*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu thị sợ hãi, lại thấy Dung Ly dè dặt dửng dưng, rõ ràng rất nghiêm túc, còn kiên quyết trịnh trọng, dưới bộ dáng yếu ớt kia ẩn giấu lưỡi dao sắc bén.

Khi nàng ấy mười sáu tuổi liền đi theo Dung Trường Đình, so Dung Ly lúc này còn nhỏ hơn một chút, trước khi xuất giá ở trong nhà cũng được nuông chiều, chưa từng ăn qua đau khổ gì, sau khi vào Dung phủ mới biết được người một nhà cũng lục đục với nhau như vậy.

Trong lòng Chu thị hơi chấn động, thấy Dung Ly chầm chậm hạ khóe môi xuống, thái độ dương dương tự đắc, dường như không biết sợ, chẳng biết có phải ỷ vào đại quỷ bên cạnh hay không.

Khi Dung Ly nói ra lời đó, giọng điệu quả thật quá mức bình tĩnh đến mức như nàng ấy chưa bao giờ hiểu biết nha đầu này.

"Ta có thể tự mình ra tay khiến nàng ta đền mạng, con cần gì......" Chu thị lắc đầu.

"Người bị nhốt ở đây bởi pháp thuật, không biết khi nào mới có thể thoát thân." Ánh mắt Dung Ly long lanh, trong sáng như gương, "Có con trợ giúp người, không tốt sao."

Chu thị hoảng sợ ngước mắt lên, "Con thật sự muốn nàng ta...... Đi với ta?"

Dung Ly cười nhạt, cầm đèn quay đầu lại nhìn nàng ấy, khuôn mặt trắng nõn phản chiếu ánh đèn ma trơi u ám, nhỏ giọng chậm rãi mở miệng, "Nếu nàng ta không chết, thì con phải chết."

Tiếng nói thì thầm, bay bổng như trong thung lũng, lời nói lại không phải lời lạnh nhạt tự đắc.

Chu thị lặng lẽ nhìn quỷ áo đen bên cạnh Dung Ly, chẳng thể đoán được tâm tư của quỷ này.

Hoa Túc im lặng thật lâu, nhưng người khác không thể coi nhẹ nàng ấy, nàng ấy bỗng dưng mở miệng, "Đã nói kéo dài sinh mạng, làm sao ta lại để ngươi chết."

Chu thị kinh ngạc sợ hãi, thuật kéo dài sinh mạng sao quỷ quái tầm thường có thể làm được?

Nàng ấy cẩn thận cân nhắc, trong lòng cảm thấy chua xót, lại cũng yên tâm. Như thế xem ra, quỷ có lai lịch không rõ này hẳn sẽ không dễ dàng thương tổn nha đầu này, một người một quỷ có lẽ là...... Lập khế ước gì đó.

Nhưng nha đầu này ốm yếu mong manh, trên người có cái gì tốt?

Dung Ly nhấc làn váy bước ra ngưỡng cửa, sợi tóc bay bay trong gió như sương như khói, dây lụa đỏ lúc ẩn lúc hiện. Hai mắt cong cong, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, Nhị nương không muốn nhìn xem nàng ta biến thành quỷ sẽ có bộ dáng gì sao, nếu có thể cho người ăn, chẳng phải càng tốt?"

Quỷ quái ăn lẫn nhau vốn sẽ lây dính nghiệp chướng, nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại bình đạm tựa dùng trà uống rượu.

Chu thị ngơ ngẩn nhìn nàng, nhất thời đã quên sợ, khi đón nhận ánh mắt không mặn không nhạt của Hoa Túc mới bỗng dưng cảm thấy sợ.

Ra cửa, Dung Ly dừng bước, cúi đầu nhìn xuống bên chân, chầm chậm hỏi: "Nếu ta đào bình sứ kia ra rồi chôn dưới cửa phòng Mông Nguyên, vậy có phải nhị nương sẽ đến phòng nàng ta hay không?"

Nàng quay đầu lại nhìn Hoa Túc, trong ánh mắt dường như còn ấn chứa vài phần chờ đợi, mang một chút vui mừng khó phát hiện.

Hoa Túc bình tĩnh nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Nếu miễn cưỡng cười vui, thì không cần phải cười."

Khóe môi Dung Ly cứng lại, nàng giơ tay sờ sờ khóe môi vừa cong lên của mình.

"Khó coi." Hoa Túc duỗi tay, không nhẹ không nặng mà ấn lên bên môi nàng một cái.

Dung Ly vội vàng ngửa người, khi thả tay xuống, đầu ngón tay suýt chạm vào tay của Hoa Túc, nàng lúng ta lúng túng nói: "Ta không phải là muốn cười."

"Vậy đừng cười." Dường như trong lòng Hoa Túc cũng không mấy vui vẻ, giữa mày hơi nhăn.

Dung Ly đành phải gật đầu, dáng vẻ thật ngoan ngoãn, hai mắt long lanh, hết sức trong sáng. Nàng nói: "Ngươi còn chưa trả lời ta đâu."

Hoa Túc nhẹ a một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ cần thuật trong bình chưa giải, bình này đi đến nơi nào, hồn quỷ bị nhốt bên trong sẽ đi theo đến đó, nhưng nếu thuật bị giải thì quỷ đó không còn bị giam cầm."

Dung Ly rũ mắt trầm tư, thấy ngọn lửa trong tay trở nên ảm đạm đi nhiều, lường trước thuật này sắp hết, đành phải nói: "Đêm dài, nên trở về nghỉ ngơi."

Sau khi ra khỏi Trúc viện, Hoa Túc chưa đi theo nàng mà nghỉ chân dưới ánh trăng, hai mắt híp lại nhìn bầu trời đen kịt.

Lúc này ngọn đèn sắp biến mất, khói đen hôi hổi, vừa như thiêu ra khói đen, vừa giống mực nước tràn ra.

Dung Ly ngừng bước, nửa khuôn mặt bị che lại bởi mái tóc bay rối loạn, nàng vội vàng giơ tay đẩy ra, nhìn theo ánh mắt Hoa Túc, nhưng ngoại trừ một vòng trắng sáng cùng đám mây bên cạnh thì chưa thấy gì cả.

Hoa Túc ngẩng đầu, lụa đen trên đầu bị gió thổi xốc lên, bím tóc rời rạc nhẹ đong đưa trong gió lạnh, vài ngọn tóc bị buộc chặt bay dựng lên, sợi tóc bạc như con rắn bơi trong mực.

Khuôn mặt nàng ấy ở dưới ánh trăng càng thêm tươi đẹp, nốt chu sa giữa mày cùng đôi môi đỏ như máu, là màu sắc rực rỡ duy nhất trên người nàng ấy.

"Đang nhìn cái gì?" Dung Ly nhìn nhìn ánh trăng, lại nhìn đám mấy trôi theo bên cạnh, không thấy được gì.

Hoa Túc khẽ nhíu mày, "Lại sắp thay đổi thời tiết."

"Cái gì?" Dung Ly hoang mang khó hiểu.

"Yêu quỷ tứ phía, nghiệp chướng tận trời, thành Kỳ An này thật sự không yên ổn." Hoa Túc dời ánh mắt, đôi tay để sau lưng.

Nghiệp chướng?

Dung Ly còn nhìn trời, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao thấy được như vậy?"

Hoa Túc thò tay ra, năm ngón tay trắng gầy như móc câu khiến hơi thở Dung Ly cứng lại.

Dung Ly nghĩ nên tránh đi, nhưng còn chưa ngửa người liền nghe thấy Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Trốn cái gì."

Thân thể nàng cứng đờ, mắt thấy tay Hoa Túc càng ngày càng gần, sắp chạm vào mí mắt của nàng.

Tim Dung Ly đập gấp gáp, vội vã nhắm mắt lại, trước mắt hơi lành lạnh vì ngón tay Hoa Túc chạm vào.



Hoa Túc chạm vào mí mắt nàng, quét từ khóe mắt đến đuôi mắt, một luồng khí lạnh dường như xuyên thấu qua mí mắt mỏng manh thấm vào con ngươi, phảng phất có dị vật xâm nhập. Nàng mãnh liệt nháy mắt, cảm giác chua xót làm nước mắt dâng lên, khó chịu vô cùng.

"Đừng chớp." giọng nói Hoa Túc như dòng suối tưới vào nỗi lòng nôn nóng của nàng.

Nhưng mắt phải thật sự khó chịu, tuy Dung Ly đã nhắm lại nhưng đuôi mắt vẫn ướt át, không ngăn được nước mắt từ bên trong chảy ra, lăn xuống dọc theo khuôn mặt. Nàng không muốn chớp mắt, nhưng căn bản không nhịn được.

Lông mi ướt đẫm run run tựa cánh bướm.

Khí lạnh kia như nhũ băng, sau khi ùa vào bỗng dưng tan ra, lạnh lẽo khiến mắt nàng suýt nữa mất đi tri giác.

Dung Ly dùng một bàn tay cầm đèn, một cái tay khác không khỏi nâng lên nắm lấy áo đen của Hoa Túc, trên mu bàn tay hơi nổi gân xanh.

Hoa Túc để nàng nắm lấy, vốn còn tưởng quét bên mắt trái của nàng nữa, nhưng miễn cưỡng ngừng lại.

Nhìn Dung Ly nước mắt lưng tròng một con mắt đã thật đáng thương, nếu hai mắt đều rơi lệ, vậy sẽ thế nào.

Hoa Túc không ngờ nha đầu này chịu đau yếu như vậy, nàng ấy chỉ chạm vào một chút đã khiến cho hồ ly này lộ chân tướng, như khi cởi bỏ chuông vàng áo giáp sắt, bộ dáng nhu nhược không nơi nương tựa kia không thể không lộ ra.

Dung Ly nắm chặt một góc áo đen, thân thể cũng run run, thật lâu không dám mở mắt, cho dù khí lạnh trong mắt đã tan đi.

Hoa Túc thấy cổ nàng cử động như lặng lẽ nuốt xuống một chút, cũng không còn run rẩy quá rõ ràng, mới hỏi: "Hết khó chịu?"

Dung Ly gật đầu, nhưng vẫn nhắm hai mắt, môi còn mím lại, hơi thở như có như không, còn thỉnh thoảng nín thở một chút.

"Mở mắt." Hoa Túc vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang nắm chặt lụa đen của mình.

Rõ ràng chỉ vỗ vào liền rời đi, nhưng xúc cảm lạnh băng mềm mại kia dường như vẫn lưu lại trên mu bàn tay Dung Ly.

Nhất thời, Dung Ly giống bị sét đánh, đột nhiên buông lỏng tay ra, chầm chậm hé mắt.

"Mở to hơn." Hoa Túc nhẫn nại, lại nhẹ nhàng nói.

Dung Ly mở mắt to hơn, hai mắt trái phải có vẻ hơi khác biệt, khiến trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng vô cùng. Nàng vội vàng nâng tay lên che khuất mắt trái chưa bị quét qua, chỉ để mắt phải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ngay khi nhìn lên, bầu trời...... đã thay đổi.



Trên trời đỏ thẫm cùng sương đen ù ù, cả tòa thành Kỳ An như bị lồng dưới máu, màu đỏ tràn ngập tựa ánh lửa, sương đen dày đặc như làn khói.

Khói đen bốc lên ngút trời ngưng tụ lại giống từng bàn tay không xương, muốn nắm mặt trăng sáng trong lòng bàn tay.

Dung Ly kinh ngạc, trong mắt còn từ từ chảy nước mắt ra.

"Thấy rõ ràng sao." Hoa Túc cũng nâng cằm lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn, như thể bầu trời đỏ rực cùng sương đen kia không hề liên quan đến nàng ấy, thản nhiên vô tâm.

"Những cái này...... Là cái gì." Mi mắt Dung Ly run lên, rõ ràng không biết là gì nhưng đáy lòng sợ hãi, hai chân không biết là mệt mỏi hay bị dọa mà cũng nhẹ nhàng run rẩy.

"Đó là nghiệp chướng của người khác đưa tới, là đau khổ và sự dữ của thế gian." Hoa Túc mấp máy đôi môi đỏ, liếc nhìn nàng một cái, "Mắt này ta không thu lại, đỡ phải ngươi thường xuyên đặt câu hỏi."

Dung Ly rũ mắt, tâm trạng phập phồng, đáy lòng như nổi sóng lớn, thật lâu không thể bình ổn hơi thở, nàng lắc đầu, che kín mắt phải chỉ để mắt trái, lại nhìn lên bầu trời, nào còn thấy máu đỏ cùng sương đen gì.

Hoa Túc nâng tay lên, lòng bàn tay lật lại như muốn nàng giao thứ gì ra.

Dung Ly thật khó chịu, không quen nhắm một con mắt mở một con mắt, mày lá liễu thon dài không khỏi nhăn lại, ngay cả mắt trái cũng trở nên ướt át như sắp khóc, toàn thân tràn ngập hai chữ "Đáng thương".

Nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Túc, lại nhìn lòng bàn tay nàng ấy, sau một lúc cũng chẳng biết Hoa Túc muốn cái gì.

Cố tình khi Hoa Túc không muốn nói chuyện, thì một câu cũng sẽ không nói, có lẽ ngồi ở địa vị cao lâu rồi nên thích người khác tự đoán tâm tư của mình, thích bày trò gần vua như gần cọp, khiến lòng người rối bời.

Dung Ly buông cánh môi đang mím lại, đèn trong tay đã hoàn toàn hóa thành mực, đón gió tan đi. Trên tay trống rỗng, nàng sờ soạng tay áo muốn lấy Họa Túy ra.

Nàng còn chưa sờ đến Họa Túy, Hoa Túc đột nhiên nói: "Đưa tay cho ta."

Dung Ly thầm nghĩ, nguyên lai không phải muốn Họa Túy.

Lúc này nàng mới đặt tay lên lòng bàn tay Hoa Túc, không biết quỷ này muốn làm cái gì, vành tai của nàng hơi nóng, nghĩ thầm chắc không phải chỉ là dắt tay.

Hoa Túc ngược lại nắm lấy ngón trỏ của nàng, bóp nhẹ vào đầu ngón tay.

Tuy thân thể của Dung Ly không tốt, quanh năm suốt tháng luôn phát lạnh, tay chân cũng lạnh băng, nhưng so sánh với Hoa Túc, tay nàng vẫn có chút ấm, mà bàn tay Hoa Túc thật sự lạnh buốt.

Tay Dung Ly trơn như con cá chạch, muốn rút ra khỏi tay Hoa Túc, nhưng lại bị nắm chặt một ngón tay.

Sắc mặt Hoa Túc thản nhiên, không có một chút nhu mì, lạnh giọng nói: "Nếu không muốn nhìn thì làm giống như ta làm vừa nãy, quét lên mí mắt dưới, mở mắt ra sẽ không nhìn thấy nữa."

Nói xong, nàng ấy thả tay Dung Ly ra, lại nói: "Bây giờ ngươi có thể thử xem."

Dung Ly mím môi, giơ tay tự quét lên mí mắt, khi mở ra mắt phải quả thực khôi phục như thường, không nhìn thấy đầy trời đỏ rực, ánh trăng sáng mênh mông, đám mây trôi như cành quế.

Nàng ngạc nhiên trong lòng, lại run tay thử quét lên mí mắt một chút rồi mở to hai mắt ra, những gì mà hai mắt nhìn thấy không giống nhau, cảm giác chóng mặt hoa mắt ập đến lần nữa khiến nàng vội vã nhắm mắt lại, quét mí mắt rồi thở dài một hơi.

"Biết chưa." Hoa Túc nhàn nhạt hỏi.

"Biết." Dung Ly gật đầu.

Hoa Túc gật đầu, "Biết thì tốt, ngươi về phòng trước, ta đi vào trong thành một vòng."

Dung Ly rũ mắt nhìn ngón trỏ tay trái của mình, "Ngươi vào trong thành làm gì, đi tìm...... La Hà?"

"Ta không tìm nàng ta, nàng ta sẽ tự động tìm tới." Hoa Túc kéo lụa đen bị gió thổi che lên đầu, lụa đen to rộng, nửa khuôn mặt nàng ấy bị che lại, nhưng như thế vẫn chưa đủ, nàng ấy cũng muốn che một nửa khuôn mặt còn lại, khiến người khác không thể nhìn rõ mặt của nàng ấy.

Dung Ly còn nghĩ đến ánh lửa cùng khói đen ngập trời đó, chần chừ hỏi: "Nghiệp chướng kia do ai mang đến, khi nào mới có thể tan?"

"Người khác đưa tới, có lẽ sẽ xảy ra một trận chiến hung ác gì đó." Hoa Túc nói thật bình đạm.

Dung Ly sững sờ giây lát, "Nếu trận đó xảy ra, ngươi sẽ thế nào?"

"Ta sẽ đi." Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt một tiếng, sau đó mới lộ ra một chút châm chọc, "Ta không rảnh chơi đùa với bọn hắn."

Đã nói là "Trận chiến hung ác", còn nói "Chơi đùa", dường như bẫy rập mà người khác tỉ mỉ bố trí đối với nàng ấy chỉ là trò xiếc không thú vị.

Hoa Túc nói: "Ta đi xem lần này là ai bày trận, sau khi trở về ngươi đừng nên ra ngoài."

Dung Ly gật đầu, ngoan ngoãn lên tiếng: "Ta sẽ không giống lần trước."

Hoa Túc liếc nàng, "Ngươi còn dám nhớ rõ lần trước."

Dung Ly chớp chớp mắt, có lẽ bởi vì đã chết một lần, cho nên lá gan cũng lớn hơn, không theo khuôn phép cũ giống kiếp trước.

Hoa Túc xoay người, bóng dáng bỗng dưng hóa thành khói đen nghìn nghịt, bị gió thổi qua liền biến mất.

Dung Ly còn đứng tại chỗ, nàng nhìn trái nhìn phải, nương theo ánh trăng ảm đạm ngay cả đường đi cũng không thấy rõ, nhưng nàng không muốn vẽ đèn lần nữa, dứt khoát chậm rãi đi từng bước một, giống như người mù dò đường, một lúc sau mới trở lại Lan viện.

Trong Lan viện chỉ có phòng nàng sáng đèn, phòng của Mông Nguyên và Tự Chiêu đều tối đen, trong phòng không có người, còn đốt đèn làm gì.

Nàng đứng ở trong sân một lát, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía phòng Mông Nguyên, xoay bước chân chậm rãi đi đến.

Ngoài miệng đáp ứng sẽ không giống lần trước tự chủ trương, nhưng về Lan viện, lời nói tức khắc biến thành gió thoảng qua tai.

Dung Ly giơ tay siết chặt áo lông chồn, gió lạnh hiu quạnh, khi thở ra một luồng sương trắng hòa vào trong gió. Gió thổi vào cánh cửa lạch cạch rung động, như thỉnh thoảng có người gõ cửa.

Dung Ly đẩy cửa phòng Mông Nguyên ra, lấy Họa Túy từ trong tay áo phác họa một chiếc đèn ở giữa không trung.

Đèn được vẽ xong từ giữa không trung hạ xuống, ổn định rơi lên trên bàn làm bàn gỗ vang lên một tiếng. Ánh lửa xanh mờ trên đui đèn vững vàng sáng lên, không bị gió lạnh lay động.

Cửa phòng mở rộng, hơi ấm dâng lên từ địa long bị cuốn đi, màn che trong phòng rào rạt đung đưa.

Dung Ly nương theo ánh sáng nhỏ nhoi đến gần đầu giường Mông Nguyên, xốc gối mềm lên liền thấy một lá bùa đỏ hình tam giác.

Lá bùa còn mới, màu sắc tươi sáng, có vẻ mới nhận được không lâu. Mơ hồ có thể nhìn thấy bùa chú được vẽ bên trên, chỉ là hiện giờ bị gấp lại nên nhìn không rõ, cũng chưa biết có giống với bùa trong chùa Thu Thọ hay không.

Nàng duỗi tay cầm lấy, để trong tay ước lượng một chút, lại bóp bóp, cảm thấy bên trong hình như có bọc thứ gì đó.

Dung Ly đẩy áo lông chồn ra, nhét lá bùa vào đai lưng, xoay người cầm chiếc đèn ma trơi bằng đồng trên bàn lên.

Tuy đèn được vẽ bằng Họa Túy nhưng trọng lượng lại rất nặng, nàng nhất thời xem nhẹ, suýt nữa không thể cầm lên nổi.

Khi nâng tay, cổ tay nhỏ gầy hơi run rẩy, năm ngón tay đều trắng bạch.

Người quen làm ác như Mông Nguyên, bên cạnh không thể nào sạch sẽ như vậy, thậm chí không có quỷ quái quấn thân, chắc hẳn ngoại trừ vật trừ tà ở trên người, nhất định trong phòng cũng có không ít.

Nàng cúi xuống nhìn dưới giường, đột nhiên thấy một cái rương gỗ cực lớn, rương gỗ thật cũ xưa, không giống đồ vật mà Mông Nguyên sẽ dùng.

Rương gỗ không được sạch sẽ cho lắm, phía trên phủ một lớp bụi dày, rõ ràng là lâu rồi chưa được chà lau.

Rương gỗ đặt dựa sát bên trong, Dung Ly duỗi tay vào thử nhưng không chạm tới được rương gỗ, nàng đành phải chui nửa người vào, bị bụi đất làm sặc đến ho khan không thôi.

Khi lòng bàn tay gần đụng tới rương gỗ, nàng bỗng dưng dừng lại, chầm chậm lui ra ngoài.

Đèn bằng đồng đè nặng khiến nàng khó có thể nâng cổ tay lên, cổ tay đau mỏi như bị căng cơ.

Dung Ly đành phải buông đèn xuống, ánh mắt trầm tư một lúc, sau đó giơ tay quét qua mí mắt phải.

Mở mắt ra, nàng chậm rãi cúi người nhìn xuống dưới giường, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn xuyên qua rương gỗ, thấy được đồ vật bên trong.

Nàng thấy một khối ánh sáng đỏ rực, màu đỏ lưu động, ngưng tụ thành một thân thể trẻ con, thân thể đứa trẻ cuộn lại bất động, rõ ràng là...... đã chết.

Nhỏ xíu một khối, theo lý mà nói trẻ sơ sinh không thể nhỏ như vậy, đứa trẻ trong rương dường như mới vừa thành hình, cực kỳ giống vừa thành hình liền bị người khác móc ra từ trong bụng.

Đều nói Dung Trường Đình khắc thê khắc tử, số mệnh không có con nối dõi, nhưng nàng chưa bao giờ nghe nói trước kia Mông Nguyên đã từng mang thai, cho dù là sảy thai, cũng...... Không nên để xác trẻ sơ sinh đặt ở dưới giường, như thế rất đen đủi.

Trên người của trẻ sơ sinh kia không có quỷ khí, chỉ có đỏ rực oán giận, nếu nàng không quét mí mắt thì sẽ chẳng nhìn ra trong rương cất giấu một thứ như vậy.

Một trẻ sơ sinh mới vừa thành hình, sao lại mang oán giận?

Dung Ly dời ánh mắt, cầm đèn đồng trên mặt đất lên, xoay người đi đến nơi khác trong phòng, tìm tìm kiếm kiếm trong ngăn tủ và bàn trang điểm của Mông Nguyên, lại tìm ra ba lá bùa đỏ hình tam giác giống nhau.

Khi ra khỏi phòng, nàng quay đầu lại thoáng nhìn, ánh mắt lướt xuống giường, vẫn cảm thấy kỳ quái. Không dừng chân quá lâu, nàng buông lỏng năm ngón tay, đèn đồng rơi xuống đất, vỡ thành khói mực đột nhiên tan đi.

Ngoài cửa, hồn Ngọc Trác đang bay, vốn muốn đến gần nói chuyện nhưng nàng ta bỗng dưng cứng đờ, lui ra xa.

Dung Ly nhìn thấy ánh mắt nàng ta sợ hãi, lấy lá bùa tam giác trong đai lưng ra, dùng hai ngón tay kẹp lại, vẫy vẫy tay: "Sợ cái này?"

Ngọc Trác ngơ ngẩn gật đầu, sợ hãi run run, "Đại cô nương, đây là......"

"Đây là thứ trong phòng Mông Nguyên." Dung Ly lại nhét lá bùa vào đai lưng, ngón trỏ để ở trên môi, "Đừng tiết lộ."

Ngọc Trác liên tục gật đầu, không dám đến gần nửa bước, từ xa nói: "Hai tên Tề Võ và Nguyên Khuê hại ta lúc trước vốn muốn ra khỏi phủ trong hai ngày này, hình như còn đi đến quản gia để tố cáo giả, nhưng không biết sao, quản gia chưa cho phép, chẳng những không đồng ý, còn làm bọn họ không rảnh thoát thân, chưa có cơ hội ra ngoài."

Dung Ly dừng bước chân, "Không Thanh đi tìm quản gia sao?"

Sau khi nàng trở về, đã quên hỏi Không Thanh việc này.

Ngọc Trác lắc đầu: "Ta không lưu ý, chỉ lo nhìn chằm chằm hai người kia."

Dung Ly nhẹ gật đầu, về phòng chầm chậm ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới cảm thấy đau đầu, cả ngày nay gần như chưa nghỉ ngơi.

Không Thanh và Bạch Liễu canh giữ ngoài cửa vẫn chưa tỉnh, quỷ khí Hoa Túc phóng ra thật sự lợi hại.

Sáng sớm hôm sau, Dung Ly tỉnh dậy liền thấy Hoa Túc đang ngồi bên cạnh bàn, không che đầu lại, bím tóc rời rạc rũ sau lưng.

Hoa Túc xoay ly sứ, vừa ngay lúc Dung Ly mở mắt liền mở miệng: "Đêm qua ngươi đi ra ngoài."

Tiếng nói lạnh nhạt bình tĩnh, khiến người không nghe ra nửa phần cảm xúc.

Dung Ly ngồi dậy, bỗng cảm thấy căng thẳng như có tật giật mình, nàng lúng ta lúng túng nói: "Có đi ra ngoài."

"Ngươi còn mang theo đồ vật trở về." Hoa Túc liếc nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo, thật sự có thể dọa người.

Dung Ly gật đầu, nhỏ giọng nói: "Lấy đồ vật từ trong phòng Mông Nguyên."

"Lấy ra xem." Thái độ Hoa Túc thản nhiên rất giống chủ nhân của căn phòng này, còn biết sai bảo.

Mỗi lần Dung Ly tỉnh lại cả người đều không có sức lực, đầu choáng váng mê man, mặc dù đã ngồi dậy, nhưng nửa ngày cũng chưa xuống giường được.

Hoa Túc nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của nàng, dứt khoát đi qua nắm lấy một góc chăn gấm trên người nàng.

Dung Ly ngẩng đầu nhìn nàng ấy, thấy quỷ này lại muốn động tay, vội vàng nói: "Ta tự mình lấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play