Hoắc Cẩm Thành vừa lái xe đi đã phải vội phanh lại, quay đầu nhìn về phía cô, lạnh lùng hỏi: “Anh nói cô ấy là người yêu cũ của anh bao giờ?”
Dù sao thì bình thường mỗi lần Hoắc Cẩm Thành lên tiếng cũng đều dùng cái thái độ lạnh lùng chê bai cô đủ kiểu nên Ninh Phỉ cũng không sợ, tiếp tục thì thầm: “Này, nếu không có quan hệ đặc biệt với chị đẹp đó thì sao đại boss như anh lại tỏ vẻ khác thường vậy?! Chậc chậc, còn khoe mẽ tình cảm ra chứ, hy sinh anh dũng quá đi mất. Đúng rồi, chiều nay chị Trần thấy chúng ta đi cạnh nhau, anh có muốn giải thích với chị ấy không? Tránh việc chị ấy hiểu lầm chúng ta có quan hệ mờ ám.”
Chủ đề nói chuyện được thay đổi, tựa như cô không hề quan tâm đến quan hệ của người đàn ông này và người đẹp Lena.
Ban đầu Hoắc Cẩm Thành còn tưởng rằng cô nhóc này cuối cùng cũng biết ghen là gì, ai ngờ cô lại độ lượng như thế, khó chịu chộn rộn trong lòng, sắc mặt anh càng lạnh hơn: “Chúng ta là quan hệ hôn nhân danh chính ngôn thuận thì có gì mà mờ ám?”
Ninh Phỉ âm thầm oán trách anh, trước kia vừa mới đăng ký kết hôn xong anh còn cảnh cáo em không cho em được công khai hôn nhân của chúng ta còn gì? Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn. Hay anh cần bia đỡ đạn cho mình nhưng lại không muốn thừa nhận nhỉ?
Thôi thôi, làm nhân viên quèn thì phải bao dung cho cái tính thích tự do phóng khoáng của ông chủ.
Một lúc sau Ninh Phỉ cũng cảm nhận được tâm trạng của Hoắc Cẩm Thành hình như không tốt lắm nên giờ cả mặt cô hiện lên dòng chữ “Anh nói gì cũng đúng” rồi làm động tác kéo khóa miệng, im thin thít.
Hoắc Cẩm Thành cũng cảm thấy sầu muộn, rõ ràng chỉ hơn kém nhau có 3 tuổi mà sao em lại khó hiểu thế không biết? Không sao, không có tiếng nói chung thì thôi bỏ qua, “làm” nhiều hơn là được. Người ta cũng nói rồi, con đường ngắn nhất để đi tới trái tim phụ nữ là… Khụ khụ.
Vì vậy, sau khi vào nhà, Ninh Phỉ vừa mới cởi cái áo khoác lông vũ dày sụ ra đã bị người đàn ông nào ôm chầm lấy từ phía sau, đè lên sofa…
Ninh Phỉ: … Cái khỉ gì? Tại sao vừa mới gặp người yêu cũ, à đâu, có lẽ phải gọi là đối tượng không theo đuổi được trước đây chứ, mà giờ về nhà đã đối xử tàn bạo với cô như vậy? Thì ra trái tim của người này có thể tách biệt hoàn toàn với thân thể.
Ninh Phỉ giữ được khoảng cách, thở hổn hển kháng nghị: “Lửa dành cho phụ nữ khác thì anh cũng đừng phát tiết lên người em chứ??”
Lửa dành cho phụ nữ khác cái quái gì? Rõ ràng từ trước đến giờ chỉ có mình cô thôi hiểu không? Xem ra cô cũng không phải người vô tâm lắm. Hoắc Cẩm Thành nắm cằm cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng chìm trong bóng tối khiến cô không thấy rõ sắc mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn vang lên: “Nhân lúc anh không ở nhà dám trốn đi ăn, hửm?”
Trong lòng Ninh Phỉ kêu gào: “Mẹ nó, tại sao lại tính sổ vào lúc này? Cô cũng chỉ trốn đi ăn cay thôi mà sao anh phải dùng cái giọng chất vấn như thể phát hiện vợ mình đi vụng trộm bên ngoài vậy?
Hoắc Cẩm Thành cắn mạnh lên vành tai xinh xắn đáng yêu của Ninh Phỉ, làm cô đau đớn rên lên, rồi anh lại an ủi bằng cách liếm mút không ngừng, giọng nói tiếp tục văng vẳng bên tai cô: “Buổi chiều còn cố tình không nhận điện thoại của anh?”
Ninh Phỉ khóc không ra nước mắt: “Anh hiểu nhầm rồi! Hiểu nhầm hiểu nhầm! Tổng giám đốc tha mạng! Ai ôi đau, tổng giám đốc có thể nhẹ tay một chút không…”
Hoắc Cẩm Thành: “Thời điểm này phải gọi là chồng.”
Ninh Phỉ: “…”
Bà nội nhà anh, người đàn ông này bình thường lúc nào cũng trưng ra cái vẻ lạnh lùng cấm dục, ở trước mặt người ngoài thì chẳng bao giờ để lộ quan hệ hai người nhưng hôm nay không chỉ phá lệ nắm tay cô mà còn show ân ái nữa chứ, cũng chẳng hề “vùi đầu làm việc” tăng ca như bao ngày, giọng nói thì dịu dàng hẳn đi… Chắc chắn là vì hôm nay anh gặp được tình yêu cũ Lena!
Hình ảnh tiếp theo đã được làm mờ không thể phát sóng. Nói đơn giản thì em gái Ninh Phỉ nhỏ bé đáng thương như con cá nằm trong nồi bị lật qua lật lại, X hết lần này đến lần khác.
Mà á, càng vô nhân đạo hơn nữa chính là rạng sáng hôm nay, vừa mới mơ màng tỉnh giấc Ninh Phỉ đã bị gã đàn ông vô lương tâm nào đó “xúc” ra khỏi chăn, nói rằng thể~ lực~ của~ cô~ quá~ kém~, anh thay quần áo thể thao giúp cô, bắt ép cô ra khỏi nhà để “hưởng thụ” gió lạnh bên ngoài, chạy quanh tiểu khu nửa tiếng trời…
Ninh Phỉ không còn tí năng lượng nào trong người, đành ôm cây đứng ăn vạ không chịu đi.
Sáng thì phải đi làm kiếm sống, tối thì bị… X, đêm ngày khổ cực, bây giờ mới sáng thứ bảy, trời đông rét mướt vậy mà không cho cô được giấc ngủ ngon…
Ninh Phỉ ôm gốc cây khô trơ trụi, dáng vẻ sống chết cũng không chịu chạy, thở hổn hển gào to: “Hoắc Cẩm Thành, ly hôn đi! Em muốn ly hôn!! Bà đây không chạy nữa!!”
Từng câu chữ vẫn luôn giữ trong lòng không dám nói ra nhưng giờ đã bật thốt thành lời.
Sáng sớm trời đông lạnh lẽo, gió thổi gào thét bên tai, người sống ở tiểu khu xuống phố chạy bộ cũng rất ít, Ninh Phỉ gào to như vậy, dù bị mất sức nên khí thế chẳng rõ được bao nhiêu, nhưng vẫn bị một bà lão chừng sáu mươi tuổi đi ngang qua nghe được.
Bà lão dừng bước, đi nhanh về phía đôi vợ chồng son, cười híp mắt nhìn hai người giận dỗi, giọng nói trong trẻo vang lên: “Cô gái nhỏ à, chồng cháu cũng vì lo cho sức khỏe của cháu thôi nên đừng tức giận như vậy. Được tấm chồng đẹp trai như thế này mà cũng không cần, nếu mà nhường cho người khác thì cháu có tiếc không? Trước kia bà cũng ghét tập thể dục lắm, may nhờ có ông bạn già suốt ngày kéo bà đi tập không cho nghỉ ngày nào, nên giờ cả hai hơn bảy mươi rồi mà sức khỏe vẫn dồi dào lắm.”
Ông lão đang ở phía xa đi tới kéo tay bà lão: “Chạy nào chạy nào, còn hai vòng nữa thôi. Đấy là chuyện của người trẻ, bà đừng dính vào. Cháu nhìn xem, “khuê nữ” nhà ông mỗi lần bực lên là nói muốn ly hôn, nói không biết bao nhiêu lần nhưng cũng có thành đâu.”
Hoắc Cẩm Thành cười tươi cảm ơn hai ông bà, nhưng đến khi nhìn Ninh Phỉ thì nụ cười biến mất, mặt lạnh đi hai bước tới chỗ cô đứng, không thèm nói một lời.
Ninh Phỉ càng ôm thân cây chặt hơn, ngay lúc cô tưởng Hoắc Cẩm Thành sẽ tức giận mắng cô, không thì cũng dùng sức kéo cô rời đi thì không ngờ anh lại xoay người, ngồi xổm xuống, khẽ nói với cô: “Không phải em mệt à? Lên đi, anh cõng em về nhà.”
Đợi mấy giây cũng không thấy Ninh Phỉ có động tĩnh gì, anh quay đầu, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ: “Anh đếm đến ba, em không lên thì thôi khỏi cõng.”
Chân Ninh Phỉ muốn mềm nhũn cả đi, chỗ này cách nhà mười phút đi bộ, có tài xế miễn phí mà không muốn thì còn muốn gì nữa… Vì vậy, một giây sau, Ninh Phỉ không biết mình lấy sức mạnh lẫn gan chó ở đâu mà nhảy cái vèo lên lưng Hoắc Cẩm Thành.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Cẩm Thành cõng cô, hơn nữa còn ở thanh thiên bạch nhật như vầy… Dù trên đường cũng chỉ thưa thớt vài người nhưng Ninh Phỉ tự hiểu rằng Hoắc Cẩm Thành chính là tên đầu sỏ khiến cô mệt mỏi như bây giờ nên anh phải cõng cô là đúng rồi… Hành động thay cho lời xin lỗi, cô vùi mặt vào lưng người đàn ông, vô cùng vui vẻ khi bị người đi đường bắt gặp nhưng cũng cảm thấy sợ hãi nếu thấy người ta phát hiện.
Cô cũng không hiểu chính mình đang làm sao nữa, càng ngày càng kiểu cách rồi.
Câu ly hôn Ninh Phỉ vất vả lắm mới nói được tạm thời bị gác lại, tựa như khi nãy chỉ là cô hồ đồ nói ra.
Tất nhiên vừa nãy là do Ninh Phỉ bực quá nên mới đòi ly hôn thật, nhưng lời nói ấy cũng mang theo mong muốn của cô. Ninh Phỉ sợ anh không coi lời cô nói là thật, lại sợ khi về nhà anh sẽ tính sổ mình. Nghiêm túc mà nói, trừ việc hai người kết hôn với nhau nhờ xem mắt thì còn có gì nhỉ… Theo tiêu chuẩn chọn chồng của chị em hiện giờ, Hoắc Cẩm Thành là người chồng ưu tú không thể nào bắt bẻ, anh không hề chơi trò mập mờ với bất kỳ người phụ nữ khác, cô thích món đồ nào cũng có thể vung tiền ra mua, không yêu cầu ép buộc cô phải làm bất cứ chuyện gì,… Dù người yêu cũ Lena có xuất hiện thì anh cũng dẫn cô đi cùng, tỏ rõ thái độ mình là người đã có chủ để phủi sạch quan hệ cũ, không quay đầu ăn cỏ.
Quyết định ly hôn với một người đàn ông xuất sắc như thế này, sau này sẽ không dây dưa rễ má với nhau nữa, cô không cảm thấy tiếc nuối sao?
Đương nhiên là tiếc nuối rồi. Thật ra thì, cô cũng không khác những người phụ nữ ở ngoài kia là mấy, đặt câu “Em muốn ly hôn” trên đầu lưỡi để người đàn ông của mình phải quan tâm, cái cô muốn thể hiện nhất chính là – Nữ vương đang rất khó chịu với anh đó, nếu anh chịu xin lỗi ngay lập tức, giải thích, lấy lòng, dỗ dành chị đây… Thì nữ vương sẽ miễn cưỡng mà tha thứ cho anh.
Nhưng Hoắc đại boss làm sao có thể xin lỗi, lấy lòng phụ nữ được… Anh mãi mãi ngồi ở vị trí cao nhất, nắm hết tất cả mọi thứ trong tay. Việc gì anh làm cũng đúng hết, ví dụ như cô cảm thấy khi cô chưa đồng ý thì anh không nên kéo cô ra ngoài chạy bộ sáng sớm như hôm nay nhưng trong mắt người ngoài thì anh làm thế vì muốn tốt cho cô… Còn cô mới là người vô lý, tranh cãi không đâu.
Về đến nhà, dì Trương – người giúp việc ở nhà bố mẹ Hoắc Cẩm Thành đã nấu xong bữa sáng, cháo cá ăn kèm dưa chua, thêm cả hai miếng trứng rán chín vàng. Các món được bày sẵn trên bàn ăn, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Có thể nói dì Trương là người chứng kiến sự trưởng thành của Hoắc Cẩm Thành từ thời tấm bé, bà hiểu rất rõ khẩu vị của anh, khi nào Hoắc Cẩm Thành ở nhà thì bà mới tới, hoặc bao giờ nấu cơm ở nhà bố mẹ anh xong thì qua đưa cho hai vợ chồng một ít thức ăn, nhiều khi cũng gọi điện bảo hai người về nhà ăn với gia đình. Ngoài ra, bà cũng đến nhà bọn họ dọn dẹp vệ sinh hai lần trong tuần.
Hai người vừa vào cửa, dì Trương đã cười đon đả đi tới: “Thảo nào cậu chủ đi tập thể dục lại về muộn như vậy, thì ra là dẫn cô chủ đi cùng à? Sức khỏe của cô chủ hơi yếu, phải rèn luyện nhiều hơn, cơ thể khỏe mạnh thì em bé sau này mới khỏe được.”
Lúc nãy Ninh Phỉ còn vui vẻ chờ thang máy nhưng sau đó đã giùng giằng muốn tự mình đi, nếu không dì Trương thấy Hoắc Cẩm Thành cõng cô vào nhà chắc chắn sẽ về nói cho bố mẹ anh biết. Mặc dù mẹ chồng đối xử với cô rất dịu dàng nhưng chắc chắn vẫn sẽ yêu thương quan tâm con trai mình nhiều hơn. Ngoài miệng thì không nói gì nhưng trong lòng sẽ trách cô yếu đuối. Cả hai kết hôn được một năm rồi mà bụng cô vẫn không có tin vui, mẹ chồng cũng đã ám chỉ công khai rất nhiều lần.
Ninh Phỉ bứt rứt cười với dì Trương: “Làm phiền dì Trương quá rồi, thật ra dì không cần đến nấu ăn mỗi ngày đâu ạ, bữa sáng bọn con ăn qua loa thôi là được rồi.”
Dì Trương đang chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn cho bữa trưa thì dừng lại, nói: “Bữa sáng sao ăn qua loa được? Bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày. Bình thường hai người làm việc đã vất vả, cậu chủ không ở nhà, nếu cô chủ không thích thì tôi không qua cũng được. Cả tuần đi làm khổ cực như vậy nên dĩ nhiên cuối tuần tôi phải đến để nấu canh bồi bổ cả hai rồi.” Cuối cùng bà còn bổ sung thêm một câu: “Cô chủ, dậy sớm tập thể dục là thói quen tốt, sau này cũng phải kiên trì! À, cháo cá nguội rồi thì không ngon đâu, hai vợ chồng nhớ ăn luôn đi cho nóng!”
Hoắc Cẩm Thành thường xuyên vắng nhà nên Ninh Phỉ cũng nói rõ rằng mình thích ngủ nướng hơn là dậy sớm để ăn một bữa sáng phong phú đầy đủ dinh dưỡng. Bố mẹ chồng và dì Trương không có ý kiến gì, tỏ ra rằng mọi người tôn trọng ý kiến của cô nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý về vấn đề này.
Ninh Phỉ chỉ có thể tươi cười gật đầu: “Vâng, cảm ơn dì Trương đã quan tâm.”
Cho đến khi dì Trương rời đi, cửa nhà đóng lại, ý cười trên gương mặt Ninh Phỉ biến mất hoàn toàn, không thèm nhìn bữa sáng đặt trên bàn cũng không thèm đi đánh răng rửa mặt mà về thẳng phòng ngủ, cởi áo khoác ra rồi leo lên giường, cuộn mình trong chăn thành một quả bóng khổng lồ.
Có lẽ vì cô còn buồn ngủ, có lẽ vì chạy bộ khiến cơ thể cô mỏi mệt, cũng có lẽ vì cô chỉ muốn giãi bày sự bất mãn dâng lên trong lòng mình.
Biết bao nhiêu người ước ao cái cuộc sống buổi sáng thức dậy có người giúp việc nấu ăn cho nhưng Ninh Phỉ thì không, một năm rồi nhưng cô vẫn không thể quen được.
Một lúc sau, Ninh Phỉ nghe thấy tiếng Hoắc Cẩm Thành bước vào phòng, anh đứng ở trước cửa: “Nếu em không thích thì để anh nhắc dì Trương sau này không cần đến nữa, bọn mình tự nấu.”
Ninh Phỉ buồn bực “Ừm” một tiếng, trong lòng lại phản kháng – thế thì mẹ anh sẽ trách cô đến chết, bà cảm thấy cô không biết làm bữa sáng cho tử tế, tài nấu nướng thì bình thường, ngoài nấu cháo cá và mỳ tôm ra thì mấy món còn lại cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ. Bày ra cho ăn mà không thèm ăn, định ngược đãi con trai bà hay gì?
Tuy vậy, Ninh Phỉ cũng không muốn nói ra, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi. Hoắc Cẩm Thành rất tốt nhưng cô vẫn là người trần mắt thịt, những thứ tốt đẹp ấy cô không có phúc được hưởng.
Kết hôn được một năm nhưng Ninh Phỉ vẫn không hiểu được, tại sao ban đầu Hoắc Cẩm Thành lại để ý đến cô, mẹ anh rõ ràng không hài lòng về cô nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cho hai người kết hôn là vì lý do gì?
Vừa rồi còn cảm thấy bản thân tăng xông quá nên mới đưa ra đề nghị ly hôn nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy ý nghĩa thật sự của câu nói đó lớn lao hơn rất nhiều. Ninh Phỉ nắm chặt tay mình: “Chuyện ly hôn, anh suy nghĩ kỹ đi… Em thấy, có lẽ chúng ta không thích hợp với nhau.”
Chỉ là, cô vừa dứt lời, người đàn ông đứng ngoài cửa vội sải bước đi tới, ngang ngược lôi cô ra khỏi chăn. Ninh Phỉ giật mình vội vàng đưa tay che mặt: “Đồ khốn này, anh muốn làm gì, tại sao không thể chuyện tử tế…”
Hoắc Cẩm Thành bị cô chọc giận mà bật cười: “Thế đây là thái độ nói chuyện tử tế của em à?”
Nói xong, anh kéo tay Ninh Phỉ rồi hung hăng hôn xuống.
Đây là nụ hôn nóng bỏng xen lẫn tức giận ngập tràn, không biết tiết chế, khiến cho Ninh Phỉ không thể thở nổi.
Mà ngay lúc này, chuông điện thoại trong túi quần Hoắc Cẩm Thành lại reo lên. Hoắc Cẩm Thành lấy điện thoại ra khỏi túi, trực tiếp ấn tắt máy rồi vứt lên đầu giường. Nhưng hành động này cũng không cản trở tới nụ hôn mạnh mẽ của anh.
Tay anh vứt chăn của cô sang một bên, thậm chí anh còn bắt đầu cởi sạch bộ quần áo thể thao mà chính anh mặc lên cho cô.
Tối hôm qua Ninh Phỉ đã bị anh dày vò, bây giờ thì anh không thèm một lời đã xông tới tỏ ra ham muốn mãnh liệt, Ninh Phỉ vừa sợ hãi vừa tủi thân, khóc òa lên: “Đồ khốn nạn, Hoắc Cẩm Thành anh là đồ khốn nạn! Em không cần anh, không cần anh, hu hu…”
Động tác tay của Hoắc Cẩm Thành ngừng lại, khuôn mặt anh giăng đầy mây đen.
Điện thoại trên đầu giường lại đổ chuông không ngừng.
Hoắc Cẩm Thành đứng dậy, nhấc chân đi cầm di động lên nghe điện thoại, vừa bước ra ngoài vừa nghiến răng nghiến lợi nói với đối phương ở đầu dây bên kia: “Tốt nhất là nói chuyện gì nghiêm trọng cho tôi nghe!”
Ninh Phỉ cũng chẳng buồn gạt nước mắt, nhanh chóng nhảy cẫng xuống giường, đi ra đóng cửa cái “Rầm” rồi khóa trái lại.
Cô thông minh quá đi mất! Đáng khen đáng khen!
Nhưng vừa tự hào được mấy giây đã ngay lập tức hối hận, thế này thì cô chỉ có ở trong phòng không được ra ngoài à? Chìa khóa phòng hình như cũng để ở thư phòng rồi… QAQ
Sau khi cửa phòng đóng, cô nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng bỗng chốc ngừng lại. Sau đó là một mảnh lặng yên, không biết Hoắc Cẩm Thành nói gì, hình như anh bảo “Tôi sẽ đi bây giờ.” thì phải? Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng đóng sầm cửa lại ở bên ngoài.
Ninh Phỉ đợi thêm mấy phút thì thấy ngoài phòng khách không còn âm thanh truyền đến. Ninh Phỉ thấp thỏm bất an trong lòng, cộng thêm chuyện sáng sớm phải đi tập thể dục, vừa rồi còn khóc lóc om sòm nên giờ bụng réo inh ỏi, không nhịn được nữa nên cô đành mở cửa phòng.
Không có ai cả.
Thì ra Hoắc Cẩm Thành phải đi làm thật, có vẻ sẽ không về nhà ngay đâu.
Ninh Phỉ thay bộ quần áo xộc xệch trên người, nhanh chóng xuống bếp ăn bát cháo nguội. Bởi vì đói quá, lại còn đang tức giận nên cô coi Hoắc Cẩm Thành như từng thìa cháo mà nghiền nát trong miệng… Không thể không thừa nhận, dù dì Trương mắc cái bệnh lải nhải thì tài nấu ăn phải gọi là đỉnh của đỉnh. Cháo ngon đến xuýt xoa, Ninh Phỉ ăn mà không kìm được miệng.
Ăn uống no nê thì đi rửa mặt rồi quay về phòng, nhận ra di động hiện lên mấy tin nhắn, đều đến từ “Kẻ họ Hoắc.” Ninh Phỉ mở ra xem: “Anh xin lỗi, vừa nãy anh nóng quá. Dì Trương hai ngày nữa sẽ không đến nhà, em nghỉ ngơi cho khỏe. Anh cũng sẽ cố gắng bình tĩnh lại rồi nói chuyện với em.”
Đọc tin nhắn xin lỗi của Hoắc Cẩm Thành mà Ninh Phỉ vừa sung sướng vừa sợ hãi. Ngay lúc sau lại thấy bực mình, người đàn ông này lúc nào cũng chỉ muốn dùng “vũ lực”, nói xin lỗi cũng không nói cho tử tế để nữ vương đây nguôi giận! Mà nghĩ đến chuyện dì Trương sau này không đến nhà nữa, cô lại thấy hơi lo, không biết Hoắc Cẩm Thành nói với dì Trương những gì, chẳng lẽ anh lại đi nói thẳng với mẹ mình?
Đọc dòng tin nhắn cuối cùng của anh… Nghĩa là Hoắc Cẩm Thành nghĩ rằng cô thật sự muốn ly hôn, hơn nữa anh cũng sẽ suy nghĩ kỹ càng.
Ban đầu anh tức giận như vậy, có lẽ vì Hoắc đại boss chưa bao giờ nghĩ rằng một người phụ nữ không xứng với mình ở tất cả mọi mặt thế mà cuối cùng lại bỏ rơi mình trước. Đợi đến khi anh bình tĩnh lại, đoán chừng anh sẽ thương lượng với cô, tặng cho cô một chiếc xe hoặc chu cấp tiền sinh hoạt sau khi ly hôn. Mà trước đó anh còn buộc cô phải giữ bí mật hôn nhân hai người, không chừng anh còn bắt cô nghỉ việc ở RX, từ nay về sau không bao giờ gặp mặt.
— Đây chính là kết quả có khả năng xảy ra nhất.
Vẽ ra trường hợp này đã làm Ninh Phỉ hoàn toàn tỉnh ngủ, cũng không vì suy nghĩ “Được ly hôn như mong muốn” mà vui vẻ ung dung, cô chỉ thấy muộn phiền, có gì đó mất mát nhưng không thể diễn tả ấy là thứ xúc cảm gì.
Ngồi yên suy nghĩ một lúc lâu, Ninh Phỉ nhận ra khi cô nói muốn ly hôn đến lần thứ hai, thật ra cô muốn nói với anh rằng – anh đừng ở mãi trên cao như vậy được không, có thể đối xử bình đẳng với em được không, đứng ở lập trường của em mà suy nghĩ đến cảm xúc của em, được không anh?
Chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi thôi, nhưng với Hoắc Cẩm Thành mà nói, thà anh đồng ý ly hôn còn đơn giản hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT