Nhất nhất tất cả lại chưa từng nghĩ đến, Hắc Long còn có khả năng hồi phục của nó.
Con mắt vừa bị lửa xanh của Bạch Uyển làm mù bất chợt mở to. Nó đảo một vòng rồi liếc nhìn nàng đăm đăm. Cái nhìn sắc bén khiến Bạch Uyển cũng phải rùng mình lạnh gáy.
Không gian như ngưng đọng, dừng lại lúc này, rồi chợt nó rống lớn hơn, tà khí áp đảo hoàn toàn, đánh bật Mộ Thương và Thiền Huy ra xa, hung thú lúc này, mới thực sự hiện “nguyên hình”, bây giờ, nó mới thực sự phô diễn sức mạnh của bản thân.
Nó rống lên, tiếng gầm càng to thì những vết thương cả ba gây ra lên người nó liền càng nhanh. Thậm chí là như lập tức lành lặn trở lại, duy chỉ có vết cắn ở cổ, độc vẫn lan ra không thể cầm cự được.
Giờ đây trên khoảng không này, chỉ còn mình Bạch Uyển đối mắt với Hắc Long, nàng nhíu mày:
“Đùa sao? Không lẽ ngươi bất tử à?”
Không chỉ vết thương phục hồi mà tà lực của nó cũng hồi phục nhanh chóng, gần như... nó là bất bại.
Duy chỉ có biện pháp duy nhất đó là độc của Tam Điểu.
Khả năng hồi phục phi thường đến vậy, bọn họ mới là người cần xoay sở xem có thể cầm cự đến bao lâu cho tới khi độc lan đến tâm mạch.
Hắc Long dường như căm ghét Bạch Uyển vô cùng, vẫn một mạch nhắm tới nàng, nó quất đuôi, những luồng gió mạnh, sắc bén như lưỡi cưa sặc mùi tà khí đều đánh về phía nàng.
Bạch Uyển thân thủ nhanh nhẹn né tránh, Mộ Thương không khỏi sốt sắng cho vương phi của hắn:
“A Hoan!!!”
“Ta không sao.”
Bạch Uyển vung tay, Trường Nhạc và Thiên Hoành đều vụt biến mất, lần này nàng không gọi bất kì món pháp bảo nào lên nữa, nàng đăm đăm nhìn nó:
“Ngươi thích đánh trên không trung như vậy thì ta lại càng muốn ngang ngược muốn trói ngươi xuống đất đấy!”
Vừa dứt lời, dưới chân Bạch Uyển liền hiện ra vòng tròn chú thuật với hàng loạt những kí tự cổ, ánh sáng bạc từ nhãn trận khiến Hắc Long phải nhắm tịt mắt lại vì chói, pháp trận như đang tỏa sáng trên bầu trời.
Bạch Uyển thách thức nhìn nó, nàng giơ tay lên cao, những kí tự cổ lập tức bay lên, liên kết lại thành hàng ngàn sợi xích lớn, ôm chặt lấy Hắc Long.
Năm xưa, cái năm mà nàng từng khiến Ma Vực đại loạn, cũng chính nhãn trận này, nàng gom hết nửa đám Ma Tu, Hắc Hùng Binh lại một chỗ, đánh một chiêu cho ra bã thì thôi.
Nàng bá đạo là vậy đấy.
Hắc Long bị xích lại liền giãy giụa gầm rống lên, Bạch Uyển cắn răng, nàng tụ họp tiên lực lại, gằng sức ấn nó xuống mặt đất.
Mộ Thương đương nhiên sẽ không để thê tử hắn đơn phương độc mã chiến đấu một mình.
Hắn giơ Ngân Thương lên, thần lực truyền vào những sợi xích, tạo thêm những tia sét khiến Hắc Long càng giãy giụa, xích siết càng chặt, càng giãy giụa thì càng đau đớn vì thần lực xung khắc với tà khí.
Thiền Huy đáp xuống đất, hắn cắm mạnh thanh kiếm xuống mặt cát, Trường Tận bắt đầu sáng lên, từ dưới đất thẳng với nhãn trận, áp lực chợt tăng lên gấp bội, sức nặng trên tay Bạch Uyển chợt nhẹ đi hẳn, Hắc Long có vùng vẫy cỡ nào, vẫn bị sức nặng kéo xuống cho tới khi đã chạm xuống mặt đất, nó mới ngưng lại.
Cả ba đều mỏi rã rời tay chân mới có thể gồng mình kéo nó xuống, Hắc Long cũng đuối hẳn, nó không chút phản ứng nằm bất động.
Bạch Uyển hít lấy hơi dài, ổn định lại nhịp tim, pháp trận này tiêu tốn của nàng không ít tu vi đâu.
Mộ Thương bước tới, nắm lấy tay nàng, không phải để khoe ân ái, mà là truyền tiên lực để tránh nàng bị sốc do thiếu hụt tiên lực quá nhanh.
Ỷ Lan cũng vội chạy tới, nàng vô cùng ăn năn, tự trách khi bản thân quá yêu đuối không thể giúp gì cho họ, nàng bước tới, ôm lấy Thiền Huy từ phía sau, âm thầm trị thương cho hắn.
Giọng nàng nghẹn ngào, nghe như sắp khóc;
“Huynh ổn chứ?”
Thiền Huy cúi đầu, đặt tay mình lên đôi tay trắng bệch run lẩy bẩy của nàng, cảm nhận làn tiên khí mát dịu. Quả thực, trên chiến trường lâu nay, chỉ có Ỷ Lan là thực sự để tâm tới hắn, xót lòng vì hắn, an ủi hắn khi hắn cần nhất. Thiền Huy không đáp, nhưng đôi tay thô ráp dần siết chặt lấy tay Ỷ Lan, như muốn nói lời “cảm ơn” với nàng.
Hắc Long không vùng vẫy nữa, chợt thấy hai con mắt nó nhắm tịt lại. Bạch Uyển cảm giác như đã an toàn, cũng không quá đà siết chặt xích nữa, nàng lạnh lùng nhìn nó. Độc của Tam Điểu lan đến tâm mạch nó rồi, nó cũng ngất vì quá kiệt sức chăng.
Bạch Uyển mím môi, giọng nàng khàn khàn:
“Như vậy, có lẽ đã ổn rồi.”
Nàng tiến về phái Thiền Huy, trả lại chiếc kim tẩm máu độc của Tam Điểu cho hắn:
“Cái này, là của Thập Tứ sư tỷ.”
Thiền Huy gật đầu nhận lấy, Bạch Uyển tiến lên phía trước mấy bước, nàng nhắm lại mắt như đang thiền, nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta trở về thôi.”
Chỉ là vết nứt, cánh cửa của kết ấn Lống Trấn Yêu vừa định mở ra, Hắc Long chợt mở choàng đôi mắt đục ngầu của nó ra, cái đuôi run run như đang chuẩn bị quây đạp, trỗi dậy trở lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ, như chết lặng không chút phản ứng. Bạch Uyển vội đóng cổng lại, nàng dấy lên nỗi nghi hoặc:
“Ngươi giả chết!?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT