Thang máy đi từ tầng hầm lên đến tầng một, cửa vừa mở ra, cô ngẩng đầu nhìn, bỗng chốc đơ người lại.
Một người đàn ông đang đứng ở bên trong, anh mặc chiếc áo len màu đen, thân hình cao ngất, đôi mắt đen láy sáng ngời, khí chất thanh lịch mà quý phái, vô cùng giống với con mèo mun mà cô nuôi trước kia.
Không phải vì cô nhớ mèo đến đau lòng nên mới sinh ra cảm giác này đâu!
Ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông khẽ cúi đầu, nghiêng người sang một bên nhường chỗ cho cô.
Cô bước vào, xoay người ấn số tầng 28.
Số 30 sáng đèn, hiển nhiên là người đàn ông kia sống ở tầng 30.
Nhưng kỳ lạ một điều, cô chưa gặp anh ở khu chung cư này bao giờ.
Thang máy bắt đầu đi lên, cô ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt người đàn ông được phản chiếu qua gương khiến cô lúng túng phải vội vã dời tầm mắt, quay đầu nhìn từng con số đang nhảy trên màn hình.
Lần đầu tiên trong đời cô nhận ra rằng thang máy nhà mình lại đi nhanh như thế này.
Sau khi về nhà cô lập tức tám chuyện với mẹ: “Tầng 30 có người mới đến hả mẹ?”
Mẹ: “Mẹ có biết đâu, không nghe thấy động tĩnh gì cả.”
Nghe mẹ nói vậy khiến cô càng ngạc nhiên hơn, ngày hôm sau đi đóng thuế hỏi người thu tiền mới biết được tầng 30 của tòa nhà đã được sửa xong từ đầu năm rồi nhưng vẫn không có ai ở, bởi vì tiền cơ sở vật chất vẫn chưa được chi trả.
Nói cách khác nghĩa là nhà ở tầng 30 không có nước lẫn không có điện.
Khi quay về đứng ở tầng một chờ thang máy, trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ về tầng 30, bất thình lình thấy ở góc cầu thang có một bóng đen lóe lên, khi cô quay đầu lại thì thấy một cái đuôi màu đen.
Cô vội đuổi theo thì bỗng dưng nhào vào một lồng ngực vững chắc ấm áp, ngay sau đó cả người cô được một vòng tay ôm trọn.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Cô xoa mũi ngẩng đầu lên thì phát hiện là người đàn ông sống ở tầng 30.
Đối phương cười với cô: “Hôm nay không đi thang máy à?”
“À, tôi đang tìm mèo của tôi.”
“Mèo trông như thế nào?”
“Mèo mun, đen thui mà xinh lắm, anh có thấy nó bao giờ chưa?”
“Xin lỗi, tôi chưa gặp bao giờ.”
“À.”
Cô đi ra cầu thang nhìn đi nhìn lại một lúc, đúng là không thấy cái bóng đen nào cả.
Hai người bước vào thang máy, anh ấn số tầng giúp cô, một lúc sau cô bỗng nhiên cất tiếng gọi: “May Mắn.”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô: “Ơi?”
Một từ “Ơi” thôi mà sao lại vi diệu như thế này, tựa như là đang hỏi cô nhưng vừa nãy khi cô hỏi thì đáp lại rất nhanh, tựa như là đang trả lời cô.
“Đó là tên con mèo của tôi.” Cô cười giải thích cho anh hiểu.
“À.” Anh nhướng mày: “Tên này, nghe không hay lắm.”
“Ừ.” Ánh mắt cô cong cong ý cười: “Mèo của tôi cũng không thích cái tên này, mỗi lần gọi nó như vậy nó đều trưng ra cái biểu cảm ghét bỏ.”
Sáng sớm hôm sau cô đã chạy lên căn nhà ở tầng 30, lặng lẽ đặt tô thức ăn mà May Mắn thích nhất ở ngoài cửa, buổi chiều đi lên nhìn thì thấy thức ăn trong tô đã hết sạch nhưng tô vẫn được đặt nguyên ở chỗ cũ, như là đang chờ được cho ăn.
Ngày tiếp theo cô còn ôm theo bịch cát cho mèo đi lên tầng 30, khi đang đổ thức ăn vào tô thì cửa nhà mở ra, người đàn ông đứng ngoài cửa, đưa mắt nhìn cô.
Cô bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.
Anh cũng đi ra ngồi xổm xuống cạnh cô, ánh mắt mang theo nụ cười: “Ra mắt thì phải tặng hoa gửi cơm, vậy mà đây là lần đầu tiên tôi gặp người tặng thức ăn mèo cho tôi rồi coi tôi là mèo luôn.”
Vẻ mặt cô thành thật: “Anh rất giống May Mắn của tôi.”
“Cảm ơn cô.”
Nửa tháng này cô như người bị lên cơn điên vậy, cứ đi lên tầng 30 đổ thức ăn cho mèo vào tô, không bỏ sót một ngày nào, không biết anh phải xử lý ra sao nữa.
Thỉnh thoảnh anh nghe thấy âm thanh ngoài cửa thì sẽ ra nói chuyện vài câu với cô.
“Vẫn chưa tìm được mèo sao?”
“Thật sự coi tôi là linh hồn của con mèo nhà cô à?”
“Cô muốn vào nhà ngồi chút không? Tôi mới mua một bộ game cảm biến đấy.”
“May Mắn của tôi cũng thích chơi mấy cái trò này lắm, nó chơi bắn cá siêu giỏi.”
*
Nhà anh có nuôi một con mèo lông vàng, vô cùng lạnh lùng, cứ ngồi yên trên sofa chẳng chịu đả động thứ gì, mắt cũng không thèm mở ra để nhìn ngắm xung quanh.
Anh mở tủ lạnh lấy đồ uống cho cô, trong tủ ngập tràn cá khô với giăm bông.
Đây là hai món mà May Mắn thích ăn nhất.
Cô liếc mắt nhìn anh, đối phương lập tức hiểu cô muốn nói gì: “Tôi không phải May Mắn của cô.”
“À.”
Trên ghế sofa có một cái gối ôm hình bốn chiếc sừng, trên mỗi chiếc sừng đều có một quả bóng nhỏ, khi anh chơi game đều ôm cái gối này.
Ớ, đây cũng là cái gối ôm May Mắn thích nhất.
Vì thế ngày nào cô cũng chạy lên nhà anh, may sao anh ở một mình nên không gây ảnh hưởng gì cả.
Valentine đến, cô mua socola mang đến nhà anh, kết quả gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.
Anh đi hẹn hò sao?
Cảm xúc mất mát dâng trào trong lòng, không muốn đợi thang máy nữa nên cô đi cầu thang bộ nhưng đèn ở hành lang lại bị hỏng, cô còn không cầm điện thoại theo, đang muốn mở cửa nhà thì đụng phải một cơ thể ấm áp, vốn định gào lên thì tay đã bị người ta nắm lấy.
“Anh đây.”
Tim cô như muốn ngừng đập, ngẩng đầu nhìn anh trong bóng tối: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Chờ em còn gì.”
“À em vừa mới đi từ nhà anh xuống.”
Cô nói xong thì nghe thấy anh khẽ cười: “Đi lên tìm anh làm gì?”
“Tặng anh socola thôi, shipper vừa đưa đến.”
“Sao lại tặng anh socola?”
“Thích anh còn gì, còn anh lại đứng ở cửa nhà em làm gì?”
“Định tỏ tình, ai ngờ lại để em nói trước rồi.”
Cô phiền muộn: “Thế sao anh không nói trước?”
Sau khi ở bên nhau, cô cũng không mang thức ăn cho mèo lên nhà anh nữa, nhưng nhiều khi vẫn coi anh là con mèo May Mắn của mình.
“Em mua đồ chơi này cho anh nhá? Chắc chắn May Mắn sẽ thích lắm.”
“Ăn ngon không anh? May Mắn thích nhất là em làm cho nó ăn món này.”
“Haha, May Mắn cũng thích liếm em.”
Anh không thể chịu được nữa, quyết định phát đơn tìm mèo cho cô, cuối cùng cũng tìm được con mèo mun ở quảng trường gần khu chung cư.
Đi lang thang hơn một tháng, vậy mà May Mắn vẫn sạch sẽ đen nhánh, còn mập hơn cả hồi trước.
“Thấy chưa, anh đã nói anh không phải May Mắn của em rồi.”
“Em biết mà.” Cô vừa trêu mèo vừa nói: “Vô lý, người thì làm sao mà biến thành mèo cơ chứ? Nếu em không giả vờ thì làm gì có cơ hội tiếp xúc với anh ô hay?”
////
Sau khi đưa cô về nhà, người đàn ông cũng quay trở lại căn hộ của mình, con mèo lông vàng ngồi trên sofa ngáp dài một tiếng, lười biếng duỗi người: “Nhìn mà mình cũng muốn đi lang bạt bên ngoài.”
“Hả? Sao lại thế? Mình nuôi cậu không tốt à?”
“Mỗi ngày phải nhìn cậu anh anh em em với con người mà ngán ngẩn, không thể chịu nổi.”
“Cậu có thể vào phòng mà?”
“Không phải sợ bạn gái cậu nghi ngờ à? Mình cảm thấy cô gái đó tinh quái gì đâu.”
Người đàn ông bật cười, từ chối đưa ra ý kiến.
“Vì vậy, đến bao giờ cậu mới định nói cho cô ấy biết, cậu chính là May Mắn?”
Anh xoa mũi mình: “Cứ phải khuyên cô ấy đổi tên cho mình đã rồi hẵng nói.”
///
“Ầy dà, May Mắn nhà em lại đi lang thang bên ngoài rồi.” Cô nói: “Sau mà tìm được chắc chắn phải nhốt nó lại.”
“Ừm? Sao May Mắn nhà em lại bỏ nhà ra đi?”
“Có lẽ bởi vì nó đang đến thời kỳ động dục, em nói phải dẫn nó đi thiến thì bị nó nghe được.
Anh cười: “Nghe thấy từ thiến thôi mà cả người anh đã rợn lên, khó chịu rồi.”
“Anh cũng không phải là mèo thì anh sợ cái gì, à anh nhìn cái này thấy thế nào?”
Người đàn ông quay đầu, vẻ mặt chê bai: “May Mắn là mèo đực, sao lại mua màu hồng?”
“Không đáng yêu sao?”
Anh khẽ mỉm cười: “Em thích là được rồi.”
Hai người mua đồ xong liền về nhà, lúc tạm biệt ở cửa thang máy anh còn oán trách: “Gặp nhau chỉ để anh dẫn em đi mua vòng cổ cho mèo, còn em thì chả thèm quan tâm anh.”
Tim cô như muốn mềm đi, không nhịn được tiến tới hôn cằm anh: “Được rồi, mai là cuối tuần, dẫn anh đi chơi cả một ngày nhé?”
Đến lúc này anh mới hài lòng rời đi.
Cô về nhà tắm, khi chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy tiếng cào cửa, mở ra nhìn, quả nhiên là May Mắn đang ở đây.
“Ai chà, cuối cùng cũng chịu về rồi?” Cô ôm May Mắn vào lòng, vuốt ve đầu nó, mèo con thoải mái đến mức còn gầm gừ mấy tiếng.
Cô cầm lấy chiếc vòng định đeo vào cổ May Mắn: “Này, đừng làm loạn chứ, ngoan nào.”
Sau khi đeo vòng cổ cho May Mắn xong thì cô đã cảm thấy hối hận, May Mắn vô cùng đẹp trai, cái vòng cổ màu hồng này đúng là chẳng ăn nhập chút nào với hình tượng của nó.
Ngày tiếp theo, sau khi cho mèo ăn xong cô liền đi lên nhà bạn trai mình, kết quả bấm chuông cả nửa ngày cũng không có người ra mở cửa.
“Anh không ở nhà sao?”
Cô vừa gọi điện thoại vừa đi về nhà mình. Ngay khi mở cửa ra đã thấy một người đàn ông trần như nhộng nằm trên mặt đất khiến cô sợ hãi hét toáng lên.
“Đừng hét… Là anh.”
Là bạn trai cô.
“Nhanh đến giúp anh… Cởi cái vòng này ra đi, siết cổ anh chết mất.”
Lúc này cô mới phát hiện ra vòng của May Mắn đang ở trên cổ anh, bởi vì rất chặt nên mặt anh cũng đỏ cả lên.
“Tới đây tới đây.” Cô cầm gối ôm tới che đi bộ phận quan trọng nào đó trên người anh, vừa giúp anh cởi vòng cổ vừa buồn bực than vãn: “Sao anh lại… Thích chơi mấy trò khẩu vị nặng như này, còn mèo nhà em thì sao?”
Rốt cuộc chiếc vòng cũng được cởi ra, anh vội vàng hít thở sâu vài cái.
Sau khi thanh tỉnh trở lại anh mới nhìn thấy khuôn mặt đỏ au của cô khiến anh cũng cảm thấy xấu hổ.
“Anh cần giúp không?” Cô chỉ vào cái gối ôm đang che đi vị trí nào đó: “Hình như nó đang lên cơn đói thì phải.”
Người đàn ông bị chính nước bọt của mình làm cho sặc, ho khan mấy tiếng: “Anh mượn phòng tắm của em một lúc.”
“Phòng tắm không có đồ cho anh dùng đâu.” Cô đi theo sau anh, vừa đi vừa nói rồi bị anh nhốt ở ngoài cửa.
Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên.
Mặc dù ngoài tiếng nước ra thì không có thanh âm nào khác nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh bên trong, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng chửi thề của anh.
Cô gõ cửa: “Haha, anh có cần giúp không?”
Không có người trả lời.
“Bảo bối à, bạn gái anh còn đang ở bên ngoài, anh nhất định phải tự mình giải quyết ở bên trong sao?”
Giây tiếp theo cửa phòng tắm được mở ra, cô bị người đứng bên trong kéo vào, ấn lên trên tường.
Người đàn ông quấn khăn tắm, thân trên ướt đẫm, vô cùng quyến rũ.
“Em phải giải quyết giúp anh?” Môi người đàn ông tựa như đang dán bên tai cô, thanh âm trầm thấp mê người.
Cô đỏ mặt “Ừ” một tiếng.
Chữ “Ừ” này dần biến thành tiếng rên rỉ yêu kiều, anh khẽ hôn tai cô, rồi từ cổ trượt dần xuống, cuối cùng anh bế cô với đôi chân mềm oặt đi ra bồn tắm.
Anh rất muốn kìm nén bản thân mình, nhưng bởi vì đang trong thời kỳ đặc thù của loài mèo, cơ bản là không thể khống chế được chính mình.
Cuối cùng đành phải làm loạn cả phòng tắm lẫn phòng ngủ nhà cô.
Cô ngủ thẳng đến trưa hôm sau mới tỉnh lại, sau khi thức dậy chuyện đầu tiên phải làm là đá anh một cái, dù bây giờ chân cô tê không chịu nổi: “Anh làm sao vậy, đến kỳ động dục à?”
“Ừ.” Người đàn ông trở mình, dang tay ôm cô vào lòng.
“Ừ cái gì mà ừ! Anh không phải May Mắn thì động dục cái rắm à!”
Lần này thì anh không lên tiếng đáp lời cô.
Nhưng lại khiến cô sững người: “May Mắn ư? Sao anh lại đeo vòng cổ của nó? Anh vào nhà em bằng cách nào? Hình như em còn chưa đưa chìa khóa nhà cho anh mà?”
Người đàn ông “Ừ” một tiếng, âm thanh được phát ra từ sâu trong cổ họng.
Một suy nghĩ lớn mật bỗng dưng hiện lên trong đầu cô: “Anh? Anh là May Mắn thật à?”
“…Ừ” Anh hừ một tiếng: “Tên này khó nghe chết đi được, đừng gọi anh như thế.”
“Vậy anh muốn đổi tên sao?”
“….Không.”
“Đó, vẫn phải gọi May Mắn thôi.” Cô nói: “Tên này dễ nghe biết bao nhiêu, lại còn ý nghĩa nữa chứ.”
“Em thích là được rồi.”
“Này, anh là May Mắn, vậy bây giờ em sờ đầu anh thì anh sẽ gầm gừ luôn à?”
“Gầm gừ thì không nhưng động dục thì có, liệu em muốn thử xem như thế nào không?”
HOÀN.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT