*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Cốt Diều bay đầy trên Điền Linh Độ, nghe thấy tiếng người liền vỗ cánh bay đến, miệng kêu vang ọt ọt.

Muôn vàn Bạch Cốt Diều lao tới, lông vũ trắng thưa thớt không ngừng đung đưa, cả đàn trông giống như một làn sóng trắng dâng lên.

Trong lòng Dung Ly căng thẳng, ôm chặt eo của Hoa Túc, cuống quýt ngậm miệng lại, làm như không phát ra âm thanh thì những con Bạch Cốt Diều đó sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của nàng.

Hoa Túc cười nhạt, chưởng một cái về phía đàn Bạch Cốt Diều đang lao tới.

Chưởng phong quét qua, đàn Bạch Cốt Diều lập tức tản ra, rầm rầm rơi xuống Điền Linh Độ.

Dòng nước Điền Linh Độ chảy xiết, như treo trên mặt đất, càng đến gần tiếng nước càng to lớn điếc tai.

Hai lỗ tai Dung Ly kêu vù vù, từng cơn sóng lao nhanh dựng lên bên dưới tựa hồ muốn cuốn nàng vào trong, nàng định nín thở, sau đó mới nhận ra mình đã thành du hồn, còn có thể nín thở chỗ nào được.

"Không cần hoảng loạn." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Dung Ly vùi mặt vào vai nàng ấy, khẽ nói: "Ta không sợ."

Vượt qua Điền Linh Độ liền thấy một đê điều dựng thẳng lên cao, không ngờ đê điều này chẳng có một chút tác dụng, gần như bị sóng triều mãnh liệt nhấn chìm hoàn toàn, phía trên bị bao phủ bởi một thứ chằng chịt giống hệt mạng nhện.

Từng đợt bọt nước xuyên qua mạng nhện hai màu đen trắng kia, nhưng không thể đánh tan nó, những sợi tơ đó giống như chỉ là bóng dáng.

Nhìn kỹ lại, Dung Ly đột nhiên nhận ra, đó rõ ràng là tóc của Hoa Túc, là nơi của pháp trận túng tà, cũng chính thứ này khiến Cô Sầm suýt nữa không thể ra khỏi thành được.

Hoa Túc đang bay bỗng dưng khựng lại, tựa như đang đi trên mây, khuôn mặt không có biểu hiện gì.

Hồi lâu sau, khóe miệng đang mím lại của nàng ấy nhếch lên, lộ ra một nụ cười khắc nghiệt châm chọc, "Tóc của ta được dùng làm thứ đồ bỉ ổi này?" Hết sức khinh thường.

Dung Ly nhỏ giọng hỏi: "Nếu nàng xuyên qua pháp trận này, những sợi tơ đó cũng sẽ khiến nàng một bước khó đi sao?"

Hoa Túc gật đầu, "Đã trở thành con dao của người khác, hơn nữa không phải là đồ vật có linh trí gì, sao còn có thể nhận ra ta."

"Vậy phải làm thế nào?" Dung Ly hỏi.

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Thử xem."

Dung Ly bị ôm bay đến phía trước, gió âm đập vào mặt khiến nàng suýt nữa sợ hãi phải nhắm mắt lại, vội hỏi: "Nàng muốn làm gì?"

Hoa Túc bay nhanh như gió mạnh sét đánh, trong nháy mắt đã gần đụng tới mạng nhện kia, "Không cho ta qua, vậy ta liền hủy nó."

Dung Ly nào dám lên tiếng, hai lỗ tai ong ong, lời Hoa Túc nói cũng rất khó nghe rõ.

Những sợi tơ đen trắng kia mỏng đến mức gần như không nhìn thấy, chặn kín mít đường vào thành.

Hoa Túc bay đến trước mạng nhện rồi đột nhiên dừng lại.

Chỉ chốc lát, những sợi tơ kia dường như sống dậy, kết thành một bàn tay mạnh mẽ lao tới các nàng.

Con ngươi Dung Ly co lại, cánh tay dài do sợi tơ đen trắng kết thành giống hệt con rắn cạp nong, thực sự rất đáng sợ.

Nàng nghĩ thầm, nếu mạng nhện kết vào một chỗ, vậy đi vòng qua bên cạnh thì có phải sẽ không rơi vào pháp trận hay không?

Không đúng.

Nàng hơi nheo mắt, kinh ngạc hỏi: "Đây...... Là ảo cảnh?"

Thời điểm Hoa Túc ôm nàng bay đến, các nàng đã rơi vào trong ảo cảnh, cánh tay dài kia căn bản chính là giả, nếu các nàng tránh qua bên cạnh thì sẽ bị tơ quỷ vô hình bên trong trói lại vừa vặn, trở thành con rối.

Hoa Túc gật đầu, mắt thấy cánh tay dài kia sắp lao tới trước người, vẫn không nhúc nhích mà bay, bình tĩnh nói: "Đúng vậy."

Khi cánh tay như rắn cạp nong lao tới, Hoa Túc đập tay với nó, nó đột nhiên tan vỡ, biến thành một cuộn tóc đen trắng rối vò.

Cuộn tóc đó mở ra, lại trở về mạng nhện ban đầu.

Quả nhiên, cảnh tượng chứng kiến vừa rồi đều là ảo giác.

Dung Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên eo chợt bị đè nặng, bàn tay của Hoa Túc ôm eo nàng hơi dùng sức.

Cuồng phong gào thét bốn phía, hình như có thứ gì sắp trồi lên khỏi mặt nước làm bím tóc của Hoa Túc tung bay, tóc mái tán loạn phất vào mặt nàng ấy.

Dung Ly vén tóc của nàng ấy ra, cúi mặt nhìn xuống dưới chân, sợ trong nước có mãnh thú yêu quái gì đó bất ngờ chui ra.

Hoa Túc đưa tay móc lấy một sợi tơ quỷ trước mặt, sợi tơ quỷ kia giống con trùng hút máu, còn muốn chui vào người nàng ấy, tựa như xe chỉ luồn kim.

Dung Ly trừng mắt, "Tay của nàng!"

"Đừng lo." Hoa Túc khẽ nói.

Nàng ấy làm như đang kéo dây cung, khi buông ngón tay thì một luồng khí kình bắn ra dọc theo mạng nhện dày đặc, trong tay bỗng xuất hiện một cây bút, ngòi bút sắc bén hơn lưỡi đao, cắt mạnh một đường qua đám tơ quỷ.

Roẹt một tiếng, tơ quỷ chằng chịt đột ngột bị đứt thành nhiều mảnh.

Muôn vàn tơ quỷ biến thành sợi tóc lắc lư bay xuống, nổi lơ lửng trên Điền Linh Độ.

Dung Ly thật kinh ngạc, "Như vậy là vỡ rồi?"

Hoa Túc gật đầu, "Đây vốn chỉ là tóc mà thôi, có thể lợi hại đến mức nào, có điều người bình thường sẽ rơi vào bên trong ảo cảnh, không thể tránh thoát, cho dù bọn họ nhận ra đây là ảo cảnh, nhưng không có Họa Túy thì cũng chưa chắc phá được cảnh này."

Dung Ly ngơ ngác gật đầu, "Thì ra là thế."

Tơ quỷ vừa đứt, pháp trận túng tà cũng tan vỡ theo.

Hoa Túc nắm Họa Túy, vài nét bút liền vẽ xong Quỷ Vương ấn, giữa không trung mở ra một cửa động hôi hổi quỷ khí, tiếng bước chân của quỷ binh trật tự chạy tới.

3000 quỷ binh hùng hổ khí thế, tiếng bước chân còn điếc tai hơn cả tiếng của dòng nước.

Cô Sầm đi ở phía trước, vui sướng cúi mặt nhìn tơ quỷ bị nước cuốn trôi xa.

"Pháp trận túng tà đã bị phá." Hoa Túc lãnh đạm nói, "Vào Thương Minh Thành, tiêu diệt hết toàn bộ quỷ binh bị tơ quỷ trói buộc trong thành."

Cô Sầm chắp tay đáp: "Vâng."

Nàng ấy nâng cánh tay lên, 3000 quỷ binh nhận được chỉ thị của nàng ấy, sôi nổi tản ra, có vẻ muốn đi bao vây các tầng lâu.

Đợi 3000 quỷ binh đi hết, Dung Ly mới hỏi: "Những quỷ binh bị tơ quỷ thao túng không cứu được sao?"

Hoa Túc gật đầu, "Bị làm giống như vải vóc xe chỉ luồn kim, cho dù rút tơ quỷ ra thì hồn của bọn họ vẫn còn lưu giữ vết châm, đau đớn tột cùng, còn phải chịu nỗi khổ hồn phi phách tán, không bằng giết bọn họ, để cho bọn họ chết nhẹ nhàng hơn một chút."

Dung Ly khẽ mím môi, "Nàng định đến xem Lũy Cốt tòa sao, trên Lũy Cốt tòa cũng có pháp trận túng tà, nàng muốn phá trận đó không?"

"Đương nhiên." Hoa Túc nói.

Thân thể Dung Ly nhẹ bỗng, được ôm bay vút lên cao, bên tai là âm thanh của binh kích chạm vào nhau, mái ngói bên ngoài hoàn lâu bị xốc lên, tiếng kêu gào hết đợt này đến đợt khác.

Hoàn lâu này ước chừng có mười vòng, vừa vặn đối chọi với Thập Điện Diêm Vương của Diêm La Điện, ở trung gian, Lũy Cốt tòa cao chót vót, ngước mắt lên là có thể trông thấy, căn bản không cần đi tìm.

Lũy Cốt tòa giống hệt cảnh được chứng kiến lần trước, phía dưới đều là xương cốt, không thể nhận ra những xương cốt đó thuộc bộ phận nào.

Dưới Lũy Cốt tòa, xương cốt chồng chất, âm khí tràn ra từ bên trong đen kịt, khi sương đen tràn ngập hoàn toàn sẽ không thể nhìn thấy thứ chất cao ở phía dưới lại là một đống xương cốt.

Quỷ binh canh gác trong thành thấy có kẻ địch xâm nhập, một số bò lên trên mái ngói, kéo dây cung bắn tên ra.

Hoa Túc phóng thích uy áp trên người, Dung Ly cũng cảm giác trên vai như bị núi Thái Sơn đè lên, đầu óc vang ầm ầm. Nàng đang khó chịu, một bàn tay đặt sau lưng nàng, làm giảm bớt sự khó chịu của nàng.

Còn những quỷ binh bị tơ quỷ thao túng thì không hề dao động, đều đã trở thành con rối, làm sao biết sợ.

Mưa tên vụt vụt bay tới.

Hoa Túc chụp lấy, ngón tay thon dài hơi dùng sức bẻ gãy những mũi tên kia.

Mũi tên rơi xuống hóa thành quỷ khí, biến mất vô ảnh.

Hoàn lâu vốn chính là một vòng tròn, quỷ binh cầm cung dài đều kéo chặt dây, muôn vàn mũi tên từ tám hướng ập đến, rõ ràng coi nàng và Hoa Túc thành bia ngắm.

Nhưng sắc mặt Hoa Túc không thay đổi, nâng cánh tay lên chưởng bay những mũi tên đó, khi đến gần Lũy Cốt tòa, quả thực lại thấy tơ quỷ rậm rạp.

Hoa Túc hừ lạnh một tiếng, "Không biết Thận Độ trốn ở nơi nào, nhưng tất nhiên không ở bên trong tơ quỷ, hắn bày ra pháp trận túng tà này nhưng chưa chắc dám vào trong trận."

Dung Ly liên tục xoay chuyển đôi mắt, phía trước đều là tơ quỷ, còn Lũy Cốt tòa lại nằm bên trong tơ quỷ!

Hoa Túc quay cổ tay, Họa Túy lập tức xuất hiện, trước khi tơ quỷ kéo các nàng vào ảo cảnh đã nhanh chóng phá vỡ nó.

Tơ quỷ dựng thẳng lên như mạng nhện mỏng tức khắc rạn nứt, từng sợi từng sợi đón gió bay đi.

Một sợi tóc bạc bay qua trước mặt Dung Ly, nàng không khỏi giơ tay lên muốn chụp lấy, nhưng trong lòng chợt nhận ra, có lẽ không chạm vào thứ này được.

Vừa muốn thu tay lại, Hoa Túc vòng lấy cổ tay nàng, thở phì phì nói: "Nàng chụp nó làm chi, cả đầu tóc của ta không đủ cho nàng thưởng thức sao."

Dung Ly lúng túng, "Rốt cuộc cũng là của nàng, sao nàng còn giận."

Hoa Túc lạnh giọng, "Thứ đã bị người khác sử dụng, ta không thèm nhận, nàng cũng đừng chạm vào, vừa đen đủi vừa dơ."

Dung Ly đành phải nói: "Ta không chụp lấy nó nữa, đỡ phải khiến bản thân bị dính ô uế, nàng lại không cần ta."

Hoa Túc nhíu mày, "Nàng đang nói lời kỳ quái gì vậy?"

Dung Ly chớp chớp mắt, vô tội vô cùng.

Hoa Túc khẽ hừ một tiếng, bay lên cao hơn, đến trước Lũy Cốt tòa dễ như trở bàn tay.

Dung Ly cúi xuống nhìn thấy mười vòng hoàn lâu đều ở dưới chân, thấp thấp bé bé như giấy cuộn lại, nhất thời có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Nàng nghĩ thầm, may mà Hoa Túc đã khôi phục tu vi, hồn có thể trở về thân xác, Động Minh Đàm còn khô cạn, nếu không thì cũng không biết làm sao mới có thể đến trước Lũy Cốt tòa này.

Nàng dời ánh mắt, lo lắng cắn môi dưới, sợ Thận Độ sẽ từ nơi nào đó vụt ra.

Phía trên xương cốt chồng chất nói là Lũy Cốt tòa, kỳ thật lại giống một cung điện, chỉ là cung điện cũng không quá rộng, chưa nạm vàng khảm bạc, khắp nơi bài trí thật đơn giản, mang hai màu đen trắng.



Cửa mở ra, trong điện trải thảm đen, chẳng những không xa hoa mà thậm chí còn rất sơ sài, ngay cả án thư cũng không thấy, chỉ có một chiếc ghế đen hôi hổi quỷ khí đặt ở trong.

Ghế đen rỗng tuếch, bên trên phủ gấm đen.

Hoa Túc bay đến trước cửa điện, buông eo Dung Ly ra rồi đổi lại nắm chặt tay nàng, đứng bất động nhìn vào phía trong, bình tĩnh nói: "Chỉ có Họa Túy trong người, mới có thể ngồi lên chiếc ghế kia được, chiếc ghế kia được ngưng tụ thành từ quỷ khí oán giận, ta giấu quỷ lực của U Minh Tôn ở dưới đó."

"Nếu không có Họa Túy trong người mà ngồi lên ghế thì sẽ thế nào?" Dung Ly hỏi.

Hoa Túc nhàn nhạt đáp: "Sẽ chết, bị hóa thành quỷ khí hòa nhập vào oán giận bên trong."

Dung Ly sửng sốt, "Nàng nói Thận Độ có thể đã bị......"

Nàng còn chưa nói xong, Hoa Túc đã nghe hiểu, nàng ấy xùy một tiếng: "Sẽ không, lời này ta đã từng nói với hắn, cũng bởi vì nói quá nhiều nên hắn mới biết ta chính là Họa Túy, rồi có ý đồ đối với ta. Hắn có thể đi đến mức này thì không phải quá ngu dốt, làm sao không muốn sống mà ngồi lên chiếc ghế kia được?"

Dung Ly khẽ gật đầu, "Vậy nàng muốn làm thế nào?"

Hoa Túc quay lưng nhìn ra bên ngoài, dường như không đặt Lũy Cốt tòa mà chúng quỷ mơ ước này vào mắt.

Dung Ly nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, thấy những đám ma trơi tụ tập ở tầng thứ nhất bên ngoài hoàn lâu, quỷ binh bị tơ quỷ thao túng đứng trên mái ngói chậm rãi tiêu tan, vốn đã là quỷ, sau khi chết không có thi hài, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trên đời này, biến mất vào hư không.

Từng đám ma trơi cháy đến tầng thứ ba bên ngoài hoàn lâu, tổng số quỷ binh ở mười tầng lâu không chỉ có 3000, nhưng lại bị 3000 quỷ binh mà Cô Sầm chỉ huy đánh tan.

Quá thuận lợi, thuận lợi đến khiến người kinh ngạc.

Dung Ly mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nếu Thận Độ thật sự đã chạy trốn, nghĩa là từ bỏ Lũy Cốt tòa, nếu thật sự từ bỏ Lũy Cốt tòa, chẳng phải quỷ kế mấy năm nay của hắn trở thành lãng phí sao, còn việc bày ra pháp trận túng tà xung quanh Lũy Cốt tòa có ích lợi gì.

Nàng vội giữ chặt bàn tay của Hoa Túc, "Ta cảm thấy...... Hình như Thận Độ chưa rời đi, nên cẩn thận chút cho thỏa đáng, có lẽ hắn vẫn còn kế hoạch gì đó."

Hoa Túc nhíu mày, "Vậy không phải tốt hơn sao, đỡ cho ta phải đi tìm hắn."

Dung Ly lắc đầu, "Ta sợ hắn đánh lén sau lưng."

Hoa Túc cười lạnh, "Ta còn sợ hắn?"

Dung Ly nói ngay: "Ta là muốn nàng hành động cẩn thận."

"Không sao." Hoa Túc không để bụng, thật sự coi thường Thận Độ.

Nghĩ lại cũng phải, hiện tại có Họa Túy trong tay, hơn nữa không còn nước của Động Minh Đàm trợ giúp, có lẽ chỉ khi Thận Độ đưa thần tiên trên trời xuống, mới có thể thay đổi tình thế.

Dung Ly vẫn lo lắng, bên tai tựa hồ nghe thấy tiếng nước, tiếng nước này khác với tiếng sóng của Điền Linh Độ, lẳng lặng như dòng nước chảy chậm rãi, ở gần sau tai nàng.

Nhưng nước trong Thương Minh Thành từ đâu ra, đưa mắt nhìn xa, khắp nơi đều là các tầng lâu vòng tròn, ngay cả miệng giếng cũng chẳng có.

Hoa Túc thấy tinh thần của nàng không tập trung, trên trán còn đổ mồ hôi, liền lấy chiếc khăn nhét bên hông của nàng ra, lau mồ hôi trên trán cho nàng, "Sao căng thẳng như vậy, không tin ta?"

"Không phải." Dung Ly kéo tay nàng ấy hỏi, "Nàng có nghe thấy âm thanh gì không?"

Hoa Túc nhướng mày, "Âm thanh thế nào, nếu nàng nói tiếng đánh nhau bên ngoài, vậy đương nhiên là có."

Dung Ly lắc đầu, "Tiếng nước."

Hoa Túc không ngạc nhiên, "Có thể nghe thấy tiếng nước của Điền Linh Độ cũng không có gì lạ, với thính lực hiện tại của nàng, cho dù là tiếng nước bắn tóe lên đá vụn ở bên kia, cũng có thể nghe được rõ ràng."

"Không giống nhau." Bây giờ Dung Ly đã là du hồn nhưng vẫn cảm thấy trong lòng rối như tơ vò.

Nàng vừa dứt lời, dưới đất dường như có thứ gì vang lên, kêu rào rào, giống địa long đang quay cuồng.

Dung Ly vội vã hỏi: "Đây lại là tiếng gì, nàng có nghe thấy không?"

Hoa Túc hiển nhiên nghe thấy được, sắc mặt hơi thay đổi, cúi đầu nhìn xuống đất, toàn bộ gạch lát trên mặt đất rạn nứt, vết nứt lan rộng ra, một vài nơi trong hoàn lâu có vẻ muốn sụp đổ!

Nhưng dưới nền đất lại không có quỷ khí dâng lên, thứ giấu phía dưới căn bản không phải quỷ, vậy là cái gì?

Dung Ly chóng mặt hoa mắt, dường như có thứ gì đang chui trong đầu giống hệt con trùng, khiến đầu nàng bị đau. Nàng hớt hải giơ tay ôm đầu, "Đau đầu."

Hoa Túc nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, vội rót quỷ khí vào trong đầu nàng, nhưng quỷ khí rót vào lại bị bật ra.

Nàng ấy liền hỏi: "Lúc trước nàng nói, mắt đầm ở nơi nào?"

Dung Ly cố gắng trả lời: "Xích Huyết Hồng Long nói...... Mắt đầm ở trong linh tương của ta."

Hoa Túc hơi nheo mắt, "Sợ là mắt đầm trong linh tương của nàng muốn sống lại."

Dung Ly thật sự không hiểu, nhưng hiện tại rất khó chịu, không thể suy nghĩ tại sao mắt đầm sống lại được.

Phía dưới vang ầm một tiếng, vài nơi của hoàn lâu bị sụp đổ chìm xuống bùn, ngay khoảnh khắc sụp xuống, có thứ gì ào ào bắn ra ngoài.

Hai lỗ tai Dung Ly ong ong, nàng tập trung nhìn vào, thứ bắn ra kia rõ ràng là nước.

Nàng đau đầu dữ dội, bây giờ mới hiểu được, mắt đầm trong linh tương bị dòng nước đó tác động, nó rung chuyển làm nàng bị đau.

Nước bắn tung toé, chỉ trong chớp mắt đã dâng lên cao ba thước, mà Lũy Cốt tòa...... Hiển nhiên cũng bị ngập một đoạn.

Sắc mặt Hoa Túc âm u, "Đây là cái gì."

Dung Ly vịn vào tay nàng ấy, hơi nâng cằm lên, nàng bị đau đến mức không nói nên lời, "Đây là nước của Động Minh Đàm, nơi này sao lại có nước của Động Minh Đàm, ai đã giấu nó ở dưới lòng đất?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play