Thiền Huy giật mình, chỉ là tiếng Ỷ Lan truyền tới không kịp nữa rồi. Hắn vừa đặt chân bước vào trong, vòng tròn kết ấn liền mở ra... tựa như cánh cổng của Quỷ Môn Quan, hút sâu thần hồn vào tâm điểm trong nó.

Thứ ánh sáng xanh lục vô cùng chói mắt, mùi lệ khí nồng nặc tỏa ra tứ phương.

Vòng tròn to rộng, khiến các binh sĩ ai nấy cũng ngỡ ngàng, họ chỉ đứng trực đứng nhìn đó, run sợ, không dám tiến lại gần bên trong.

Ỷ Lan một mạch chạy tới, trước khi Thiền Huy bị cuốn vào trong lồng Trần Yêu, nàng đã kịp nhảy tới ôm chặt vào người hắn từ đằng sau.

Ít nhất, cả hai cùng tiến vào thì hắn sẽ không phải chiến đấu đơn độc, nàng cũng không muốn ôm nỗi thấp thỏm chờ hắn từ bên ngoài.

Nàng nhắm chặt mắt, tay run lên bần bật ôm lấy hắn, cho tới khi đã vào Lồng Trấn Yêu nàng vẫn sợ hãi không dám mở mắt ra.

Thiền Huy đặt tay lên đôi tay đang đan chặt, trắng bệch ôm lấy hắn từ đằng sau của nàng, hắn thở dài, nhẹ nhàng nói:

“Hết cách với cô thật đấy. Sợ hãi thế này, vậy mà vẫn có gan bám theo ta?"

Ỷ Lan bừng tình, nàng buông hắn ra, cúi gằm đầu xuống:

“Ta... không muốn huynh phải đơn độc nữa. Vậy thôi.”

Nàng không muốn nhìn thấy cảnh đó nữa, cảnh chàng tướng quân một mình vung kiếm giữa chiến trường, đơn độc như một con sói đen, dữ hàn, sát phạt, quét sạch kẻ địch.

Oai phong, lẫm liệt thật đấy, nhưng cũng cô đơn dường nào.

Thiền Huy nghe vậy, lòng hắn như được sưởi ấm. Đơn độc một mình trên đỉnh cao lâu quá, hắn chắc sắp quên rằng bên mình luôn có một nữ y quân kiên cường luôn âm thầm bên hắn như vậy đấy.

Hắn đặt tay lên đầu nàng, đã cùng bị cuốn vào trong rồi, giờ có trách móc sự hấp tấp của Ỷ Lan, cũng không thay đổi được gì. Thiền Huy dịu dàng nói:

“Có ta ở đây rồi, không cần phải run sợ như thế.”

Ỷ Lan sững người, lần đầu tiên, hắn có ý muốn chủ động bảo vệ, an ủi nàng.

Thiền Huy rút Trường Tận bên đai hông ra, tia một vòng khung cảnh chung quanh:

“Gặp yêu quái nào quá sức, tốt nhất đừng gắng cự, ta giải quyết những con lớn, cô đánh những con còn lại, yểm trợ ta."

Ỷ Lan gật mạnh đầu:

“Được!"

Hai người đứng tựa lưng vào nhau, sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.

Trong Lồng Trấn Yêu tưởng chừng là một khoảng trống vô tận, nhưng hóa ra nó giống như một sa mạc khổng lồ, bão cát quanh năm mịt mù, bầu trời cam đỏ, không ngày cũng không đêm, thời gian trôi một cách vô vị.

Chung quanh họ, có hàng ngàn những con yêu quái, mạnh có yếu có, sáng hoắc con ngươi, đăm đăm nhìn con mồi.

Một chiếc lồng đã từng theo Đế Quân Đại Đế chinh chiến khắp thiên hạ, hẳn nhiêu đây, chỗ này cũng không phải là tất cả. Trận này, đến cả Thiền Huy cũng không dám chắc rằng sẽ có thể vẹn toàn thoát ra ngoài hay không.

Nếu trước kia Lồng Trấn Yêu nổi tiếng có Xích Diệm Thú và Tam Điểu- chim tước đen ba đầu, thì bây giờ còn có thêm cả Hắc Long nữa. Đánh xong những con yêu quái "vô danh" còn lại, họ e cũng cạn cả sức rồi.

Hơn hết mọi lần, chưa bao giờ Ỷ Lan mong rằng sẽ có người tiếp viện, tới cứu họ như bây giờ.

Giá mà nàng nhận ra nhanh hơn thì đã tốt.

Còn trước mắt, là phải tìm cách bảo toàn thể lực. Đó vốn là công việc vô cùng quen thuộc của Ỷ Lan. Nàng nhắm mắt niệm chú, xung quanh cả hai liền tỏa ra thứ ánh sáng vàng dịu nhẹ:

"Tàng Thiên Hộ Thể!"

Tàng Thiên Hộ Thể ngoài việc nâng cao khả năng hồi phục thì còn có thể bảo vệ cả tâm mạch, kim đan nữa. Một thuật pháp tuy đơn giản nhưng lại có hiệu quả lớn.

Những con yêu quái khát máu nhìn con mồi ngon trước mắt, chúng đã bị bỏ đói cả trăm, cả ngàn năm nay rồi, con nào con nấy, mắt như phát sáng, gầm lớn xông thẳng về phía họ.

Trường Tận vung lên, linh khí như tụ lại nơi kiếm khí, đường kiếm đi đến đâu, đám yêu quái đều bị tận diệt tới chẳng còn tro tàn.

Kiếm khí của Trường Tận rất mạnh, thậm chí còn có chút đáng sợ. Mỗi lần vung nó lên đều như có một đường sét đi qua, nhanh, bén, lại thêm khả năng thiên bẩm của Thiền Huy, danh xưng Chiến Thần Vương lâu nay để trống, ra chính là để đợi hắn đây.

Ỷ Lan không muốn thua thế, nàng cũng muốn thử món quà mà Trần tướng quân tặng xem sao, vung tay lần thứ nhất, hàng ngàn những chiếc trâm mã não được hình thành ra từ bản sao.

Đáy mắt nàng sáng lên, mỗi chiếc kim đều tỏa ra làn khói xanh vô cùng đáng sợ. Vung tay lần nữa, chúng như cơn mưa tẩm độc cắm thẳng vào gáy từng con yêu quái.

Mỗi con ba mũi kim, độc phát ra nhanh, lan tới đan yêu, khiến chúng quằn quại trong đau đớn rồi tan biến. Trong nháy mắt, số yêu quái bại tướng dưới tay nàng không hề ít.

Nói là y sư nhưng độc dược, mới chính là điểm mạnh của Ỷ Lan.

Món quà Trần tướng quân tặng cũng thực quá chất lượng đi, kim nào kim ấy không chỉ mỗi bắt mắt mà còn bén nhọn vô cùng, rồi còn có thể gia tăng công lực cho mỗi đòn đánh nữa.

Đặc biệt là cái trâm to đùng như thanh đoản kiếm kia, nó chẳng khác nào món hàng đặt riêng cho nàng vậy.

Với thân thủ nhanh nhẹn, uyển chuyển, Ỷ Lan như cảm thấy mình sắp có dáng dấp của một kiếm sĩ luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play