*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa Túc nhìn cũng không muốn nhìn nhiều, một vật yếu ớt như vậy, bị người véo một cái liền đi đời nhà ma, nàng ấy rất là khinh thường.

Dung Ly ôm mèo, khẽ vuốt vài cái sau lưng nó, mèo con vừa nhìn thấy đại quỷ kia là run run cả người, nào còn dám giãy giụa.

Tiểu Phù vẫn còn tức giận, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Tam phu nhân không ngồi trong bàn, nhất định là bị lão gia cấm túc, nếu để lão gia biết được Tam phu nhân cùng quản trướng lén cấu kết với nhau, không biết sẽ tức giận đến mức nào."

"Tiểu Phù, nói chuyện cẩn thận." Dung Ly khẽ thở dài một tiếng.

Tiểu Phù hầm hừ, cúi đầu moi móng tay, "Cô nương cần gì mềm lòng với nàng ta như vậy, lúc trước nàng ta khinh dễ cô nương thế nào, may mắn lão gia đã trở về, nếu không, nếu không ta......"

"Nếu không ngươi muốn làm cái gì?" Dung Ly buồn cười nhìn nàng ấy.

Tiểu Phù rũ mắt nghiến răng nghiến lợi: "Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"

Dung Ly hơi mím môi, khuyên bảo, "Chớ nói lời đen đủi, nếu ngươi thành quỷ, ta còn lo ngươi làm ta sợ."

Tiểu Phù đành phải ngậm miệng, không nhiều lời nữa.

Tay Hoa Túc vẫn đáp nhẹ trên vai Dung Ly, không nhìn mèo con nằm trong lòng nàng, dời mắt nói: "Lúc không có ta, ban đêm khép cửa sổ lại, cho dù nghe thấy có người gõ cửa, cũng đừng nên dễ dàng mở ra, nếu sợ hãi thì sai quỷ lột da bảo vệ."

Dung Ly ngừng bước chân, muốn nói lại thôi, Tiểu Phù đi theo bên cạnh, nàng không tiện hỏi chuyện.

Hoa Túc nói tiếp: "Vào ban đêm, nghe thấy có người kêu tên họ của ngươi, chớ quay đầu lại, nếu bị người chụp vai, ngọn lửa sinh mạng sẽ tắt."

Nàng ấy nói chầm chậm, giọng điệu đều đều, nơi xa tiếng gió lạnh nức nở, nghe khiến lòng người run sợ.

Bàn tay ôm mèo của Dung Ly căng thẳng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn bờ vai của mình, nhưng nàng đâu thấy được ngọn lửa sinh mạng gì, chỉ thấy một bàn tay đặt trên vai mình.

Bàn tay kia như được điêu khắc tỉ mỉ tạo ra, năm ngón tay thon dài thẳng tắp, ngay cả móng tay cũng hết sức đẹp.

Hoa Túc giơ tay lên, ngược lại chạm vào sau lưng nàng, "Trở về đi, những lời ta nói đều nhớ rõ ràng?"

Khi nàng ấy nói, từng đợt từng đợt khí lạnh phả sau cổ Dung Ly, mát lạnh hơn cả gió rét đậm.

Dung Ly khẽ gật đầu, đôi mày mỏng nhíu lại.

Tới Lan viện, chỉ thấy cỗ quan tài còn để trong sân, chủ nhân chưa căn dặn, tôi tớ cũng không biết nên đem nó đi hay không.

Trong viện yên tĩnh vắng vẻ, ngay cả một tỳ nữ hay gã sai vặt cũng chẳng thấy đâu, trong phòng Mông Nguyên chưa châm đèn, cực kỳ quạnh quẽ.

Dung Ly đi đến cỗ quan tài của mình, giơ tay vuốt vài cái bên trên, ánh mắt mềm mại, như đang nhìn món bảo bối gì.

Tiểu Phù cũng có chút sợ, đoán rằng có lẽ vì chuyện quỷ ám mấy ngày nay nên những tôi tớ mới không dám đợi ở trong viện, đừng nói đem quan tài này đi, chỉ thấy nó liền...... Cảm thấy đen đủi.

"Cô nương, chúng ta về phòng sao?" Tiểu Phù nắm lấy cổ tay áo Dung Ly, không dám dời ánh mắt, sợ lơ đãng một cái sẽ xảy ra chuyện.

Hoa Túc vỗ vỗ lên nắp, nhàn nhạt nói: "Quan tài này được điêu khắc rất tốt."

Nắp quan tài vang lên hai tiếng nhỏ, Tiểu Phù giật mình cứng đờ cả người.

"Có bụi, ta vỗ hai cái." Dung Ly xoay người đi vào phòng, quẹt quẹt cái mũi mèo con nằm trong lòng, nói với Tiểu Phù: "Đi đốt đèn lên."

Tiểu Phù lưu luyến mỗi bước đi, lo sợ không yên cất bước tiến vào phòng đốt đèn dầu.

Đèn dầu sáng lên, ánh sáng mỏng manh, bóng dáng lẫn lộn chiếu lên vách tường, không giảm bớt nỗi sợ hãi được phần nào, ngược lại còn tăng thêm một chút âm trầm quỷ quyệt.

Dung Ly vào phòng, quay đầu lại mới phát giác Hoa Túc chưa theo vào, mà đứng ở trong viện ngẩng đầu nhìn trời.



Trên bầu trời mặt trăng trong sáng tịch mịch, ánh trăng mênh mông, chiếu xuống gò má Hoa Túc.

Hoa Túc nâng tay lên, kéo lụa đen trên đầu xuống, bím tóc trắng đen đan xen lộ ra dưới vầng trăng, chân tóc bạc hòa cùng với ánh trăng, như vê thành sợi tơ trắng, sáng ngời trong trẻo.

Gương mặt kia quả thực xinh đẹp như yêu, nốt chu sa giữa mày càng thêm mê hoặc, nhưng nàng ấy cũng không phải yêu, mà là quỷ bước ra từ âm phủ.

Hoa Túc đột nhiên xoay chuyển đôi mắt, nhìn qua căn phòng sáng đèn của Dung Ly, đột nhiên giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt, cánh cửa rộng mở liền bị gió đụng vào một cái, phanh một tiếng khép lại.

Ánh mắt của Dung Ly vừa vặn bị cánh cửa ngăn chặn, nàng bỗng dưng khôi phục tinh thần, trong lòng còn sợ hãi mà lui sau một bước, gót chân chạm vào chân ghế, hai đầu gối mềm nhũn ngồi xuống ghế.

Tiểu Phù giật mình nhìn qua cánh cửa bị gió thổi, hít ngược một hơi khí lạnh, "Tối nay gió thật lớn, cô nương đừng sợ, có ta ở đây đâu."

Dung Ly lắc đầu, hiện tại nàng cũng không còn quá sợ hãi, chỉ lo lắng ngày mai quỷ kia có trở về hay không.

Cửa vừa đóng, mèo đen nhỏ không nhìn thấy quỷ kia nữa, lúc này mới dám cả gan kêu lên yếu ớt.

"Cô nương, mèo con có lẽ đã đói bụng, cho ta đi." Tiểu Phù duỗi tay.

Dung Ly đưa mèo cho nàng ấy, dặn dò nói: "Cho ăn no một chút, rồi làm cho nó cái ổ, chớ để bị lạnh."

Tiểu Phù liên tục đáp lời, vội vội vàng vàng ôm mèo đi ra ngoài, không dám rời đi lâu lắm, chỉ chốc lát lại chạy về, thở gấp nói: "Cô nương, đã sắp xếp cho mèo xong rồi."

Quỷ lột da đứng ở ven tường không nhúc nhích, chưa được phân phó, quả thật vẫn không cử động.

Dung Ly đứng dậy lấy hương thơm trợ giấc ngủ từ trong ngăn tủ ra, dùng đèn dầu châm lửa, chầm chậm bỏ vào lư nhỏ ba chân.

Tiểu Phù vừa ngửi thấy mùi hương này liền ngáp một cái, "Lúc nãy lão gia nói sai người đưa cháo, cũng không biết khi nào tới."

"Ta không ăn." Dung Ly lắc đầu.

Tiểu Phù nhíu mày: "Nếu ban đêm cô nương đói bụng phải làm thế nào."

"Vậy cứ để đó, đói bụng sẽ nói." Dung Ly nói.

Qua một lúc lâu, quả thực có tỳ nữ cầm theo hộp đồ ăn tới gõ cửa, tỳ nữ kia run tay, đầu cũng không dám ngẩng lên, đem hộp đồ ăn vào phòng liền xoay người chạy.

Tiểu Phù đặt hộp đồ ăn lên bàn, cúi người xuống ngửi một chút, "Cô nương thật sự không ăn? Cháo này ngửi thấy rất thơm."

Dung Ly lắc đầu: "Không ăn."

Đêm khuya yên tĩnh, ngoài phòng tiếng gió rít gào, cây cối rào rạt rung động, cửa sổ bị đâm phanh phanh, như có người đang gõ.

Dung Ly nằm cạnh cửa sổ một hồi, nàng còn chưa ngủ, Tiểu Phù đã nằm trên bàn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Hương thơm là nàng cố ý châm, nha đầu này đã làm bạn bên cạnh nàng nhiều năm, nên nàng hiểu tận gốc rễ. Mỗi khi Tiểu Phù ngửi được mùi hương này sẽ ngủ rất say, giống như căn bệnh đã ăn sâu vào xương tủy của nàng, kêu nàng quên cũng không quên được.

Dung Ly ngồi dậy, nắm bút trúc trong tay, rũ mắt âm thầm đếm canh giờ.

Trăng treo trên đầu cành, nàng vốn đã mệt mỏi, ngồi suýt nữa ngủ mê man, nhưng đầu nhoáng lên một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.

Hai canh giờ qua đi, Hoa Túc vẫn chưa trở về.

Dung Ly nhăn mày, trong lòng cảm thấy với năng lực của quỷ kia, hẳn là không ai có thể dễ dàng làm nàng ấy bị thương. Nàng chậm rãi thò bàn tay giấu dưới chăn gấm ra, xòe lòng bàn tay, bút trúc nằm lặng im bên trên.

Nàng mím môi, suy nghĩ chờ thêm chút nữa, mắt thấy hương thơm trong lư nhỏ ba chân sắp cháy hết, dứt khoát ngoắc tay với quỷ lột da đứng ven tường một cái.

"Tới."

Tai mắt mũi miệng của quỷ lột da đều là tranh vẽ, Dung Ly vẽ da lần đầu, chưa thuần thục lắm, cho nên hai mắt của nó dại ra chất phác, tròng mắt cũng không xoay chuyển, thân thể cứng đờ lung lay đi đến gần.

Quỷ này không nói lời nào, chỉ nhìn nàng không chớp mắt.

Dung Ly nhỏ giọng nói: "Ngươi đi tới bên ngoài chùa Tịnh Ấn, nhìn xem cửa chùa nửa mở, hay là đều khép lại."

Quỷ lột da chậm chạp cúi đầu, xoay người chuẩn bị đi.

Dung Ly lại nhỏ giọng nói: "Chớ nên đi vào trong chùa, nếu ngửi thấy quỷ khí ở ngoài cửa, liền tức tốc trở về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play