Ỷ Chính Viễm liền hừ lạnh một cái, ông lườm nguýt nàng rồi liền phủi tay áo rời đi.

Ỷ Lan thấy bóng lưng ông vừa khuất, tay nàng liền mềm nhũn, vô lực. Uy lực của sự nghiêm khắc đây sao, cái khí thế khi quản giáo của bậc phụ mẫu, quả thực rất dọa người.

Ỷ Chính Viễm vốn định đến đây để hỏi thăm tình hình sức khỏe của Ỷ Lan, lo lắng vì nàng nhưng lại xảy ra cãi vã... coi như cũng tốn công vô ích ông trằn trọc vì con.

Đã bao lâu rồi hai phụ tử nhà họ chưa có nổi một cuộc trò chuyện bình thường cơ chứ? Từ bốn mươi năm trước, nữ nhi của ông đã luôn tìm cớ thoái thác, muốn tránh né ông rồi.

Chính ông cũng không biết, cảm giác chán ghét, đối nghịch với Chiến Thần trong ông là gì, vì gì. Là do chuyện hắn không bảo vệ nổi nữ nhi của ông bốn mươi năm về trước hay vì lấy cớ là Ỷ Lan tránh né ông, ông mới trút giận, đổ lỗi lên đầu Thiền Huy mà khinh bạc hắn đây.

Cố Mẫn Diệp đương nhiên không thể đứng nhìn hai cho con hậm hực với nhau, bà nắm lấy tay Ỷ Lan, vỗ nhẹ lên tay nàng đầy ân cần, nói cho nàng những gì bà biết, hòa giải cái bầu không khí ngột ngạt căng thẳng này, cũng như để an ủi Ỷ Lan:

“Tiểu Lan à, nương biết con nóng lòng muốn hỏi thăm Chiến Thần nhưng phụ thân cũng chỉ vì quá lo lắng cho con mà thôi. Chiến Thần không sao cả, cái bản mạng của hắn lớn, là một tay phụ thân con đã cứu con và cứu hắn trở về đấy!”

Ỷ Lan cúi gằm mặt, siết chặt lấy tay bà, nàng ngập ngừng:

“Không phải con ngỗ nghịch muốn chống đối phụ thân nhưng... hôm đó, trước mặt con, chàng đã bị thương nặng như vậy, là do con cả, đáng lẽ chàng không nên đỡ hộ con...”- Ỷ Lan càng nói càng run, hình ảnh hắn cả người be bét máu vẫn cứ ám ảnh lấy nàng.

Nghe nàng nói như vậy, giọng Cố Mẫn Diệp khi nhắc đến hắn dịu đi hẳn:

“Chiến Thần có phía Yên Vương lo rồi, bên Trường Thiên Điện nhân tài không thiếu, con không cần bận tâm vì hắn.”

Là Mộc Bạch sao!? Ỷ Lan nghe xong mà lòng bớt đi trĩu nặng, cơ mặt giãn ra, nhưng vẫn muốn biết thêm tình hình, nàng hỏi:

“Mẫu thân, vậy còn những binh lính khác, họ thì sao?”

Mặt Cố Mẫn Diệp đen lại:

“Đa số là bỏ mạng, mà may thay đó chỉ là một binh đoàn nhỏ trong đại binh của Chiến Thần, thiệt hại không lớn, nhưng khó tránh khỏi tang thương.”

“Vậy còn Ma Vực thì sao, nó thế nào rồi ạ?”

Cố Mẫn Diệp nhăn mày, bà dù không phản đối nhưng chưa từng khuyến khích hay muốn con gái bà có dính líu gì với Ma Vực, tới Chiến Thần. Nữ nhi này là bà mang nặng đẻ đau, lần nào về từ Ma Vực lên người cũng đầy mình thương tích, có những vết sẹo còn không thể lành...

Nàng không báo trước lấy một tin với họ, lẻn xuống Ma Vực, bà còn chưa hỏi tội nàng, ấy thế mà nàng vẫn hỏi, khơi gợi cho được.

Cố Mẫn Diệp chau mày, giọng bà đanh lại:

“Con hỏi làm gì?”

Ỷ Lan bị hỏi lại, nàng sững người, mín môi, Nàng làm sao không biết phụ mẫu đã lo lắng cho nàng đến dường nào cớ chứ, nhứng phải làm sao đây, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, không quản chuyện, đại sự trước mắt.

Cố Mẫn Diệp thấy điều khó nói ở Ỷ Lan, bà cũng không muốn nàng khó xử, ai bảo bà quá hiểu nữ nhi của mình, nuông chiều nàng đi chứ.

“Hôm đó, sau khi cha con lên Thiên Điện báo tin, biết Ma Vực có biến, cả Thiên Giới đều nháo nhào lên cả, đám quân thân nhìn Chiến Thần mà sợ khiếp đảm, đám quân thần nhát gan không ai dám đứng ra, từ chối trách nhiệm. Số kẻ có kinh nghiệm nơi Ma Vực cũng không còn nhiều. Vậy là Thiên Đế liền ân xá cho Trần tướng quân, điều cho hắn đoàn binh tra khảo Ma Vực...Những gì ta biết chỉ có nhiêu đó, chuyện này cũng coi như là lời cảnh tỉnh, kinh động cả tứ hải bát hoang một phen.”

Ỷ Lan nghe tới Trần tướng quân liền thấy phấn khởi, nàng không nghe nhầm đó chứ, quả thực là Trần tướng quân ư!? Liệu đây có phải là cơ hội giúp ông trở mình không? Nếu Trần tướng quân lập được đại công, chưa biết chừng còn được ân xá, khôi phục chức vị, không những thế, nàng cũng tìm được cách giúp ông minh oan cho mình.

“Con vui mừng gì thế?”- Cố Mẫn Diệp lại thở dài não nề- “Ỷ Chính Viễm có kể với nương, lúc ông ấy đến, Ma Vực đã nguội lạnh rồi, như thể chưa có gì xảy ra vậy. Trần tướng quân có tới, ông ta cũng chẳng thu hoạch được gì.

Ỷ Lan nghe xong mặt không chút biến sắc, buồn vui lẫn lộn nhưng nàng vẫn thở phào lấy một hơi, nếu nó im ngỉm không có lấy đợt phun trào lệ khí nào vậy là do Ma Vực đã không thể tái sinh rồi, cũng có nghĩa là Cấm Thuật thất bại.

Ỷ Lan rời giường, nàng cười, khóe mắt cong cong hình chữ khuyết, xin xỏ:

“Mẫu thân, người sẽ không cấm cản nữ nhi đâu nhỉ, lần này, con sẽ đi chút, rồi về thôi.”

Cố Mẫn Diệp nhìn nàng đăm chiêu chốc lát, bà khó hiểu hỏi:

“Con sao lại cố chấp đến vậy, là vì điều gì?”

Ỷ Lan trầm ngâm một lúc, rồi cười tươi rói đáp bà:

“Vì đó là một phần cuộc sống của con rồi.”

Phải vậy, vì sự quyết định xả thân đi tới Ma Vực năm nào, vì sự rung đồng mà nàng đã phải lòng hắn hơn năm mươi năm về trước, kể từ đó, là cuộc sống của nàng đã thay đổi hoàn toàn rồi. Gắn liền với sơ cứu, trị thương, gắn liền với chiến loạn và Ma Vực, hơn hết nhưng kí ức àm nàng cho là tươi đẹp... là một cuộc sống xoay quanh đều có hình bóng của hắn.

Dứt khỏi cuộc sống ấy, mọi thứ với nàng đều không chân thực, buồn tẻ vô cùng. Bốn mươi năm qua nàng hiếm hoi có lấy một nụ cười cũng vì cuộc sống tẻ nhạt ấy, quay quanh sách vở và thảo dược, ngày ngày ngồi một chỗ kê thuốc... lập y quán lại không phải mong muốn của nàng.

Giờ đây, khó khăn lắm cả hai mới lại tương phùng, trở lại bên hắn, nàng như tìm lại được hỉ nộ ái ố vậy.

Hiện tại nàng có địa vị, cũng có nhan sắc, đứng bên hắn, nàng liền không thấy khập khiễng nữa, không phải tự ti nữa, càng không cần mong hắn ngoảnh đầu như trước. Hiểu lầm của cả hai cũng đã được gỡ bỏ, hắn lại nói hắn cũng yêu nàng.

Bảo nàng bây giờ không bận tâm về hắn sao được. Vì vậy lúc này nàng càng muốn cố chấp, to gan một phen.

Nhưng Cố Mẫn Diệp lại không muốn hiểu về những hoài bão trong nàng, trong mắt bà nàng chỉ mãi là một đại tiểu thư khuê các bé bỏng đứng dưới vòng tay che chở của bà, của Ỷ Gia, nàng đoan trang cũng thích làm nũng với bà giống khi trước.

Cố Mẫn Diệp hỏi tiếp, lần này giọng bà dịu đi hẳn:

“Con yêu Chiến Thần?”

Ỷ Lan cười mỉm, ánh mắt nàng dịu dàng khôn tả, cả trái tim như đang nở hoa khi nói về hắn, nàng đã không còn rụt rè như trước:

“Vâng, con yêu chàng, đã năm mươi năm rồi mẫu thân.”

Cố Mẫn Diệp liền bất ngờ tới khó tin, hóa ra bà mới là người cố chấp trong chuyện này, nữ nhi của bà si tinh đến vậy, làm mọi thứ chẳng qua là vì thứ trái tim mà nàng hướng đến. Ấy vậy mà bà luôn ép Ỷ Lan làm những điều nàng không thích, không muốn làm.... bởi vậy mới khiến nàng luôn day dứt đau đáu suốt bốn mươi năm qua.

Bảo sao quan hệ giữa họ, lại ngày một xấu đi như vậy.

Bà cười hiền từ, xoa đầu nàng.

‘Giống phụ thân nó thực’- bà đã thầm nghĩ như thế.

Lần này, Cố Mẫn Diệp muốn đứng về phía con gái, ủng hộ con mình:

“Con lớn rồi, cũng biết yêu rồi. Đi đi, nương làm sao ngăn cản nổi con được chứ!”

Ỷ Lan nghe xong mừng rỡ ôm chầm lấy bà, nàng tuyên bố:

“Vậy, con sẽ đem con rể về đến trước mặt nhạc mẫu đại nhân tạ lỗi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play