*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người phàm lại xuyên qua người Hoa Túc, người kia đột nhiên rùng mình một cái, ôm cánh tay chà xát, nghi hoặc nói: "Sao bỗng dưng lạnh thế này."
Dung Ly đứng bên cạnh quỷ này lại chẳng thấy lạnh chút nào, không biết có phải vì nửa cái thân của nàng đã vùi vào đất nên cơ thể cũng lạnh như vậy hay không. Nàng nói xong liền mím môi, vành tai đỏ lên, che miệng làm bộ làm tịch ho hai tiếng.
Dáng vẻ mềm yếu, đứng lẻ loi giữa đám đông, có thể bị đụng ngã bất kỳ lúc nào.
Tiểu Phù ở phía sau kêu to: "Cô nương, đi chậm một chút!"
Hai hộ viện cũng nôn nóng chèn tới chèn lui trong đám người, ánh mắt không dám loạng choạng giây phút nào, e sợ cô nương nhà mình bị thất lạc.
Hoa Túc cười khẽ một cái, tiếng cười thấp thấp, nửa khuôn mặt vẫn giấu dưới lụa đen, người khác không nhìn thấy nàng ấy cong khóe môi. Chỉ chốc lát liền thu lại ý cười, khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không thể."
Dung Ly rũ mắt, ngón tay vuốt ve lông chồn trên cổ tay áo.
"Mạng ngươi mỏng manh, nếu ta chiếm thể xác của ngươi, sẽ chỉ khiến ngươi," Hoa Túc dừng lại, trên mặt không cảm xúc: "Ra đi càng nhanh."
"Dù sao cũng là chết." Lông mi Dung Ly run lên, hai mắt cong cong.
Nàng biết thân thể của mình không tốt, sớm muộn gì đều sẽ chết, chỉ là sống lại được lần nữa, không thể vô duyên cớ chết như vậy, nàng đến......
Đến kéo vài người xuống âm phủ làm đệm lưng cho nàng.
"Bút đã cho ngươi thì ngươi nên giữ lâu một chút, nếu cứ thế mà chết, làm sao thay ta làm việc." Hoa Túc nói.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Không phải chỉ tìm một thể xác thôi sao, việc này chính ngươi có thể tự làm."
Hoa Túc thò tay ra khỏi áo đen, bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng.
Dung Ly bị dắt kéo đi về phía trước vài bước, cảm giác bàn tay nắm cổ tay nàng lạnh lẽo, nhưng không khiến nàng lạnh đến phát run.
Trên đường rộn ràng nhộn nhịp, tiếng la to quát tháo như sấm, tiếng chiêng trống đánh thẳng vào tai, ồn ào ầm ĩ.
Dung Ly sắp không đứng được, ở trong mắt người khác nàng đã không thể đứng thẳng nổi, kỳ thật nàng đang dựa vào quỷ áo đen bên cạnh.
Hoa Túc đành phải buông cổ tay nàng ra, cánh tay vòng qua phía sau tấm lưng thon gầy, nhẹ đáp lên bờ vai bên kia của nàng, tựa như nửa ôm lấy người.
Nơi xa có tiếng mèo con đang kêu to, nghe như mới sinh được mấy tháng, tiếng kêu lanh lảnh nho nhỏ thật dồn dập, giống bị người lui tới trên đường làm sợ hãi.
Dung Ly gần như không thể mở miệng, trước mắt trời đất quay cuồng, giọng nói khàn khàn: "Hay là, mua mèo con trở về?" Nàng nói chuyện yếu ớt như chỉ còn lại một hơi thở.
Hoa Túc nghiêng đầu nhìn nàng, ôm lấy vai nàng đi đến trước. Nữa phần lưng của Dung Ly để trước ngực nàng ấy, rõ ràng phía sau lạnh lẽo, lại cảm giác như bị thiêu đốt, suýt chút nữa lảo đảo ngã ra ngoài.
Quỷ này lạnh lùng, có vẻ không thấu tình đạt lý, nhưng lại...... Mềm thật sự.
Người đi đường lui tới xuyên qua Hoa Túc, cũng đều tránh khỏi Đại cô nương ốm yếu của Dung phủ, giống như có một lực đẩy bọn họ qua bên.
Hoa Túc hơi cong ngón tay giấu dưới lớp vải áo, một sợi quỷ khí bay khắp nơi lặng lẽ trở về ngón tay của nàng ấy.
Người bán mèo rong thấy có người đến gần, khi ngẩng đầu hai mắt sáng lên, nhìn đến ngây người. Hắn lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Cô nương muốn xem mấy con mèo con này? Mới vừa sinh một lứa, ước chừng khoảng bốn tháng."
Dung Ly không dám sờ, trong Dung phủ chưa từng nuôi vật nhỏ như vậy, một là bởi vì Dung Trường Đình sợ mấy súc vật này sẽ làm nàng bị thương, không bao giờ cho phép người trong phủ nhận nuôi, thứ hai là......Vì lý do khác.
"Cô nương đừng sợ, không cắn người, đều rất ngoan." Người bán rong dùng bàn tay thô ráp sờ lên người mèo con, mấy mèo con nghiêng đầu qua, kêu nhỏ bé yếu ớt.
Hoa Túc thấy nàng không đứng được, thân thể lung lay, đuôi mắt rất hồng, ánh mắt không tập trung, dứt khoát không xem cái khác nữa, nhàn nhạt nói: "Thôi, mua con mèo đen kia về."
Dung Ly đang nhìn chằm chằm một con mèo tam thể, ánh mắt không nỡ dời đi, cánh môi mấp máy: "Vậy ngươi...... Cho ta mua mèo con màu đen."
Tiểu Phù rốt cuộc đã chen tới đây, thấy cô nương đứng trước sạp nhìn mèo, vội vàng từ túi tiền lấy tiền đồng ra, hỏi: "Cô nương chọn được rồi?"
Dung Ly gật đầu: "Ngươi ôm thay ta."
Tiểu Phù đưa tiền đồng cho người bán rong, sau đó duỗi tay bế lên, thật cẩn thận ôm mèo đen vào trong lòng ngực, mèo con lay lay vạt áo nàng ấy, nhướng ra bên ngoài.
Dung Ly bình tĩnh nhìn, muốn ôm nó, nhưng lại hơi sợ.
"Cô nương, mèo con muốn chạy trốn." Tiểu Phù sốt ruột nói.
Dung Ly chần chừ vươn tay, định học theo người bán rong vừa rồi kia, để mèo con dựa vào tay nàng.
Đầu ngón tay còn chưa chạm đến mèo, một bàn tay khác đưa qua trước mặt nàng, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào mèo con.
Bỗng chốc, mèo con liền ngoan ngoãn rụt cổ, đôi mắt ướt át nhút nhát, rõ ràng đã bị dọa. Lúc nãy không tính là sợ, bây giờ nó mới thật sự sợ hãi.
Hoa Túc gập ngón tay lại quét nhẹ qua mũi mèo con, ánh mắt lạnh lùng, không có chút thương hại.
Dung Ly thoáng sửng sốt, thấy mèo con không dám giãy giụa nữa mới sờ soạng đầu nó.
Ấm áp, lông xù xù.
Nàng thu tay về, cảm thấy trong lòng như hóa thành vũng nước, không còn quá mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Hồi phủ đi, ra ngoài lâu rồi, cũng nên trở về."
Tiểu Phù kinh ngạc nói: "Nha, mèo con này thế mà không tránh, thật ngoan."
Dung Ly nói trong lòng,
rõ ràng là bị dọa.Thời điểm về phủ, Tiểu Phù chọn đường ít người, tuy phải đi vòng lâu, nhưng bên tai yên tĩnh rất nhiều, cũng sẽ không bị chen lấn lạc mất cô nương nhà mình.
Tiểu Phù mở dù ra, che lên đầu Dung Ly, hỏi: "Cô nương đi mệt mỏi không."
Dung Ly gật đầu, ngồi xuống băng ghế đá dài, sắc mặt có chút tái nhợt, hai mắt nhắm lại thở hổn hển, lồng ngực yếu ớt phập phồng, mái tóc bị gió thổi rối loạn, dây lụa đỏ trên đầu lộ ra.
Tiểu Phù cau mày, quay đầu lại nói với hai hộ viên: "Các ngươi về phủ nâng kiệu đến đây, không cần xe ngựa, xe ngựa quá xóc nảy."
Hộ viện lập tức đáp lời, đồng thời trở về Dung phủ.
Hoa Túc chưa ngồi xuống, áo choàng kéo trên mặt đất, tuy áo không quấn quá chặt, nhưng không khó nhìn ra bờ vai thon gầy. Nàng ấy đứng thẳng bất động, hơi híp mắt nhìn một ngôi chùa ở phía xa.
Ngôi chùa kia không có nhiều hương khói, trước cửa hoang vắng, cửa chỉ mở một nửa.
Dung Ly ngẩng đầu nhìn nàng ấy, trầm tư một lát, xoay qua nói với Tiểu Phù: "Nơi này cách Tú Đan Lâu bao xa?"
"Không xa." Tiểu Phù xoay chuyển đôi mắt, hỏi: "Cô nương muốn ăn cái gì, ta đi mua."
"Bánh gạo." Dung Ly thuận miệng nói.
Tiểu Phù gật đầu, chân còn chưa bước ra liền do dự, gãi gãi tóc nói: "Hay là lát nửa ta sẽ đi mua cho cô nương."
"Không sao, ta ở đây chờ ngươi, sẽ không có việc gì." Dung Ly nhẹ giọng nói.
Tiểu Phù chần chừ một chút, gật đầu nói: "Cô nương đừng nên đi đâu khác, ta mua rồi trở về ngay."
Dung Ly đáp lời, xua xua tay nói: "Đi nhanh về nhanh."
Tiểu Phù xoay người chạy đi, lo sợ chậm trễ canh giờ.
Hoa Túc còn nhìn ngôi chùa kia, trên chùa mơ hồ có ít khói đen lượn lờ, thoạt nhìn khá kỳ quái.
"Chùa kia làm sao vậy?" Dung Ly ngồi thẳng người nhìn về phía xa.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Quỷ khí ở đó nhiều đến mức trắng trợn táo bạo, buổi tối ta lại đến nhìn xem."
"Ta đây......" Dung Ly nhíu mày.
"Ngươi ở trong phủ ngoan ngoãn đợi, không cần theo ta." Hoa Túc cúi người xuống nói bên tai nàng.