Mới một ngày sau khi Âu Dương Vũ Mặc thành thân. Nam Triều lại có chuyện.
"Mau mau mau, mau gọi các thái y đến đây. Hoàng Thái hậu trúng độc rồi, Hoàng Thái hậu trúng độc rồi"
Khắp hoàng cung một phen náo loạn hết cả lên. Phật Tâm Cung bao ngày yên tĩnh đến đâu, hôm nay người người lại đông hơn đến đấy.
Hoàng Thái hậu là người đứng đầu hoàng cung, tuy không đích thân lo việc chính sự đất nước, nhưng an nguy của bà cũng chính là nỗi lo lắng cho Nam Triều.
Âu Dương Vương, Từ Lan Hoàng hậu, Thanh Quý phi cùng các phi tần khác sau khi nghe tin đã vội vã bỏ lại mọi việc dang dở mà chạy đến đây.
Nghe nói sau khi Hoàng Thái hậu dùng bữa sáng xong, cơ thể cảm thấy mệt mỏi nên đã đi nghỉ ngơi.
Đến khi ma ma đến xem lại thì đã thấy bà ấy thổ huyết rất nhiều. Da dẻ không hồng hào như người khỏe, lại không trắng bệch như người ốm. Mà là rất đỏ, thậm chí còn có mạch máu nổi lên.
Tất cả các thái y trong cung đều được gọi đến, không ai dám chậm trễ.
Âu Dương Vương trong lòng không yên, đi qua đi lại, đôi lúc nhìn vào bên trong xem như thế nào.
Các phi tần khác thấy Thanh Lam một bên kề cạnh an ủi Âu Dương Vương, nhìn bà ta đắc ý như thế cũng chẳng thể làm gì.
Tình trạng của Hoàng Thái hậu còn chưa rõ ra sao. Huỳnh Công công lại chạy đến báo tin.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, Bắc Triều có động tĩnh ở biên cương!"
"Cái gì cơ chứ?'' - Âu Dương Vương lớn tiếng.
Chả phải hiệp định hòa thân gả Cố Công chúa Cố Lạc Miên đã xong hết rồi hay sao? Bây giờ Bắc Triều lại có động thái muốn phản bội sao?
"Mau, gọi tất cả mọi người lên triều ngay cho trẫm!"
Âu Dương Vương vội vã rời khỏi Phật Tâm Cung. Trước khi đi cũng chỉ dặn mỗi Thanh Lam ở lại chăm sóc cho Thanh Nhan.
Từ Lan Hoàng hậu bây giờ lo lắng lại càng thêm không yên. Dù mối quan hệ của bà với những người khác có ra sao, là Hoàng hậu thì làm sao có thể ngồi yên một chỗ được?
Bà cũng vội vàng rời khỏi Phật Tâm Cung.
Thanh Lam không hiểu chuyện liền nói:
"Hoàng thượng chỉ vừa rời đi, Hoàng hậu cũng muốn rời đi. Người là không quan tâm đến sức khỏe của Thái hậu sao?"
Bây giờ dù cho mọi ánh mắt có đang nghĩ xấu về mình như thế nào đi chăng nữa cũng đã không còn quan trọng. Từ Lan vẫn vội vã cùng Liễu ma ma rời đi.
Bà tức tốc đến Mặc Vương phủ. Xe ngựa chỉ vừa dừng lại trước cổng, bà đã nhanh chân bước xuống, ngay cả Liễu ma ma cũng không theo kịp.