- Báo... Châu đại nhân quả thực tính toán như thần, Châu phủ không biết là có kẻ nào phóng hỏa, hiện đang cháy lớn rồi ạ !
- Tên khốn, hành động nhanh thật ! Cho ngựa đi nhanh lên, lão ta sẽ đuổi theo ngay khi biết trong phủ không có người.
Châu đại nhân nghiên răng ken két ra lệnh cho đám binh lính. Một khi đã cứu
tội nhân ra khỏi đại lao chẳng khác gì tạo phản. Dù hôm nay thừa tướng
không đuổi giết thì sớm muộn hoàng thượng cùng sẽ trách tội. Động phải
cả hai tổ kiến lửa trong cùng một đêm, Châu đại nhân quả là đen đủi
không lối thoát. Thầm nghĩ giá để lại vài kẻ hạ nhân kia lại trong phủ,
thế mạng cho người nhà họ Châu trong vụ hỏa hoạn có phải hơn không ? Chỉ cần bọn chúng bị chết cháy đen hết lượt, không nhận ra hình hài nữa có
phải Châu phủ đã thoát một kiếp nạn ? Nhưng lão không thể làm thế. Dù đã làm bao tội ác nhưng cũng chưa từng ra tay giết hại một ai. Dẫu sao họ
cũng đều là hạ nhân lâu năm trong Châu phủ, cũng coi là một phần trong
gia môn của lão rồi.
Người nào người nấy đều lo sợ ra mặt, thừa
tướng mưu mô, xảo quyệt lâu nay biết rõ, một khi đã không giết được một
lần sẽ đuổi cùng giết tận lần hai. Quả thật không sai, xe ngựa đang đi
đến giữa rừng sâu hẻo lánh đã có một vài tiếng quát tháo đuổi giết cũng
như thấp thoáng ánh sáng mờ mờ ẩn hiện xa xa của ngọn đuốc đang cháy lên đỏ rực cả một vùng.
- Đi nhanh !
Tiếng lộc cộc ngày càng
một tiến lại gần hơn, mọi người đều sốt ruột, một đám binh lính của nhà
họ Châu liền mỉm cười cái nhẹ khó hiểu, rồi nói với Châu đại nhân :
- Chúng thần không thể sát cánh cùng ngài vượt biên được nữa, ân nghĩa này nguyện trả vào kiếp sau.
Biết là khi quay lại sẽ không có đường sống, đám binh lính nói xong liền
đánh ngựa quay trở ngược lại với hướng của xe ngựa, một tay ghì chặt dây cương, một tay vung đao phi về hướng ngọn đuốc.
Đám người nhà của Châu đại nhân đều khóc lớn trong lo sợ. Cái chết đang cận kề, Châu mỹ
nhân run rẩy lẩm nhẩm một mình : " Là do ta...không, ngay từ đầu đều là
do Cố An Kiều..."
Từng người, từng người lao lên chiến đấu anh
dũng để bảo vệ chủ nhân nhưng vô vọng. Tất cả đều bị giết sạch chỉ trong vài phút câu giờ. Người bị đâm xuyên qua áo giáp sắt, đâm trực diện vào ngực, xuyên vào nội tạng. Người thì bị cắt cổ, mất tay, mất chân thật
tàn bạo. Hơn mười tên lính chết như ngả rạ, lăn lóc giữa rừng sâu, máu
lênh láng chảy thành dòng oan ức. Đôi mắt trợn ngược, phẫn uất. Bàn tay
chai sạn vẫn nắm chặt thanh đao không buông dù một chút. Một vài con
ngựa may mắn sống sót đều chạy toán loạn vào sâu trong rừng vì sợ hãi.
Cứ thế, hơn mười chiến sĩ đã không thể quay trở về vì chủ tử của mình.
Đám thị vệ ấy vẫn một mực không buông tha, phi ngựa thật nhanh về phía xe
ngựa. Một tên đi đầu giương cung tên đã tẩm dầu và đốt lửa, phóng về
phía xe ngựa đang không ngừng chạy thật nhanh về phía trước. Tiếp tục là cả loạt mũi tên có lửa phóng vút lên trời cao rồi lao thẳng như mưa
xuống đất, cả cỗ xe bốc cháy không ngừng, một mũi tên từ đâu phi thẳng
vào ngực Châu phu nhân, bà thở gấp :
- Phu quân, hãy bảo vệ Thanh Nhi !
- Nàng gắng lên, nàng không chết được đâu !
- Số đã tận, muốn sống cũng không sống nổi... Đi đi !
Máu từ ngực trái chảy ra không ngừng, nóng hổi. Như Thanh vội lấy khăn cầm
máu cho bà nhưng chỉ tuyệt vọng, bà từ từ nhắm mắt. Bà ra đi trong sự
khủng hoảng của họ Châu, cùng sự tiếc nuối của mọi người trong phủ. Nàng ta cắn răng khóc lóc lầm than, càng ngày sự căm phẫn trong lòng càng
trào dâng một lớn, không thể dập tắt. Như Thanh ôm lấy mẫu thân của mình mà lòng đau như cắt, chưa bao giờ nàng ta nghĩ sẽ có ngày cả gia tộc
đều chết thảm như thế này.
Cỗ xe bốc cháy dữ dội, tên điều khiển
xe cũng đã bị chết từ lúc nào. Xe ngựa bốc cháy dần mất lái, khi gần đâm vào cây lớn bên đường thì Châu đại nhân cùng Châu Như Thanh vội vã nhảy ra khỏi xe, ngã nhào xuống đất lộn vài vòng. Lúc sau cả đám bị bao vây, về phía Châu phủ chỉ vẻn vẹn còn chín hạ nhân bên cạnh, bọn chúng kẻ
nào người nấy đều rút con dao găm ra, nhất quyết một lòng bảo vệ chủ tử.
Khá khen cho lòng quả cảm, nhưng rồi tất cả cũng đều bị giết
không thương tiếc. Trong lúc hỗn loạn khi vừa nhảy ra khỏi xe ngựa, lão
Châu đã ra lệnh cho một nô tì bí mật đưa Châu Như Thanh đi bỏ trốn, sống chết cũng phải vượt qua biên giới. Mặc cho Như Thanh khóc lóc đủ điều,
mặc cho nàng ta có không chịu đi chăng nữa cũng đều phải rời đi.
Đám thị vệ tới sát lại gần, Châu đại nhân run rẩy lên tiếng :
- Các ngươi, sao các ngươi dám làm vậy ?
- Châu đại nhân, ngày này năm sau là ngày giỗ của cả dòng họ Châu rồi !
Châu đại nhân rút thanh kiếm ra, quyết chiến một trận sinh tử với bọn chúng, cũng nhằm câu thêm chút thời gian cho nữ nhi bỏ trốn kịp thời. Bao võ
công của lão lâu nay tu luyện, nay đều bỏ ra để kháng cự. Từng tên lao
lên một đều bị lão chém vài nhát, hạ gục từng kẻ một. Lão cười lớn khiêu khích :
- Các ngươi chỉ làm được như thế thôi sao ?
- Lên !
Tên cầm đầu nhìn binh lính của mình bị hạ gục từng tên một lại càng thêm
tức giận. Chỉ với một lão già sắp xuống lỗ cũng không khử nổi hay sao ?
Vô dụng, quá vô dụng ! Này thì làm sao dám ăn nói với thừa tướng nữa ?
Hắn ra lệnh cho tất cả cùng xông lên một lúc, bao vây chém nhau với Châu đại nhân. Một đấu ba sẽ thắng, lão không phải hoàng thượng hay Trần
tướng quân nên không thể thắng hai mươi tên cùng một lúc.
Xung
quanh lão toàn là những kẻ mặc đồ đen như màn đêm, bịt kín mít không thể nhận dạng. Trong lúc sơ hở, lão liền bị một kẻ chém mạnh một nhát vào
sau lưng khiến lão mất thăng bằng mà ngã quỵ xuống đất. Lấy đó làm đà mà tiến tới, bọn chúng không ngừng lao lên chém từng nhát kiếm vào người
Châu đại nhân, dù cho lão cầm cự tới đâu cũng không có viện trợ tới cứu. Cuối cùng cũng thiệt mạng trong rừng sâu. Trước khi ra đi, lão vẫn ngửa mặt lên trời cười lớn, vừa cười vừa ho ra từng ngụm màu đỏ tươi :
- Khục... Cố Trung Tấn, sẽ có ngày ngươi phải xuống địa ngục cùng ta, haha...
Sau khi đã giết hết tất cả, khu rừng cũng trở lại vẻ tĩnh lặng và âm u. Lúc sau thiên mệnh đổi thay, đám mây ùn ùn kéo tới rất nhanh chóng. Mây đen kéo về, những đám mây lớn, nặng và đặc xịt lổm ngổm đầy trời. Gió táp
phong ba nổi lên càng lớn, thổi mạnh, hung dữ như đang gầm rú trong tán
lá, quần quật từng tán cây va chạm vào nhau, gió mạnh tới nỗi làm cho
những làn cây cong mình như không thể chống đỡ nổi. Từng tia chớp sáng
rạng cả khung trời đen tối như những lưỡi gươm tua tủa rạch ngang bầu
trời. Không khí thì như đông đặc lại. Tiếng sấm ầm ầm vang khắp vùng,
sét đánh nổ ngang tai, đâm thẳng xuống đất gần nơi diễn ra cuộc thảm
sát. Lúc sau cơn mưa đổ xuống càng nặng hạt, xối xả như muốn trút hết
nước xuống mặt đất. Tiếng rào rào của từng trận mưa lớn cùng tiếng gió
và tiếng sấm lôi đình. Nó giống như thay người đang gào thét lên vì tội
ác tày trời ấy.
Cả đám thị vệ ướt sũng một cách nhanh chóng, sau đó tên cầm đầu gằn giọng ra lệnh :
- Lục tung cánh rừng này lên, cho các ngươi đến rạng sáng mai phải tìm cho ra Châu Như Thanh.
- Rõ !
Cho đến gần rạng sáng cũng không tìm được kẻ họ Châu cuối cùng, chắc hẳn đã may mắn thoát khỏi Vân Nam quốc. Hắn ta hung dữ nhìn quét thuộc hạ của
mình một lượt rồi rời đi, không quên dặn dò bọn chúng rằng nếu có ai hỏi thì hãy trả lời là hoàn thành nhiệm vụ được giao. Hắn liền vội vã phi
ngựa về trình báo...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT