“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, ta biết. Trước nay đều là vọng tưởng của ta. Ta biết thiên hạ Bắc Minh quan trọng hơn ta, ta biết nghiệp thống nhất của người quan trọng hơn ta. Tất cả đều quan trọng hơn ta. Ta biết chứ, ta đều biết cả. Chỉ là ta không muốn tin. Ta chỉ muốn mù quáng thêm một lần nữa, tin người, tin người sẽ vì ta mà từ bỏ thiên hạ một lần.
Nhưng ta sai rồi! Cả đời này, người cũng sẽ không bao giờ vì ta, từ bỏ bất cứ thứ gì.”
Ly Thương đưa bản thân vào trạng thái tĩnh lặng nhất có thể. Ánh mắt nàng phút chốc trở nên vô hồn. Mặc kệ vết thương trên người đang rỉ máu, mặc kệ binh sĩ sau lưng gào thét bảo nàng quay lại, bước chân nàng vẫn vững chãi tiến về phía trước.
Xin lỗi, nếu ngay cả những binh lính cuối cùng ta còn không thể bảo vệ được, vậy thì còn nói gì đến bảo vệ Bắc Minh Triều.
Vậy nên duy nhất một lần, dù ta có thể sẽ chết đi, cũng hay để ta tự mình xông pha giữa sáu vạn quân trước mắt.
Nhạn Quyên biết, trừ khi hạ gục được nàng, ngoài ra không còn cách nào đưa nàng rời đi.
“Ly Thương, nàng cần gì cố chấp như vậy?”
Thân thể đó của nàng còn chịu nỗi tổn thương sao, linh hồn đó của nàng đã vỡ vụn rồi còn đâu?
Nàng nhìn y, không trả lời. Thanh kiếm trong tay lướt đi trong gió, đằng đằng sát khí. Nhạn Quyên bất lực, quay ngựa rời đi. Chỉ để lại một câu.
“Bắt sống không được giết.”
Y không nhìn nổi nàng cố chấp như vậy, nên dẫn một nửa binh lính rời đi trước, để lại hơn hai trăm binh lính phụ trách bắt giữ nàng, cũng là bảo hộ đường lui cho Nhạn Quyên.
Binh lính chạy ồ ạt về phía nàng, thương giáo cung kiếm đều hướng về phía nàng. Ly Thương xoay kiếm, một nhát chém tung cát bay, hai nhát chém chết năm sáu binh lính.
Trong một khắc, đã có mười binh sĩ chết dưới kiếm của nàng. Mùi máu tanh nồng, máu vươn lên cả khuôn mặt kiều diễm. Khoảnh khắc đó, trường kiếm của nàng đẫm máu, khuôn mặt vôn hồn còn vươn cả máu, nàng đích thực là một chiến thần trong lời nói của nhân gian.
Vẻ đẹp dưới làn máu tanh nồng, vừa đẹp đẽ vừa đầy rẫy sự nguy hiểm. Như đoá hoa bỉ ngạn đỏ rực, đẹp đến động lòng người, chạm tay vào liền hồn xiêu phách tán.
Trong ngàn thương vạn tiễn, Bách Lạc Trường Kiếm trong tay vẫn ngang tàng nghênh chiến.
Từng người từng ngừoi một ngã xuống dưới kiếm của nàng.
Thân ảnh lướt đi trong gió, tàn kiếm chém đứt phong ba, hàn quang ba vạn dặm còn trông thấy.
Đến khi nhìn lại, hơn ba mươi binh sĩ đã bỏ mạng dưới tay nàng. Ánh mắt đó như rực cháy, huy hoàng đến đáng sợ.
Nhưng cho dù nàng có tài giỏi, một người cũng khó lòng địch lại trăm người. Càng huống hồ nàng thân thể đã trọng thương, hiện tại chỉ như nỏ mạnh hết đà, cố sức cầm cự.
Đám binh sĩ kìa tuy sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ tiến lên. Bọn chúng dùng thương tấn công nàng từ xa, năm sáu mũi thương đều hướng về một mình nàng. Thời khắc một mũi tên sượt qua chân khiến nàng ngã khuỵ, Ly Thương ngỡ như mình sẽ bỏ mạng. Bởi lẽ thời khắc nàng ngã khuỵ xuống, tay cầm kiếm đã không nhấc lên nổi nữa, mà năm sáu mũi thương lại hướng về phía nàng mạnh mẽ đâm tới.
Có lẽ, chết trên chiến trường mới là sự giải thoát duy nhất cho nàng.
Một âm thanh va chạm của các binh khí vang lên, giọng nói trầm thấp đến quen thuộc cất lên bên tai.
“Ly Thương!”
Tiếng gọi quen thuộc vang lên, gọi nàng sực tỉnh lại từ trong mộng ảo miên man. Thân ảnh cao lớn đó hiện ra trước mắt, chắn trước mặt nàng, che đi mọi sự tấn công, không ngại bảo vệ nàng.
Tiết Liệt ngay từ đầu đã không cam lòng ở lại quân doanh, nhưng trên hết, trong tay y không có đến một vạn quân. Y biết nàng xông lên chỉ có chuốc lấy thất bại, vì vậy quyết định phải ứng cứu. Tiết Liệt dẫn người đến thành Đông Quan mượn binh, liền biết tin Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã đóng quân ở đây hơn nửa tháng.
Tiết Liệt liền đoán ra được hết sự việc, trong tâm dân lên một nỗi lo lắng. Sự việc đến nước không thể cứu chữa, Tiết Liệt vẫn không muốn phải nhìn nàng bỏ mạng nơi sa trường. Ở Đông Quan còn lại hai vạn binh lính trấn thành, Tiết Liệt đều đem theo. Chỉ tiếc khoảng cách đi lại quá xa, mãi đến hiện tại mới có thể đến được.
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng đứng giữa vòng người vây quanh, trái tim Tiết Liệt như thắt lại. Chỉ chậm một khắc thôi, có lẽ y sẽ mất nàng mãi mãi.
Tiết Liệt đỡ lấy vai nàng, lau đi vết máu trên mặt nàng. Dáng vẻ ân cần vừa xen chút lo lắng sợ hãi chưa dứt.
“Tướng quân, người sao rồi? Người bị thương nặng quá, kiên trì, ta đưa người về!”
Người trước mắt, cho nàng một cảm giác bình yên đến lạ. Vào lúc Tiết Liệt gọi nàng hai tiếng Ly Thương, trái tim đã chết đi bỗng đập trở lại.
Là một loại cảm xúc chua xót pha chút uất ức.
Người nàng mong ngóng bỏ mặc nàng. Nhưng người trước mắt lại vì nàng mà che đi sự tấn công của quân địch.
Cảm xúc trong phút chốc trào dâng không thể kiềm chế nổi. Ly Thương nhào đến, ôm chặt lấy cổ Tiết Liệt. Nước mắt trào dâng thấm ướt cả mặt. Nàng nức nở, bao nhiêu uất ức đều trút hết ra ngoài.
“Tiết Liệt! Tiết Liệt, ta đau lắm! Ta thực sự đau lắm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT