Thần sắc của Hàn Lam Nguyệt càng nói càng trở nên ngoan độc, đôi mắt xinh đẹp cũng dần thâm hiểm hơn khi nhìn về mẫu tử Hoắc thị!

'' Nhưng trước đó ta sẽ cho hai người các ngươi cảm nhận một chút niềm vui cuối cùng! ''

Nói rồi Hàn Lam Nguyệt ra lệnh cho Xài Hồ khống chế Hoắc thị lại, xong lại tìm đến ba tên chăn ngựa mà cô đã sắp đặt từ trước.

'' Nên làm việc của các ngươi rồi ''

Ba tên chăn ngựa nghe thấy thì ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ và thù ghét nhào vào bắt lấy Lâm Thuần An.

'' Mấy tên hèn hạ các ngươi muốn làm gì nữ nhi của ta! ''

Hoắc thị thấy vậy thì hoảng sợ la hét.

'' Các ngươi...các ngươi muốn làm gì ta? ''

'' Mau cút đi cho ta, nếu không thì ta sẽ một lần nữa khiến các ngươi sống không bằng chết. ''

Lâm Thuần An tuy bị thương không đứng được nhưng vẫn còn rất hung hăng.

,, Chát,,

Một trong ba tên kia thẳng tay tát mạnh một cái đau điếng vào mặt của Lâm Thuần An.

'' Ngươi dám.... ''

,, Xoẹt,,

Lớp y phục mỏng manh trên người Lâm Thuần An đã bị ba tên chăn ngựa kia xé đến chỉ còn lại mỗi một chiếc yếm đào bên trong.

'' Áaaa....''

'' Không được động vào ta, không ta sẽ giết chết các ngươi! ''

Ba tên kia chẳng mảy may sợ hãi vì lòng thù hận của họ đối với hai mẫu tử nhà này đã chất cao như núi.

Nếu vương phi không bảo lãnh cho họ thì họ dù chết cũng phải khiến hai mẹ con nhà này phải trả giá.

Không lâu trước đây, ba người họ đã làm việc vườn tược và chăn ngựa cho Lâm phủ.

Một hôm trong khi đang dắt ngựa cho Lâm Thuần An đi dạo trên phố thì con ngựa bỗng dưng bị thứ gì đó kích thích mà phi lên khiến cho Lâm Thuần An trong lúc đó đã bị ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Cú ngã khiến cho cô ta vô cùng mất mặt nên đã tức giận mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ba người đã trông coi con ngựa đó.

Sau việc đó thì cả ba người họ đều bị Lâm phu nhân lôi ra hỏi tội, vì không thuần hóa đàng hoàng và khiến cho đại tiểu thư gặp nguy hiểm nên bọn họ đã bị trừ đi lương của một năm tới.

Vì quá uất ức và bất bình nên bọn họ đã lên tiếng kêu oan và giải thích.

Vì bọn họ sau khi quay về đã kiểm tra lại con ngựa và phát hiện ở phần để chân bên phải có một vài vết đâm nhỏ, rất có thể là vì đoá bạch liên hoa bằng bạc được kết trên đôi hài của Lâm Thuần An đã gây ra, vì cánh hoa bằng bạc còn rất nhọn nên đã vô tình làm cho con ngựa bị đau nên mới phát hoảng lên như vậy.

Lâm Thuần An có sở thích treo trang sức hoa bạch liên được làm bằng bạc lên đôi hài vì cô ta cảm thấy như vậy thì mỗi bước chân của mình đều sẽ toát lên sự xinh đẹp và cao quý nhất.1

Nghe xong lời này thì Hoắc thị và Lâm Thuần An đều không tin, cho rằng bọn cùng đinh mạc hạng này đang sợ tội mà trốn tránh trách nhiệm.

Lâm Thuần An mặt mày hung hăng, còn dám đổ lỗi cho cô? cô ta giận giữ cầm theo roi da mà tiến đến đánh bọn họ đến người chảy đầy máu.

Mặc cho họ có van xin thế nào thì cô ta cũng không chịu ngừng tay, còn bảo thêm vài người đến để đánh.

Lâm phu nhân không những không can ngăn mà còn trơ ra để cho con gái muốn làm gì thì làm, vì trong mắt bà ta ba gã kia chỉ là hạng điêu dân thấp kém cái mạng cũng chẳng đáng là bao.

Thấy được sự ích kỷ tàn độc của mẫu tử nhà này nên ba người không kềm được uất hận mà lớn tiếng nguyền rủa bà ta và Lâm Thuần An.

Cũng chính vì lời này mà đã chọc giận đến bà ta, số phận thấp cổ bé họng thì làm được gì!

Lâm phu nhân đã âm thầm cho người hại bọn họ lâm vào hoàn cảnh nhà tan cửa nát.

Cha mẹ già thì phải lang thang đi xin ăn, còn nương tử thì bị bắt đi bán vào lầu xanh, con cái cũng đem đi bán vào các phủ để làm nô tỳ, còn bọn họ thì lưu lạc khắp nơi tìm việc khuân vác, chỉ mong có thể kiếm tiền để chuộc vợ và các con ra.

Quay lại thực tại, Lâm Thuần An đã sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi chảy xuống đầm đìa, còn Hoắc thị thì đau lòng nhìn con gái gào khóc đến khản cả họng.

Tất cả cảnh này đều được thu vào trong tầm mắt của Hàn Lam Nguyệt như một vở kịch.

Cô ngồi đó từ từ xem mẹ con họ diễn vai sướt mướt.

'' Tránh ra....cút đi..... '''

'' Mẫu thân cứu con với... ''

Lâm Thuần An gào góc vùng vẫy, còn ba tên kia ánh mắt chứa đầy lửa hận mà tàn bạo hành hạ cô ta.

Vương phi muốn bọn họ làm nhục Lâm Thuần An trước mặt nhiều người, tuy gớm ghiếc loại nữ nhân như Lâm Thuần An nhưng vì báo thù cho mình và thay cho vương phi thì bọn họ sẽ khiến cô ta phải chịu sự nhục nhã khốn cùng nhất!

Một trong ba tên bắt đầu động tay xé trách chiếc váy của Lâm Thuần An và đang chuẩn bị làm việc phá hủy danh tiếc của cô thì cô ta sau một hồi phản kháng và cầu cứu trong vô vọng bây giờ đã nằm im bất động.

Dưới sự chứng khiến của mẹ mình và cả những người mình ghét nhất, một người từng được người khác phải kinh nể ngước nhìn mà nay lại thảm hại đến mức còn không bằng một kỹ nữ lầu xanh.

Biết được Hàn Lam Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua cho minh, vậy thì Lâm Thuần An càng không muốn Hàn Lam Nguyệt được như ý.

Thay vì tiếp tục chịu sự nhục nhã đến tận cùng như vậy thì chi bằng chết đi cho xong!

Ánh mắt Lâm Thuần An tuyệt vọng nhìn về mẫu thân của mình.

'' Mẫu thân...''

'' Nữ nhi bất hiếu...!!! ''

Và sau đó kèm theo dòng suy nghĩ vĩnh biệt là một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khoé miệng của Lâm Thuần An.

'' Đừng mà... An Nhi của ta... ''

'' Con không được làm như vậy.... huhu ''

Hoắc thị bị Xài Hồ giữ chặt lại nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn con gái bị hạ nhục đến mức phải tự sát.1

Bà ta đau đớn vật vã khi chứng kiến đứa con yêu thương của mình chết đi như vậy.

Tiếng khóc ai oán của bà ta làm cho trái tim Hàn Lam Nguyệt đau nhói, mẫu thân của Vân Nhi cũng đã từng phải chịu nổi đau xé lòng như thế đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play