem vào." Dung Ly lên tiếng.
Không Thanh bưng chén thuốc vào phòng, hai mắt cực kỳ kiềm chế xoay một chút, lặng lẽ quan sát căn phòng. Vừa rồi nàng ấy đứng ở ngoài một hồi mới gõ cửa, bởi vì sợ gặp phải cái gì không nên gặp, quả nhiên, nàng ấy mới vừa giơ tay lên, liền nghe thấy cô nương nhà mình tựa hồ đang nói chuyện bên trong.
Vào phòng, thấy bên cạnh cô nương không có ai, thầm nghĩ trong phòng...... Có thứ gì đó mà nàng ấy không nhìn thấy.
Hoa Túc chú ý đến biểu hiện của tỳ nữ này, khuôn mặt đang nghiêm nghị đột nhiên nhếch khóe miệng lên, nhàn nhạt nở nụ cười, "Tỳ nữ của ngươi trông gà hoá cuốc, ban đầu còn tưởng lá gan rất lớn."
Dung Ly nói thầm trong lòng, lá gan có lớn thì cũng chỉ là người phàm, sao dám chống lại quỷ thần.
Nàng giơ tay tiếp nhận chén thuốc trong tay Không Thanh, thành chén ấm ấm còn có chút ướt, có lẽ ngâm vào nước lạnh một lát mới bưng tới.
Cả người Không Thanh cứng đờ, không dám tùy tiện nhìn loạn, nhìn cô nương nhà mình nói: "Khi trở về nghe tôi tớ trong phủ thì thầm, bọn họ nói về Dung phủ."
"Nói cái gì?" Dung Ly nhấp một ngụm thuốc, ngẩng đầu hỏi.
Không Thanh chần chừ một lúc mới nhíu mày đáp: "Nói Dung gia vì bị quỷ ám mới không còn nữa, sợ quỷ kia cũng đoạt xá cô nương, quan phủ ở Kỳ An đang khắp nơi tìm kiếm tung tích cô nương, có thể sẽ tìm tới Hoàng Thành."
Dung Ly khẽ chớp mắt, "Hoàng Thành chính là dưới chân Thiên tử, nếu ta thật sự làm việc gì, sao dám chạy trốn đến nơi này."
"Nhưng......" Không Thanh ngập ngừng.
Ở Kỳ An nhiều năm, Dung Ly bị sắp đặt không ít, hiện tại không còn tức giận, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nàng vẫn bình thản, lắc đầu cười khẽ một tiếng, "Những lời này đâu phải chưa từng nghe qua."
Không Thanh mím môi, không nói lời nào.
"Không sao." Dung Ly ngước đôi mắt hạnh lên, ánh mắt gợn sóng, "Trong phủ nếu muốn mời đạo sĩ đến làm phép thì cứ việc mời, chẳng lẽ có thể khiến ta trở thành yêu quỷ rồi đuổi đi hay sao?"
Không Thanh muốn nói lại thôi, lúc sau mới căng da đầu nói: "Nhưng bên cạnh cô nương, không phải có một......"
Hoa Túc khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Pháp thuật của kẻ thế gian, cũng có thể đuổi ta đi được?"
Dung Ly ôn hòa nói: "Đan gia cho chúng ta ở đã là tận tình tận nghĩa, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta liền đi đến nơi khác, không thể liên lụy tới Đan gia."
Ngực Không Thanh phập phồng, thường ngày còn tính trầm ổn, bây giờ lại nôn nóng lên, "Nô tỳ đau lòng cho cô nương, lúc trước cô nương ở Dung phủ chưa được một ngày hạnh phúc, bây giờ tới Hoàng Thành cũng thế."
"Qua khoảng thời gian nữa, ngươi sẽ không khổ." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Dung Ly cầm túi tiền, mở miệng túi ra lấy mấy đồng tiền, "Nghe nói đồ chơi làm bằng kẹo ở Hoàng Thành có vị hoa quế, ta không ăn được món quá ngọt, ngươi đi nếm thử xem, trở về nói cho ta nghe rốt cuộc có phải là vị hoa quế hay không."
Không Thanh ngơ ngác nhìn mấy đồng tiền nằm trong lòng bàn tay nàng, "Ta......"
"Người khác nói ăn ngon nhưng ta không tin, ngươi đi nếm thử thay ta." Dung Ly cười cười, nốt ruồi nhỏ dưới mắt cũng động đậy theo.
Lúc này Không Thanh mới nhận tiền, nhét vào thắt lưng, "Vậy ta đi nếm thử."
Dung Ly gật đầu, nhìn nha đầu này ra ngoài cửa, mới thở một hơi, "Còn phải dùng kẹo dỗ dành."
Hoa Túc hừ nhẹ, không nói một từ.
Dung Ly cất túi tiền vào, vừa ngẩng mặt lên liền đón nhận ánh mắt lạnh băng của Hoa Túc, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cũng muốn ăn?"
Hoa Túc quay đầu đi, trong mắt không gợn sóng, rõ ràng là không vui.
Đến chạng vạng, Tiểu Phù tới gõ cửa: "Lão gia cùng lão phu nhân kêu cô nương đi qua dùng cơm." Giọng nói nhẹ nhàng như sợ quấy nhiễu cô nương.
Dung Ly nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, nghe tiếng mở mắt ra, "Vào."
Tiểu Phù đẩy cửa ra, thật cẩn thận liếc nhìn vào trong một cái, chần chừ nói: "Trong phủ hình như thật sự tìm đạo sĩ tới."
Dung Ly gặp đạo sĩ còn ít ư?, "Không phải đêm qua Bạch Liễu bị dọa sao, vừa vặn để đạo sĩ kia đến xem, nếu thật sự có thứ đồ dơ gì theo chúng ta từ Kỳ An đến đây, cũng có thể đuổi đi."
Bạch Liễu đứng phía sau Tiểu Phù, nghe vậy đứng thẳng lưng lên, trừng mắt nói: "Ta đâu có bị dọa."
Tiểu Phù hừ nhẹ, không thèm chọc phá nàng ấy.
Dung Ly nói nhỏ: "Đi ăn cơm trước, không biết đạo sĩ Hoàng Thành với đạo sĩ Kỳ An, nơi nào lợi hại hơn."
Tiểu Phù nghiêm túc suy nghĩ một trận, "Hẳn là Kỳ An, lúc trước Kỳ An còn có đạo sĩ đấu pháp ở ngoại ô, nghe nói chuông lay động, trời liền đổ mưa, thoạt nhìn rất lợi hại."
Hoa Túc không mặn không nhạt nói: "Có thể vốn là chuẩn bị đổ mưa, ta thấy thời tiết hôm nay âm u, có vẻ cũng sắp mưa."
Trong viện một cơn gió lạnh thổi đến như kẹp theo dao nhỏ, vù vù chui vào vạt áo cùng cổ tay áo, lạnh đến thấu xương.
Tiểu Phù thấy cô nương nhà mình không khoác áo lông chồn, vội vàng đi vào trong phòng đem áo lông chồn ra, phủ thêm cho cô nương.
Dung Ly cúi đầu buộc dây thắt lưng, sắc mặt hơi trắng vì lạnh, khi ngẩng đầu lên quả thực phát giác hình như trời sắp mưa.
Bây giờ đã đến chạng vạng, dù bầu trời có tối cũng có thể thấy được hoàng hôn, nhưng hiện tại mây đen dày đặc, che mất ánh hoàng hôn.
Tiểu Phù thấy sắc trời không tốt, lại vào nhà cầm dù, "Cô nương, chúng ta đi thôi."
Bạch Liễu mau chóng đi theo, bước chân thực vội vàng, lo sợ có quỷ gì ở sau lưng.
Quỷ áo đen mặt lạnh không nhanh không chậm đi theo phía sau, rõ ràng chẳng hiếm lạ đồ vật của thế gian, nhưng bàn tay cố tình không chịu để yên, lúc đi ngang qua cây hoa mai, giơ tay chạm vào cành cây, làm một đóa hoa mai sắp rơi văng ra xa.
Bạch Liễu quay phắt lại, hít ngược một hơi, "Hoa này bay thật xa."
Tới sảnh đường, Tiểu Phù dừng bước chân, đẩy cửa cho cô nương vào phòng.
Dung Ly thở ra một hơi sương khói, nhấc làn váy bước vào.
Người đến đông đủ, Đại cô nương Đan gia nói muốn đi tìm đạo sĩ đang cúi đầu dùng bữa, chưa liếc nhìn nàng một cái.
Bên cạnh Lâm Thước không có ai, bà vẫy tay nói: "Tới bên bà ngoại này."
Dung Ly đi qua, kéo ghế ra ngồi xuống, "Đến chậm."
Lâm Thước dùng khăn lông ấm lau tay, sau đó mới cầm lấy đũa gỗ, "Hôm nay đi đâu vậy, Hoàng Thành này sợ là ba ngày cũng đi không xong, chờ ngày mai để Vãn Căng dẫn con đi một chút."
Đan Vãn Căng ngẩng đầu, "Trong thành vẫn là Lưu Sương biết nhiều hơn, ngày thường tuy muội ấy đều ở chỗ tiên sinh học thơ, nhưng học một hồi lại bỏ chạy, một cô nương gia giáo, không biết sao thích ra ngoài chơi đến vậy."
Dung Ly nghe thấy, lúc này mới sáng tỏ vì sao Đan Lưu Sương không thích đại tỷ của mình.
Hoa Túc chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, lãnh đạm nói: "Sao thích nói xấu như vậy."
Chuyện nhà thế gian, có lẽ hiếm thấy ở trong Thương Minh Thành.
Đan Lưu Sương nắm đũa, nhíu mày nói: "Ta không nghiêm túc học khi nào, sao ngươi còn mở to mắt nói dối."
Đan Vãn Căng không chút hoang mang, "Là tiên sinh nói với ta."
"Tiên sinh nói như thế lúc nào, hai ngày trước tiên sinh còn khen ta, kiếp trước chắc là ngươi làm đồ ăn không ngon bị người ta đánh chết, quá biết thêm mắm thêm muối." Dáng vẻ Đan Lưu Sương lanh lợi khôn ngoan, nhưng nói chuyện quả thực xảo quyệt.
Hoa Túc nghe vui vẻ, "Mồm mép của nha đầu này thật lợi hại."
Đan Vãn Căng không phản bác, chỉ nhíu mày nhìn qua Đan Kim Hành, "Cha, tiểu muội lại không học tốt."
Đan Kim Hành cau mày, "Lưu Sương!"
Đan Lưu Sương lập tức ngậm miệng, tức giận nắm đũa chọc vài cái vào trong chén, miệng chu đến mức có thể treo thùng gỗ.
Dung Ly đang ăn cơm từng miếng nhỏ, nàng ăn không nhiều, chỉ ăn một chút liền no rồi, giơ tay nhấc chân thật rụt rè, vừa thấy là biết bước ra từ gia đình giàu có.
"Nếu con không học đại tỷ, vậy học theo biểu tỷ tỷ cũng được." Đan Kim Hành lạnh lùng nói.
Lưu Sương khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Dung Ly, học nàng ngồi thẳng eo lưng, duỗi tay gắp đồ ăn, thật bất mãn mở miệng: "Con học biểu tỷ chứ không học nàng, dáng vẻ kệch cỡm, còn rất giỏi bắn lén đả thương người khác."
Hoa Túc nói lời hàm ý sâu xa: "Nhìn liền biết, đạo hạnh của Đại cô nương Đan gia vẫn hơi thấp chút."
Dung Ly trừng mắt, có nghĩa là quỷ này đang nói nàng biết làm bộ làm tịch hơn đây.
Lâm Thước thấy hai tỷ muội lại sắp cãi nhau, đành phải bảo: "Ăn cơm thì nghiêm túc ăn, có cái gì để ăn xong hẵng nói."
Hoa Túc theo một câu, "Tới giờ cơm cãi nhau, cũng không sợ bị sặc chết."
Tuy Dung Ly rũ mắt, nhưng lại dùng khóe mắt cẩn thận quan sát Đan Đống cùng Đan Kim Hành. Sắc mặt của Đan Kim Hành còn tính tự nhiên, nhưng Đan Đống dường như đang lo lắng điều gì, thường thường nhìn về phía nàng.
Cơm nước xong, Đan Vãn Căng cùng Nhị công tử Đan Quân rời đi trước, Lưu Sương lại không đi, ở phía sau trừng mắt nhìn bóng dáng hai người kia, một bên chọc đũa vào trong chén.
Đan Đống dùng khăn lau miệng, trầm giọng nói: "Ly nhi, ông ngoại có vài lời muốn nói với con."
Dung Ly không hề bất ngờ, gật đầu đáp: "Ông ngoại cứ nói không sao."
Đan Đống nhìn nàng, trầm mặc một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Việc của Dung gia, chúng ta đã nghe nói qua."
Dung Ly cúi đầu không nói lời nào.
Đan Đống nói tiếp: "Quan phủ nhất định sẽ điều tra kỹ càng việc của Dung gia, tiêu cục Dung gia phân bố khắp nơi ở Cửu Châu, không tránh được sẽ truyền đến tai Thiên tử, việc này nếu truy cứu, e rằng có chút phiền phức."
Bàn tay buông bên người của Dung Ly vân vê góc áo, "Con không thẹn với lương tâm."
Nghe được câu nói của nàng, Đan Đống gật đầu: "Con là một cô nương, cho dù có bản lĩnh lớn lao cũng đâu thể làm Dung gia đến nông nỗi này, chẳng qua sau lưng khó tránh được có người ngoài làm khó dễ, mấy chục năm qua Dung Trường Đình chưa thiếu gây thù chuốc oán, ta không tin chuyện mê sảng như quỷ ám gì đó, Dung Trường Đình sợ là bị người ám hại, có điều......"
Dung Ly nghe vậy sửng sốt, không ngờ Đan Đống sẽ nghĩ như thế.
Đan Đống lại nói: "Tuy con đã tới Hoàng Thành, nhưng sẽ không tránh được bị người hại cha con dùng làm dê con thế tội."
Nội tâm Dung Ly mềm như nước, ông ngoại rõ ràng là sợ nàng bị kẻ ác lợi dụng. Đáng tiếc, từ đâu ra "Bị người ám hại", Dung gia thật sự bị quỷ quái lộng hành.
Hoa Túc giơ tay đặt lên vai nàng, "Ông ngoại của ngươi rất biết suy nghĩ cho ngươi."
Trong lòng Dung Ly rối mù, dứt khoát nghe theo ý Đan Đống, mặt mày uể oải nói: "Nhưng việc Dung phủ bị quỷ ám mọi người trong thành đều biết, con cũng chính mắt nhìn thấy......"
Lâm Thước từ tốn nói: "Chuyện giả thần giả quỷ, không phải là không làm được."
Dung Ly mím môi, gầy yếu lại lộ ra vài phần bướng bỉnh.
Đan Đống nói: "Khoảng thời gian này đừng ra ngoài nhiều, nếu thật sự cảm thấy buồn, thì đội mũ che vào rồi đi."
Dung Ly gật đầu, "Đều nghe ông ngoại."
Nhìn thái độ ngoan ngoãn vâng lời của nàng, Đan Đống thở dài một tiếng, "Nếu trong lòng con không thoải mái hãy nói với bà ngoại, lúc Đan Tuyền ở đây, trong lòng có điều gì sầu lo đều không nói ra, lúc đi...... Chúng ta cho rằng nàng tình nguyện, sau đó nàng đến Kỳ An, thư gửi từ Hoàng Thành đều không có hồi âm, lúc đó chắc là nàng đang oán trách Đan gia."
Dung Ly ngước mắt lên, không ngờ Đan gia có gửi thư, có lẽ những bức thư đó còn chưa tới tay Đan Tuyền đã bị phá huỷ.
Nàng nắm chặt góc áo, hồi tưởng những gì đã chứng kiến ở trong khúc mắc của Đan Tuyền...... Rõ ràng Đan Tuyền muốn trở về Hoàng Thành, chỉ là, không về được.
Nàng vốn không muốn nhắc đến chuyện đã xảy ra với Đan Tuyền ở Dung phủ, Đan Đống và Lâm Thước tuổi tác đã cao, sợ không chịu đựng nổi.
Hoa Túc đáp vai Dung Ly, khom lưng nói bên tai nàng: "Nếu Đan Tuyền có thể gửi thư ra khỏi Kỳ An, ngươi cảm thấy nàng ấy sẽ nói cái gì?"
Lông mi Dung Ly rung lên như cánh bướm, "Tôi tớ trong phủ nói Đan gia chưa bao giờ gửi thư tới, mẹ cũng không thể gửi thư ra khỏi Kỳ An, Dung Trường Đình không cho mẹ bước ra cửa phòng nửa bước, cũng không cho phép mẹ gặp người khác."
Hơi thở Lâm Thước cứng lại, qua một lúc mới vội vàng thở gấp, "Lời này là ai nói?"
Dung Ly chớp chớp đôi mắt mênh mông sương mù, "Quản gia nói, hắn còn kể mẹ bị nhốt trong phòng tối, Dung Trường Đình làm tay mẹ bị thương để mẹ không thể cầm bút được nữa, mẹ mới vừa sinh con ra, liền...... Tắt thở."
Thân thể Lâm Thước lảo đảo, hôn mê bất tỉnh.
Việc này vẫn nói ra, sau đó mấy người vội vội vàng vàng đưa Lâm Thước về phòng, chỉ còn lại Đan Lưu Sương khiếp sợ mở to mắt.
Dung Ly bước ra khỏi cửa, nhìn thấy bầu trời lất phất mưa phùn, cầm lấy dù trong tay Tiểu Phù.
Tiểu Phù cùng Bạch Liễu đứng ngoài cửa thật lâu, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết trong sảnh đường đã xảy ra chuyện gì.
Dung Ly bung dù, nắm chặt cổ áo lông chồn: "Trời mưa, trở về đi."
Đan Lưu Sương đi theo phía sau cùng với hai tỳ nữ, không hề tỏ vẻ chủ nhân một chút nào.
Tiểu Phù muốn nói lại thôi, một lát sau mới mở miệng: "Lưu Sương cô nương có việc sao?"
Đan Lưu Sương nhìn Dung Ly, nhỏ giọng hỏi: "Dung gia đối xử với biểu tỷ tỷ không tốt?"
Tiểu Phù không biết có nên nói hay không, mím môi im lặng.
Bạch Liễu ở bên cạnh trả lời: "Không tốt, khi ở Kỳ An, trong viện của cô nương còn đặt cỗ quan tài, những phu nhân kia đều ngóng trông nàng chết."
Đan Lưu Sương trợn mắt há hốc mồm, nàng ấy ở Đan gia đâu phải chịu những việc như thế, nhiều nhất là cãi nhau với đại tỷ của mình thôi.
Dung Ly nghe thấy được, quay đầu lại hỏi: "Đang nói cái gì?"
Bạch Liễu bỗng im lặng, giơ tay che kín miệng, lắc đầu không nói.
Đan Lưu Sương chạy tiến đến, ôm cánh tay Dung Ly, "Biểu tỷ tỷ, sau này có ta đối tốt với tỷ, tỷ ở Đan gia không cần đi đâu nữa."
Hoa Túc hừ lạnh một tiếng, "Lôi lôi kéo kéo, tuổi còn nhỏ, không học tốt."
Đan Lưu Sương nói tiếp: "Sau này nếu Đan Vãn Căng nói tỷ, ta liền mắng lại, xú nha đầu kia thật xấu xa, chính là không thích nhìn bà ngoại ông ngoại đối xử tốt với người khác."
Dung Ly mỉm cười, Dung Trường Đình như vậy nàng cũng không sợ, làm sao mà sợ Đại cô nương Đan gia. Nàng lắc đầu: "Suy cho cùng cũng là ở dưới một mái nhà, cãi tới cãi lui còn làm phiền ông ngoại bà ngoại, huống hồ nàng ấy cũng không hoàn toàn xấu."
Nếu thật sự xấu, sẽ không chỉ có cãi nhau.
Đan Lưu Sương bĩu môi không đáp.
Đi đến cửa viện, Dung Ly dừng bước chân, nghiêng dù về phía bên người Đan Lưu Sương, "Trong Đan phủ, còn có ai từng hầu hạ mẫu thân của ta?"
Đan Lưu Sương nghĩ nghĩ, "Có một ma ma, ta nghe bà ngoại nói, bà ấy theo Đan Tuyền cô cô một thời gian dài, đáng tiếc chân cẳng không được tốt, bằng không lúc ấy cũng sẽ đi theo cô cô đến Kỳ An."
Dung Ly gật đầu, "Ma ma đó ở đâu, ta...... Có thể gặp một lần sao."
Đan Lưu Sương kinh ngạc nói: "Có gì mà không thể, chút nữa ta sẽ dẫn ma ma đến đây."
Dung Ly rũ mắt nói lời cảm tạ, Đan Lưu Sương sờ sờ đầu, thấy nàng vào viện rồi xoay lưng rời đi.
Khi vào phòng, Dung Ly cố tình đứng bên cạnh cửa một lúc, tránh cho Hoa Túc đi vào phải miễn cưỡng xuyên cửa xuyên tường, không nghĩ đến, quỷ kia lại đứng ở trong sân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, thái độ có chút lạnh lùng.
Đang nhìn cái gì?
Dung Ly thò người ra cửa, lần theo ánh mắt của nàng ấy, chỉ thấy chiếc đèn lồng đang lay động dưới mái hiên, tua rua phía dưới cuộn tròn một cách kỳ lạ.
Một sợi quỷ khí từ trong tua chui ra.