Ỷ Lan tỉnh lại đã là hôm sau, mí mắt nặng trĩu cùng cả người đau nhức khiến nàng vô cùng khó khăn, trở mình. Vừa nghiêng người, cơn đau đớn từ ngực chợt nhói khiến nàng bất giác rên lên một tiếng. Vô tình, liền khiến Thiền Huy giật mình hắn vội vã tới đỡ nàng, lo lắng:
“Nàng tỉnh rồi, sao thế Ỷ Lan?”
Ỷ Lan mơ màng lắc đầu, cả người nàng đều nhờ có hắn truyền nội khí liên tục mà cơn đau mới thuyên giảm. Cảm nhận cái đôi tay như muốn đông cứng, lồng ngực phập phồng khó khăn đập từng nhịp, Ỷ Lan biết độc này sắp lan đến tâm mạch nàng rồi.
Lại thêm cái hàn độc, vốn là di chứng để lại từ sau khi nội đan của nàng bị tà khí của Hắc Long phá hủy, bán sinh bán tử... Giờ nếu còn chậm trễ nữa, chưa biết chừng nàng không đợi được cổ độc kết thành tinh thạch ăn mòn sinh khí của nàng, thì nàng đã tiên phong đi trước một bước rồi.
Hàn độc trong nàng giống như một căn bệnh mãn tĩnh, dường như gần ba mươi năm qua nó chỉ đang yên tĩnh ngủ yên trong nàng và lúc này đây mới bắt đầu bạo phát.
Muốn trị hoàn toàn cho khỏi, chỉ có cách thanh tẩy tận gốc lệ khí và tà khí còn đang hoành hành trong nàng. Nhưng phải làm sao đấy, bao nhiêu năm qua Ỷ Lan cũng từng thử mọi cách, nhưng tà khí cứ diệt là lại sinh, làm sao có thể triệt tiêu hết cho được.
Suy nghĩ muốn diệt cỏ tận gốc vừa lóe lên trong dầu nàng, Ỷ Lan liền nhớ ra một vị cứu tinh có thể giúp nàng, dù phương pháp có chút mạo hiểm.
Bạch Uyển thượng thần.
Ỷ Lan như sực tỉnh, túm lấy tay áo Thiền Huy, đôi mắt nàng như lóe lên tia sáng. Phải rồi, Thượng Quang Trọng Hỏa! Khắc ma tu, khắc gạ quỷ, duy chỉ không làm hại tới thần tới tiên...
“Thiền Huy, Mộc Bạch và Yên Vương Phi, họ đâu rồi?”
“Nàng tìm họ làm gì?”
Thiền Huy nhăn mày khó hiểu, nàng mới tỉnh dậy, vậy mà đã muốn làm chuyện gì quá sức nữa hay sao? Dẫu vậy hắn vẫn thỏa đáp yêu cầu của nàng, gương mặt nghiêm trọng, có chút cọc cằn và bất lực, hắn ra lệnh cho tên lính hầu cận:
“Mời y sư Mộc Bạch và Yên Vương Phi tới đây!”
“Vâng.”
Đợi cho tới khi tên lính đã đi khuất, Thiền Huy mới buông thả bản thân trước mặt nàng, hắn trông có vẻ mệt mỏi khác lạ với ngày thường, nào còn chút phong thái cao ngạo, đùng đùng sát khí nữa.
Gương mặt tủi hờn, nâng tay nàng lên, để mu bàn tay ấy cảm nhận cái gò má lạnh toát của hắn. Trong đêm qua, hắn không hề chợp mắt dù chỉ một chút, trong cái tiết trời lạnh giá như thế, hắn lại chỉ đăm đăm sưởi ấm cho mình nàng, sợ nàng sẽ vụt biến mất một lần nữa.
“Xin nàng, đừng có làm gì liều lĩnh cả, nàng đã đem sinh mạng mình ra đùa bỡn quá nhiều rồi Ỷ Lan, quá đủ rồi... Ít ra, hãy cho ta cơ hội, để có thể bảo vệ nàng, che chở cho nàng.”
Ỷ Lan trước nay trong mắt hắn là một cô nương liều lĩnh, gì cũng dám làm. Nàng dám tới Ma Vực cùng hắn, dù cho thanh kiếm cầm cũng không vững, không biết gì về sự nguy hiểm của lồng Trấn Yêu mà bỏ mặc tất cả vì hắn.
Rồi bản thân cũng không biết quý trọng đem thân ra thử độc.
Với nàng bệnh nhân là những gì nàng cho là sứ mệnh, còn với hắn, nàng bây giờ đã gần với là tất cả rồi... Khả năng chịu đựng của hắn nỗi thống khổ vì cô đơn, đã tới cực hạn rồi.
Nghe hắn nói những lời đường mật này, nghe giọng nói đau xót như đang nài nỉ của hắn, Ỷ Lan giờ chỉ muốn mình còn chút sức, tiến tới ôm chặt lấy hắn, nói rằng nàng cũng không muốn như vậy.
Ỷ Lan lại an ủi hắn bằng câu nói ấy:
“Sẽ không đâu.”
Mạng nàng vốn lớn trước mắt phải giải quyết kiếp nạn hàn độc này đã.
“Nàng rốt cục, đang tính toán điều gì?”- Hắn còn lạ gì dáng vẻ giấu giếm của nàng nữa.
“...”
“Đừng giấu ta nữa Ỷ Lan, ta như vậy vẫn chưa đủ để nàng mở lòng hay sao?”
Ỷ Lan nghe xong liền thấy có chút muốn cười, lòng như được gãi nhẹ, nhồn nhột, bất giác nàng thấy hắn có chút giống người vợ đang muốn xin xỏ phu quân điều gì.
“Huynh đừng lo lắng như vậy, mạng ta lớn lắm, ta đã nghĩ ra cách để trị khỏi hàn độc rồi!”
Câu này qua tai Thiền Huy lại không giống như một lời an ủi, mặt hắn càng sa sầm hơn, tới nỗi Ỷ Lan còn không nhìn rõ được đường nét biểu cảm trên gương mặt điển trai ấy.
Hắn nói khiến Ỷ Lan sững sờ:
“Nàng thực sự coi bản thân là mình đồng da sắt, phải chịu trách nhiệm cho kẻ khác hay sao? Nhìn xem nàng đã ốm yếu thành dáng vẻ gì rồi, nàng cũng chỉ là một nữ tiên tử bình thương thôi Ỷ Lan à...”
Vì vậy, bản thân nàng vốn chẳng phải chịu thứ sứ mệnh gì, y thánh, cũng chỉ là cái danh người đời gán cho nàng. Đến cả tên nàng, nhan sắc của nàng, họ cũng còn không biết.
Ỷ Lan cúi đầu xuống, trước kia cũng từng như vậy, nhưng là một vai vế khác.
Trước kia cũng trong cái hoàn cảnh này, nàng khuyên nhủ hắn không phải chịu trách nhiệm vì bất cứ điều gì mà bản thân không làm, nàng từng khuyên nhủ hắn không cần bán sống bán chết rèn luyện khổ cực ngày đêm như vậy, tới nỗi bàn tay cầm kiếm muốn chai sần hết lên...
Và giờ đây, là hắn muốn hàn huyên nàng, đừng có quên đi sức khỏe vì mục đích y nghĩa của mình.
Bốn mươi năm, thời thế thay đổi, vai vế của họ cũng thay đổi luôn rồi.
Khi cả Thiền Huy và Ỷ Lan như đang muốn nói tiếp, thì chợt hai vị khách mời tiến vào:
“Ta...nàng.”
“Huynh...”
“Sao rồi! Thập Tứ sư tỷ sao rồi, nàng chuyển nặng sao? Sao không cho ta...”- ‘cùng được túc trực bên tỷ ấy chứ? Huynh hưởng hết lợi rồi còn đâu!’ lời này còn chưa kịp nói ra, Bạch Uyển nhìn cảnh tình nồng ấm đượm liền thấy cứng họng, bước chân cũng dừng lại như đột ngột hóa đá.
Nàng ý tứ bước lùi ra sau rèm để mặc cặp uyên ương ngơ ngác, rồi lịch sự, chỉnh giọng, nói vọng vào trong như muốn chối bỏ kẻ thô lỗ ban nãy không phải nàng:
“Chiến Thần, Ý Linh y thánh có đó? Hai người cho gọi ta?”
Ỷ Lan và Thiền Huy đều bật cười:
“Được rồi, cả hai vào đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT