““Tiết Liệt, ta không hận Chủ Thượng, cũng không dám buồn phiền vì người. Bởi vì cả đời này, Ly Thươnh chỉ là thuộc hạ của Bắc Mộc Xướng Nguyệt, Bắc Mộc Xướng Nguyệt mãi mãi là chủ của ta.”
Không sai, bởi vì Ly Thương cả đời này chỉ là một thuộc hạ, ngoại trừ phục tùng hắn, nàng không có tư cách yêu hắn, cũng không có tư cách hận hắn.
Đau!
Một lời thốt ra, tim cũng cảm thấy đau muốn chết đi.
Ly Thương rời khỏi Hoàng Cung, trở về phủ Tướng Quân. Trâi tim nàng cảm thấy đau nhói, dường như là đau đớn hơn cả nỗi đau thương tiễn đâm xuyên trên chiến trường.
Đây là cảm giác gì? Là cảm giác đau lòng sao?
Nàng ngồi trên lầu Giác Ảnh, nơi cao nhất phủ Tướng Quân, hướng cửa sổ mà nhìn về Hoàng Cung. Nơi đó, vừa xa lại vừa gần.
Nàng cầm một vò rượu trong tay, dốc một hơi đầy.
Nữ tử tay ôm vò rượu, mắt nhìn xa xăm, khẽ cất giọng hát:
“Huyết nhuộm Trường An, kiếm khí tung hoành.
Vong xuyên đẫm lệ, cố nhân cười.
Dứt tình ra đi, lưu luyến không quên.
Dốc cạn chén canh Mạnh Bà, người xưa vẫn không quên được.
Đã biết là bi thương,
đã biết là đau khổ cùng cực….
Hà tất chi vẫn vấn vương?
Là ái tình, là nghiệt duyên đều không rõ.
Chẳng chờ được người, Vong Xuyên cùng bầu bạn.”
Khúc “Vong Tình Tiễn Cố Nhân” này là Bắc Mộc Xướng Nguyệt dạy nàng hát. Hắn nói, khúc này là mẫu thân hắn viết. Cũng không biết vì sao nàng cảm thấy rất quen thuộc, vì thế liền học hắn hát khúc này.
Trước đây, là nàng hát cho hắn nghe. Nhưng có lẽ bây giờ đến cơ hội cùng hắn ngồi cùng một bàn cũng không có, thì nói chi đến việc cùng hắn hoà âm.
Khoé mắt đột nhiên thấy hơi cay, màng suóng mỏng phủ. Giọt nước mắt đắng rơi xuống, rơi lên tay nàng.
Nàng nhấc tay lên, nhìn chằm chằm. Đây là gì? Nước mắt sao?
Nàng thở dài, cười.
Một con người như nàng lại cũng biết khóc. Ly Thương từ nhỏ đến lớn đều được dạy rằng, những cảm xúc chỉ là những thứ vô ích. Một người đứng trên chiến trường, tay cầm kiếm quyết mà lớn lên thì phải giữ một cái đầu lạnh.
Sắc tối buông xuống, hoàng hôn tàn lụi phía sau núi. Ly Thương nằm trên giường, siết chặt tấm chăn trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thế gian này còn quá rộng lớn.
Mà nàng, lại quá nhỏ bé.
Nàng nhắm nghiền mắt, thật mệt mỏi!
Đột nhiên nghe thấy tiếng động khe khẽ trong gió. Kẻ đến là ai?
Nàng mở mắt, xoay người định đứng dậy liền bị một thân thể nặng nề đè chặt xuống lại giường.
Mùi rượu mạnh xộc vào trong cánh mũi, lực đạo mạnh cuốn lấy hai tay nàng không thể thoát ra. Trên cả thiên hạ này, người duy nhất có thể chế ngự nàng chỉ có một, là hắn.
Hơi thở quen thuộc đến không thể nhầm lẫn, dù đã ngập mùi rượu nhưng mùi hương cơ thể của hắn nàng làm sao làm sao mà không nhận ra được.
Chỉ là, hôm nay không phải đại hôn của hắn sao?
Hắn… bỏ lại Tân Hậu mà đến đây sao?
Ly Thương cảm thấy thật sự không thể nhìn rõ được là chuyện gì. Tất cả mọi thứ rõ ràng là hiện thực, nhưng lại vô cùng không thực, tựa như là ảo mộng của nàng.
“Chủ thượng…?”
Nàng e dè hỏi hắn. Hắn lại không để cho nàng thời gian suy nghĩ quá lâu, cũng không một lời đáp lại mà cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ mọng.
Nữ rử dưới thân, lại không hề có chút phản kháng, để tuỳ ý hắn. Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhanh chóng nhận ra sự phối hợp đến từ nàng liền rời khỏi cánh môi nàng. Hắn nhướng mày, phả hơi nóng vào tai nàng trầm giọng hỏi:
“Ly Thương, nàng yêu ta sao?”
Một câu đánh nàng từ ảo mộng trở về thực tại. Yêu sao?
Chủ thượng, Ly Thương làm sao nói với người là ta yêu người đây?
Là người đã chối bỏ ta trước, là người dạy ta không được yêu, là người không cho phép ta yêu người.1
Bây giờ người hỏi ta có yêu người không? Người muốn Ly Thương trả lời người thế nào đây?
“Chủ thượng, Ly Thương suốt kiếp trung thành với người.”
Hắn siết chặt lấy cổ tay nàng, dường như toả ra uy áp kinh người gằng giọng:
“Ta hỏi nàng có yêu ta không? Không hỏi nàng có trung thành với ta hay không.”
Ly Thương quay mặt, né tránh hắn.
Nét đẹp kinh diễm mê người. Hắn vốn dĩ chỉ định trêu đùa nàng, nhưng vẻ thẹn thùng đó của nàng lại khiến dục vọng trong huyết quản của hắn sôi lên tới đỉnh điểm.
Hắn không kiền nén nổi, lập tức thô bạo xé rách xiêm y của nàng, từng khắc mạnh bạo chiếm lấy.
Ôm lấy nàng trong vòng tay, càng khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Nữ tử dưới thân lần đầu tiếp xúc chuyện thân mật, lập tức đỏ mặt, hét lên cầu xin hắn. Thế nhưng từ chữ nàng thốt ra lúc này chỉ càng khiến hắn thêm cuồng vọng.
Bàn tay hắn, thô bạo nắm lấy nàng, để lại trên làn da nàng những vết hằn in rõ. Ly Thương lần đầu trong đời cảm thấy đau đớn đến thế, nàng bấu chặt mười ngón tay vào vai hắn, khẽ kêu lên một tiếng:
“Đau!”
Hắn hôn lên mắt nàng, trầm giọng:
“Ta tưởng nàng không biết đau chứ!”
Một khắc luân động đó, dưới ánh nến mập mờ, ánh sáng vàng lấp lánh trên cổ nàng khiến hắn khựng lại.
Đập vào mắt hắn, sợi dây đỏ có mặt dây bằng vàng hình một con hồ điệp nàng đeo trên cổ. Trên làn da trắng mịn, sợi dây nổi bật khiến tâm trí hắn quay cuồng.
Hắn buông nàng ra, thần sắc sửng sốt, hỏi:
“Hồ Điệp từ đâu mà có?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT