Hạn Dực tiễn chân Ly Thương rời khỏi cấm cung, nhìn bước chân lạc lõng cô quạnh của nàng, bóng dáng liêu xiêu dần khuất trong màn mưa trắng xoá. Đáy mắt vô hồn, gương mặt không chút sắc hồng, nàng đã rơi vào tuyệt vọng cùng cực. Cay xoè nơi hốc mắt, cũng không rõ là do mưa làm cay mắt hay do nước mắt và sự đắng cay dần xộc lên.

Nàng vẫn luôn biết Bắc Mộc Xướng Nguyệt rất vô tình. Chỉ là không biết hắn lại vô tình đến thế. Là vô tình đến khiến trái tim người khác giá lạnh.

Từ lúc gặp được hắn cho tới lúc theo phò tá hắn, Ly Thương vô số lần nhìn thấy hắn nhẫn tâm xuống tay với người khác thế nào. Cũng nhìn thấy hắn vô tình với cả người bên cạnh mình ra sao. Đổng Huyền từng nói, phàm là người càng ở trên cao càng vô tình. Giống như càng lên núi càng thấy lạnh, người ở vị trí cao gánh vác trên mình nhiều trách nhiệm như hắn cũng như thế.

Ly Thương vẫn hiểu, con đường của Đế Vương vốn dĩ không có cái gọi là tình người, chỉ có sự cô độc và nhẫn tâm.

Nhưng trước nay, Ly Thương vẫn luôn muốn một lần hỏi hắn.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt, liệu người đã từng hối hận hay chưa?

Những gì người đã từng làm, người có hối hận không?

Những gì người đã từng tàn nhẫn không thương tiếc, người có hối hận không?

Đi đến ngày hôm nay, người đã từng hối hận chưa?

Có lẽ, nếu ta và người sinh ra ở một nơi khác, một thời gian khác với một thân phận khác, ta và người đã hạnh phúc hơn thế này.

Nhấc bước chân nặng nề, hơi thở dường như bị đè nén trong đáy tim. Ly Thương tự hỏi mình, những tình cảm nàng dành cho hắn liệu có đáng?

Giữa con phố ẩm ướt, nàng bước đi tựa như vô hình. Lặng lẽ đi qua năm dài tháng rộng, một lòng vì người lại đổi một trái tim tan nát trở về. Ly Thương dừng lại giữa con phố, nàng mệt mỏi gục xuống. Cánh tay gầy ôm lấy thân thể khẽ run lên, nàng cúi đầu mệt mỏi nhắm đôi mắt.

Tự hỏi mình rốt cuộc là đang làm gì? Tự cuốn mình vào những trầm luân không dứt, lại cuốn theo cả những người bên cạnh đều chịu bất hạnh.

Một mình chống chịu nhiều năm như vậy, thực sự rất mệt mỏi.

Bước chân chậm rãi đến bên nàng, dường như mưa cũng không chạm tới nàng nữa. Ly Thương ngẩng đầu nhìn lên, là một nụ cười hiền hoà, một ánh mắt ấm áp tựa như bao dung hết cả nỗi buồn của nàng. Nhạn Quyên nghiêng người, ngã ô che cho nàng.

Ly Thương ngước nhìn y. Nhạn Quyên lại chỉ cười không hỏi, y đưa tay về phía nàng.

Giống như ngày hôm đó, Bắc Mộc Xướng Nguyệt đưa tay về phía nàng. Là hình ảnh nàng khắc ghi cả đời. Chỉ là cho đến hiện tại, bàn tay đó mãi mãi không đưa ra về phía nàng nữa.

Cùng một hành động, nhưng vật đổi sao dời, người cũ đã không còn.

Ly Thương đặt tay mình lên tay y, hơi ấm nóng truyền qua da lại dường như sưởi ấm phần nào trái tim lạnh lẽo.

Cùng bước đi trên con phố, cùng che chung một chiếc ô. Nhưng cả đoạn đường Ly Thương không hề nói với Nhạn Quyên một câu nào. Mà Nhạn Quyên cũng không hỏi, chỉ im lặng kề bên sát bước với nàng. Khoảnh khắc đó, tựa như trong tâm đã có sự liên kết với nhau, cho dù không hỏi không nói cũng biết đối phương nghĩ gì.

Đột ngột nàng dừng bước, Nhạn Quyên cũng dừng lại theo. Y quay đầu nhìn nàng, kiên nhẫn chờ đợi.

“Giúp ta.”

Âm thanh khẽ khẽ dường như pha chút sợ hãi, lo lắng lại bị chối từ.

Nhạn Quyên đặt tay lên đầu nàng, y cười ôn nhum dường như dành hết tất cả ôn nhu dịu dàng trên thiên hạ cho nàng.

“Được, chỉ cần nàng muốn ta đều sẽ làm.”

Trên thế gian có những điều thật kì lạ. Rõ ràng ở bên cạnh luôn có một người vì ta làm rất nhiều thứ, vậy mà trái tim ta lại chỉ nhìn về một người khác.

Ly Thương cười dài, nàng thực sự không thể hiểu nổi mình.

“Chuyện lần trước người nói, ta nghĩ kĩ rồi.”

Nói đến đây bỗng dưng lại có chút nghèn nghẹn. Ly Thương cảm thấy đáy lòng dâng lên một chút chua chát.

Nàng đã thực sự, thực sự rất kiên trì. Không phải nói mọi cố gắng đều có đền đáp sao, nàng vẫn chỉ chờ. Cho dù là một chút gì đó nhỏ nhoi cũng được.

“Ta muốn rời đi, đến đâu cũng được. Chỉ cần rời xa Trường An, rời xa Bắc Minh.”

Rời xa cả Bắc Mộc Xướng Nguyệt.

Nhạn Quyên nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên. Mặc dầu đã đoán trước được cũng sẽ có ngày nàng rời đi, chỉ không ngờ lại sớm như thế.

Y biết, lúc này trong tâm Ly Thương rất loạn. Rất nhiều thứ mà nàng vất vả dùng hai mươi mấy năm dựng lên đến hôm nay lại tự mình phá nát. Cảm giác tự mình từ bỏ có lẽ sẽ rất đau. Y biết, bởi vì y cũng từng trải qua cảm giác như thế.

Khuất bóng dần trên đường phố tĩnh mịch, đêm hoà quyện khắp mọi ngõ ngách.

Cô đơn.

—————

Buổi thiết triều sáng hôm sau cũng là buổi nghị hoà của Bắc Minh Triều và Đông Quốc. Khí thế hùng hồ ngút trời của Bắc Minh Triều đều đem ra phô trương hết trong ngày hôm nay. Quan lại từ cấp bậc cao nhất đến thấp nhất có thể lên thượng triều đều y phục chỉnh tề đứng thành hàng trước điện Dao Quang.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt một thân cao lớn, khoác trên mình long bào uy nghiêm. Nhãn quan tựa điêu khắc, khí chất bất phàm có phần áp chế người bên cạnh.

Đại diện Đông Quốc, Nhạn Quyên cùng hai lãnh tướng khác dẫn theo một đoàn người tiến vào. Đứng dưới bậc Long Đàn nhìn lên, Bắc Minh Triều đúng thật là hoa lệ hào nhoáng.

Ánh mắt Nhạn Quyên tìm kiếm giữa hàng quan lại của Bắc Minh Triều, liền lập tức nhìn thấy Ly Thương mặc quan phục đứng bên phải Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Vị trí của nàng ở trong triều chỉ thua sau Thừa Tướng, nhưng khi đứng lại đứng chỉ sau Bắc Mộc Xướng Nguyệt một bước.

Ly Thương đáp trả cái nhìn của Nhạn Quyên bằng một cái gật đầu. Những gì đã nói, nàng đều nhớ.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhìn thấy Nhạn Quyên một mực nhìn Ly Thương, trong lòng lại không nhịn được mà khó chịu.

Nhưng đứng trước bá quan văn võ, lại còn là ngày nghị hoà trọng đại, Bắc Mộc Xướng Nguyệt chỉ có thể kiềm lòng.

Sau một màn lễ nghi tiếp đón, đoàn sứ thần được nghênh đón vào trong điện. Văn võ bá quan Bắc Minh lùi về bên phải đứng xếp thành hai hàng theo phân cấp bậc. Sứ thần Đông Quốc xếp hàng dài bên trái, cũng phân theo cấp bậc lớn nhỏ.

Nhạn Quyên bước ra khỏi hàng, hướng Bắc Mộc Xướng Nguyệt mà nói.

“Thay mặt Quốc vương bệ hạ của Đông Quốc, Nhạn Quyên đến để cùng Bắc Minh Triều nghị hoà, bàn chuyện hữu nghị trăm năm.”

Bắc Mộc Xướng Nguyệt nheo mắt, hắn không rõ Đông Quốc đang có ý đồ gì. Cái gì gọi là bàn chuyện hữu nghị trăm năm? Vốn trong tay Đông Quốc đã nắm giữ hai thành trì Đông Quan và Nhật Xuyên, cứ trực tiếp đòi lại Miên La không phải nhanh hơn sao?

Hắn khẽ nhếch miệng cười, Đông Quốc đúng là thú vị.

“Ồ, ý của quý quốc là muốn cùng Bắc Minh ta kết bạn hữu sao?”

Quần thân Bắc Minh Triều nhìn nhào, xì xào bàn tán. Bọn họ không rõ Đông Quốc đang có ý gì, trước nay hai nước vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng. Càng đừng nói đến hữu nghị, Đông Quốc trước nay chưa từng kết hữu nghị với bất kì ai.

Nhạn Quyên gật đầu đáp:

“Không sai. Bắc Minh Đế hẳn cũng biết, hiện tại Ô Nam Tây Vực rục rịch ngóc đầu, đã liên kết với không ít các tiểu quốc khác. Tuy nói Bắc Minh và Đông Quốc ta vững mạnh, nhưng suy cho cùng vẫn là môi hở răng lạnh. Ô Nam nếu tấn công Đông Quốc, Bắc Minh cũng không thoát đại nạn và ngược lại. Quốc vương bệ hạ hy vọng có thể cùng quý quốc kết bạn hữu, như vậy cũng là giữ vững cơ đồ trăm năm của hai bên.”

Bắc Mộc Xướng Nguyệt ngẫm nghĩ, yêu cầu này cũng khôn phải quá đáng. Lại nói thực sự rất thiết thực. Mặc dầu Ô Nam chỉ là một tiểu quốc không đáng lo ngại, nhưng hắn cũng biết được tình hình của Ô Nam gần đây đã phát triển lớn mạnh không ít. Ô Nam đang dần bành trướng trên đại lục, mưu đồ đã quá rõ ràng là muốn bá chiếm cả Đông Quốc lẫn Bắc Minh.

Tuy rằng Bắc Minh lớn mạnh nhưng cũng chỉ là đơn thương độc mã, không thể nào tránh khỏi những ám tiễn khó lường. Kết một bạn hữu cũng là chuyện tốt đối với hắn. Lại nói, nếu thôn tính được cả Ô Nam, hắn chẳng phải cũng hưởng lợi sao.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt cười, chìa tay về phía Nhạn Quyên thể hiện thái độ đồng ý.

“Quý quốc nếu đã có lòng, Bắc Minh cũng quyết không chối từ. Chúng ta tạm gác lại thù riêng, bảo vệ cơ đồ trăm năm mới là con đường đúng đắn.”

Bắc Mộc Xướng Nguyệ phất tay ra hiệu, một tiểu thái giám bưng một khay gỗ đến quỳ trước Nhạn Quyên, hai tay kính cẩn dâng lên.

“Nếu đã cùng quý quốc kết bạn hữu, vậy chúng ta cũng nên thể hiện chút đạo nghĩa. Miên La thành trả lại cho quý quốc. Đồng thời, Đông Quốc có thể đề xuất một điều kiện nghị hoà với Bắc Minh ta. Đây xem như thành ý của bổn đế với việc kết nghị hoà của hai nước.”

Tuy nói là nghị hoà, nhưng lợi thế vẫn thuộc về Đông Quốc. Bởi lẽ trong tay Đông Quốc hãy còn hai thành trì của Bắc Minh, về lí Đông Quốc có tư cách đề xuất yêu cầu nghị hoà với Bắc Minh.

Nhạn Quyên nhận lấy khay gỗ, trên khay là bản đồ Miên La thành. Sau khi xác nhận, Nhạn Quyên cũng hiệu cho người của y dâng một hộp gỗ đựng bản đồ của Đông Quan và Nhật Xuyên lên, hoàn trả lại Bắc Minh Triều.

“Bắc Minh đã có thành ý, Đông Quốc cũng phải có chút tấm lòng đáp lại. Để thể hiện thành ý, Quốc vương hy vọng giữa biên giới hai nước lập ra một thành trì thuộc quyền quản lí của cả hai. Đông Quốc tình nguyện lùi ranh giới một trăm dặm để xây thành.”

Bắc Mộc Xướng Nguyệt nghiêng đầu, gõ gõ tay trên ghế.

“Ta đồng ý. Bắc Minh ta cũng sẽ lùi ranh giới một trăm dặm để xây thành. Không biết quý quốc còn có yêu cầu nào khác không?”

Nhạn Quyên ngước mắt kiên định, đáp lời:

“Mong muốn cuối cùng của Đông Quốc chính là liên hôn. Nhạn Quyên đại diện Đông Quốc, muốn cùng Trấn Bắc Quan Ly Đại Nhân kết mối liên hôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play