Thiền huy ôm chặt Ỷ Lan bước ra. Đứng đợi bên ngoài, không chỉ có Trần Ý Miên mà cả Thái Uyên cũng vội vã vừa đến, rồi còn cả Đại sư huynh Cố Trầm- biểu ca của Ỷ Lan.
Cố Trầm bàng hoàng nhìn tình trạng của Ỷ Lan, hắn trông như nổi cơn thịnh nộ, bước vội đến, giành lấy nàng từ tay Thiền Huy, tặng cho hắn một cái lườm lạnh, rồi bước tới chỗ Thái Uyên:
“Sư phụ!”
“Mau đặt con bé xuống!”
Cả khung cảnh lúc đó hỗn loạn vô cùng.
Trần Ý Miên nhìn Ỷ Lan yếu ớt như vậy, liền xót xa, nhưng lại càng không dám chất vấn Thiền Huy. Cố Trầm lại khác, biểu muội mà cả nhà hắn đều yêu chiều, giờ đây người như ngọn nến sắp tắt, hắn chịu sao nổi.
Hắn bước tới đẩy Thiền Huy một cái hung hãn, hoàn toàn mất bình tĩnh:
“Tên khốn nạn! Con bé vì theo ngươi đến tận đây, mà cả việc học yên vị ở Thủy Kính Các cũng không cần, sẵn sàng theo ngươi vào chốn nguy hiểm, giờ thì sao, ngươi bảo vệ con bé thành cái gì rồi!?”
Thiền Huy im lặng, hắn cúi gằm đầu không dám đổi mặt với lời chất vấn. Chính hắn, cũng còn đang thấy có lỗi, ăn năn với nàng.
Ỷ Lan vì hắn tới tận Ma Vực, Lồng Trấn Yêu nguy hiểm nàng cũng không ngần ngại xông lên, kề bên cùng hắn, vậy mà hắn lại luôn xa cách nàng, thậm chí còn có xung đột, cãi vã với nàng. Mang danh Chiến Thần cái gì khi đến một nữ tử hắn cũng không bảo vệ cho được?
Cố Trầm càng nhìn càng tức, như sắp có đánh nhau đến nơi, Bạch Uyển bước ra từ kết ấn,nàng nhíu mày, quát:
“Được rồi, Ỷ Lan còn đang trọng thương, hai người lại đi tranh cãi, lớn tiếng ầm ĩ ở đây, còn ra cái thể thống gì. Nàng ấy vẫn còn đang gắng gượng mà nhìn huynh xem, trông như nàng sắp không còn tới nơi, tính trù ẻo Thập Tứ sư tỷ sao!?”
Cố Trầm lập tức im bặt, thứ đáng sợ có trong tay Bạch Uyển bây giờ là quyền lực và sức mạnh, hắn còn cái gan gì mà dám lớn tiếng với nàng như năm năm trước nữa.
Thái Uyên nhìn Mộ Thương, mở lời:
“Mộc Bạch vẫn còn trong doanh trại của ngài đúng chứ, mau lên, gọi hắn tới đây!”
Mộ Thương không muốn chậm trễ, nghe dặn rồi đi ngay.
Bạch Uyển tới gần, truyền tiên lực vào người Ỷ Lan, hỗ trợ:
“Đại sư huynh, tình hình thế nào?”
Sắc mặt Thái Uyên u ám, hắn thấy có lỗi với đệ tử vô cùng:
“Không ổn lắm.”
Bạch Uyển cúi xuống, nàng nhìn cũng giật mình:
“....Cái này, tà khí trào cả vào kim đan vậy ư?”
Rốt cục, nàng y sư yếu ớt này, đã làm thế nào mà có thể cố trụ đến tận bây giờ vậy? Một nam tử tráng kiện mà bị thương thành thế này, cũng đã khó bảo toàn mạng sống rồi.
Cố Trầm nhìn càng thêm tức, không khí cũng não nề hơn, Bạch Uyển liếc nhìn hắn:
“Huynh không định chỉ trơ mắt nhìn nàng ấy không làm gì đấy chứ? Ta cũng chẳng còn bao tiên khí cả, thế chỗ ta đi, không có tiên lực chế ngự, tà khí sẽ chiếm lấy kim đan bây giờ!”
Nói rồi Cố Trầm cũng đành vội vã chạy qua, Bạch Uyển nhìn những vết thương trên người Thiền Huy cũng chưa được xử lí, rớm máu bèn ra hiệu cho hắn đi tìm quân y, giọng có chút gấp gáp, bực dọc:
“Vết thương của huynh cũng không nhẹ, không đi tìm quân y thì đợi bản thân bị vắt khô máu ở đây hay sao?”
Thiền Huy như một cái xác vô hồn, hắn đờ đẫn lẫn thẫn bước đi, trước đó, còn không quên ngoảnh lại, nhìn Ỷ Lan thêm một lúc, đôi mắt đầy đau xót, nhìn thôi cũng đủ thấy hắn sắp phát điên vì lo lắng cho nàng ta rồi.
Mộc Bạch sau đó cũng mau đến, nếu nói về tài y dược quả thực hắn chính là người mà tứ hải bát hoang khó kiếm được ai sánh bằng, chẳng mấy chốc, tàn dư chất độc của Tam Điểu, tà khí đã được tinh lọc sạch khỏi người nàng.
Cố Trầm nhìn thấy biểu muội hắn không còn nhăn nhó vì đau đớn nữa, khí sắc cũng khá hơn bèn bước tới, quỳ thụp xuống đa ta Mộ Thương:
“Cố Trầm mỗ đa tạ Yên Vương Điện hạ, chuyến này nếu biểu muội có mệnh hệ gì, ta thực không biết nên ăn nói thế nào với cô mẫu nàng.”1
Mộ Thương chỉ phẩy tay ra hiệu cho hắn đứng lên... Phu thê đồng tâm, thấy vương phi của mình có vẻ không thích hắn, Mộ Thương cũng coi như không muốn quen biết, bận tâm luôn.
Bạch Uyển nín cười rồi hỏi Mộc Bạch:
“Tình hình nàng ấy giờ đã ổn hơn chưa?”
Mộc Bạch gật đầu:
“Không quá ba ngày là tỉnh.”
“Bổn vương phi đa tạ ngươi! Ngươi về được rồi.”- Vậy đấy, từ khi nàng trở thành nữ chủ nhân của Trường Thiên Điện, liền có chút đề phòng Mộc Bạch, hòng cho hắn suốt ngày tới tìm phu quân nàng rồi cuỗm luôn phu quân của nàng đi.
A, nữ nhân khi ghen thì thường thù dai, chua chát vô cùng.
Cái tính đáng yêu của nàng liền chọc cười Mộ Thương và Thái Uyên, không khí cũng bớt đi bao phần não nề.
Lồng Trấn Yêu sau đó, do không còn bất kì yêu quái nào bên trong nữa, mối nguy hiểm chắc chắn đã nguôi tan, bèn bàn giao trả về Thiên Giới.
Chuyện Hắc Long bị chính tay Chiến Thần tiêu diệt liền trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của người người Tam Giới bấy giờ. .
truyện đam mỹĐa phần là cảm thán, cảm phục, ngưỡng mộ, cũng có kẻ không tin... trước nay ngoại trừ Đế Quân Đại Đế, hắn là người đầu tiên sau cả mấy ngàn năm, hạ được Long Tộc.
Chỉ trong hai ngày, danh tiếng hắn vang dội, quân binh dưới trướng liền tăng lên không ít, cái danh Chiến Thần lại càng được người đời thêm ca tụng.