“Ly Thương, đi cùng ta đi!”
Ly Thương quay ngoắt, ngạc nhiên nhìn Nhạn Quyên. Khuôn mặt là sự luyến tiếc, bi ai hay đồng cảm, tất cả đều có. Từ trong mắt Nhạn Quyên, Ly Thương nhìn thấy một sự chờ đợi và hy vọng. Chờ đợi câu trả lờ của nàng, chờ đợi một cái gật đầu của nàng. Có lẽ y đã chỉ vì những điều này mà chờ đợi mười mấy năm.
Đi? Nhưng mà đi đâu mới được. Thiên hạ này còn có nơi nào để nàng đi sao? Thực ra Ly Thương luôn nghĩ, nàng có đủ khả năng để có thể rời đi bất cứ lúc nào mà không ai có thể ràng buộc. Nhưng hà cớ gì mãi đến bây giờ nàng vẫn không đi.
Ly Thương nghĩ ra rất nhiều lý do. Là vì Bắc Mộc Xướng Nguyệt sao? Nói vậy cũng không phải không đúng, nhưng chỉ là một phần nhỏ trong lí do của nàng. Trước đây nàng vẫn không giải thích được, nhưng bây giờ nàng rốt cuộc cũng hiểu rồi.
Lí do duy nhất khiến nàng không muốn rời đi chính là vì Bắc Minh Triều là nhà của nàng, kinh thành là chốn dừng chân duy nhất của nàng, con dân Bắc Minh Triều là người thân của nàng. Là vì nàng sớm đã đem trái tim yêu lấy nơi này, vậy nên không cách nào rời đi.
“Ta gọi người là Nhạn được chứ?”
Ly Thương cười, không đáp lại câu hỏi của y mà hỏi một câu hỏi khác. Nhạn Quyên trong lòng cũng tự rõ đáp án, chỉ là muốn xác nhận lại lần nữa mà thôi. Y cười khổ, nâng vò rượu trong tay uống một hơi dài. Hương cay nồng hoà với men, là rượu đắng hay lòng người đắng?
“Được. Nàng muốn gọi thế nào cũng được.”
“Nhạn, người có sự cố chấp của người, ta có sự cố chấp của ta.”
Đạo lý này, Nhạn Quyên không phải không hiểu. Chỉ là y không biết, liệu cố chấp này của nàng có thực sự đáng hay không?
“Nếu có một ngày nàng hối hận rồi, muốn rời đi thì xin nàng hãy nhớ ta vẫn luôn chờ nàng.”
Ta tìm nàng hơn mười năm, chờ đợi thêm vài tháng hay vài năm nữa có là gì. Cho dù là cả đời cả kiếp, cũng không thể ngăn được ta muốn tìm đến bên cạnh nàng.
Ly Thương chỉ cười không đáp. Nàng yên lặng ngẩn đầu nhìn lên bầu trời. Góc trời một màu tối đen, chỉ có dưới đường ánh sáng đèn hoa lộng lẫy. Một khắc sau, pháo hoa sáng rực bốn phương. Nàng và y âm thầm cảm nhận một không khí của năm mới.
Tiếng ồn áo náo nhiệt, pháo hoa rực rỡ thắp sáng cả mảng trời. Nàng và y, lại im lặng chìm vào thế giới của riêng mình.
“Ly Thương, lần sau gặp lại, có lẽ phải đến hơn nửa tháng. Ta hy vọng lúc đó, nàng có thể suy nghĩ lại đề nghị của ta.”
Nhạn Quyên uống cạn vò rượu, để lại cho nàng cây sáo ngọc làm quà sinh thần rồi rời đi. Thân ảnh thiếu niên bạch y nhảy từ mái nàh sang cành cây, lại nhảy xuống phố, mất hút trong dòng người. Ly Thương cầm lấy sáo ngọc, nâng niu trong tay. Thực ra nàng không biết thổi sáo, nhưng lại rất thích nghe tiếng sáo.
Năm đó, nàng nghe được một khúc Luyến Âm của Bắc Mộc Xướng Nguyệt, liền say mê nhạc khúc. Nàng muốn học thổi sáo, nhưng lại không tài nào học được. Võ công, độc công đều có thiên phú lợi hại như vậy, nhưng trong âm luật nàng lại mù tịt.
Sau này, Nhạn Quyên vô tình biết nàng thích nghe thổi sáo, vì vậy ngày nào cũng thổi cho nàng nghe rất nhiều khúc. Y từng hứa với nàng rằng đợi đến sinh thần của nàng sẽ tặng nàng một cây sáo ngọc. Lời hứa năm đó, hoá ra thiếu niên bạch y đều nhớ.
Ly Thương cầm sáo ngọc trong tay, nàng thở dài.
“Người nếu như là vì ta, thật không đáng.”
Ly Thương ở trên mái nhà, ngắm nhìn trời đêm cả buổi tối. Sáng sớm hôm sau, Hạn công công ghé qua phủ truyền lệnh của Bắc Mộc Xướng Nguyệt triệu nàng vào triều. Ly Thương chỉnh trang y phục rồi vào cung, nàng theo lối cũ đi đến thư phòng của Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Hắn vẫn như vậy, lãnh đạm cao ngạo. Ly Thương hạ gối hành lễ.
“Chủ thượng.”
Hắn lại không hề nhấc mắt lên nhìn nàng, chỉ thờ ơ bảo:
“Thời gian này, nàng đến Cung Nam Khâu thay ta bảo vệ Tịnh Lạc đi. Nàng ấy mang thai, cần có một người kề cận bảo vệ.”
Hoá ra đây là lí do người triệu thần sao? Ly Thương cười chua chát. Còn tưởng rằng hắn vì nhớ ra ngày sinh thần của nàng mới cho triệu gọi gấp như vậy. Cuối cùng vẫn chỉ là vọng tưởng của riêng mình nàng. Ly Thương phụng mệnh, cuối đầu lẳng lặng rời đi.
Cho đến lúc bóng nàng khuất xa sau hàng cây, Bắc Mộc Xướng Nguyệt mới ngẩng mặt lên nhìn theo. Bức tấu chương bị hắn cầm bút viết loạn, ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng khi nghe tiếng nàng đã loạn lên rồi. .
Đam Mỹ HàiLy Thương rảo bước đến Nam Khâu cung, Tịnh Lạc dường như sớm đã biết quyết định ành của Bắc Mộc Xướng Nguyệt nên đứng đợi sẵn ở cửa. Ly Thương bước đến, ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào bụng của Tịnh Lạc. Trong bụng nàng ta là con của người mà nàng yêu. Nàng ta là người mà nàng phải bảo vệ.
Ly Thương cúi mình, khẽ giọng:
“Ly Thương bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Tịnh Lạc nghiêng đầu, nhìn ngắm nàng. Nữ tử này quả nhiên có phần hơn người. Khí thế oai vệ nhưng không mất đi vẻ dịu dàng của nữ tử. Khuôn mặt thanh tú, tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng tuyệt đối là người nhìn qua một lần sẽ không thể nào quên được. Y phục và cả cách trang điểm đều rất đơn giản mộc mạc, vậy mà cũng không thể che được sự hấp dẫn đến từ khí chất và ngoại hình.
Tịnh Lạc không thể tương tượng được nếu nàng thật sự được săn sóc, ăn diện như một tiểu thư khuê cát sẽ thu hút bao nhiêu ánh nhìn và trái tim nam nhân.
“Ly Tướng Quân, nghe danh đã lâu. Tuy rằng người là công thần của Bắc Minh Triều ta, nhưng gặp ta có phải cũn nên hành lễ quỳ mới phải đạo không?”
Vừa gặp đã đánh đòn phủ đầu, Tịnh Lạc bình thường không câu nệ tiểu tiết bây giờ lại chấp nhất chuyện lễ bái với Ly Thương. Đây rõ ràng là muốn chứng tỏ uy quyền, đồng thời nhắc khéo cho Ly Thương biết hậu cung này là thiên hạ của ai.
Ly Thương trong lòng hiểu rõ, nàng vẫn giữ thái độ kính cẩn đáp:
“Bẩm hoàng hậu, Ly Thương không phải có ý khinh thường người. Người cũng biết, Ly Thương là thuộc hạ của chủ thượng, trong môn quy của người Ly Thương chỉ được hành lễ quỳ bái với chủ thượng. Đây là thể hiện địa vị và sự trung thành tuyệt đối của chúng thuộc hạ, Ly Thương tuyệt không có ý khác. Xin hoàng hậu nương nương hiểu cho thần.”
“Ly Tướng Quân nếu đã nói vậy, bổn cung cũng không thể lại làm khó người. Là ta không hiểu rõ quy tắc, Hy vọng Ly Tướng Quân bỏ qua cho.”
“Thuộc hạ không dám!”