Hoàng hậu nhăn mặt lại khó chịu vì nàng ta nói những thứ không vừa ý nàng. Nhìn ngũ vương gia đang mỉm cười nhởn nhơ ở kia đã đủ khiến cho An Kiều bực hết cả mình. Hắn ta chắc hẳn nghĩ rằng nàng ta sẽ không nói gì điều gì cả, vậy nên mới mim mỉm cười tủm một mình như thế sao? Ngứa cả mắt! Châu Như Thanh ngậm ngùi một chút rồi nói tiếp:
- Là thần đích thân đi gặp đám giang hồ ấy để thực thi kế hoạch thích sát. Nhưng... Nhưng những điều ấy đều có ngũ vương gia và Vân phi nhúng tay vào.
- Ngươi vừa nói cái gì? Miệng lưỡi tráo trợn, ăn không nói có là đáng tội chết.
- Ngũ vương gia cần gì mà phải vội như thế chứ? Cứ nghe nàng ta nói tiếp xem nào.
- Bẩm nương nương, hôm qua khi biết tin hoàng thượng phải rời kinh từ sáng sớm để đi thị sát ở phương Nam, ngũ vương gia và Vân phi đã lên kế hoạch hành thích người. Đưa cho thần mệnh bài của vương phủ để đi gặp đám giang hồ khi nãy. Nếu thần nhớ không lầm thì đám người đó cũng có quan hệ mật thiết với ngũ vương gia ạ.
- Trắng trợn, ngươi dám đổi trắng thay đen. Bổn vương nào có làm chuyện ấy?
Hoàng hậu đứng một bên nghe ngũ vương gia không ngừng gào lên cãi nhau với Châu Như Thanh liền cảm thấy bản thân mình không khác gì bù nhìn. Nàng lôi trong vạt áo ra một mệnh bài của riêng vương phủ của Lý Trung ra, ném cái phịch xuống đất rồi quát lớn:
- Còn chối cãi?
Thái hậu tin tưởng An Kiều có thể xử lý tốt vụ này nên cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi xuống ghế nhàn nhã xem nàng giải quyết. Đôi lúc nếu cần thiết sẽ vào phân ưu đen trắng nhưng có vẻ là không cần rồi, nhìn ánh mắt An Kiều có len lói chút tia sáng rực rỡ lắm nên cũng vài phần yên tâm.
Lý Trung là một kẻ nguy hiểm, chắc chắn sau lưng đã bí mật liên kết với nhiều người tai to lớn mặt và chỉ đợi chờ thời khắc trỗi dậy lật đổ Lý Nghiêm. Mối hiểm nguy không trừ sạch sớm muộn cũng có họa ập tới. Chi bằng, tiện đây diệt trừ tận gốc vẫn hơn. Xét về tội trạng của hắn ta đã đủ để giải lên Địa Lâu xử trảm rồi.
- Sao... Sao ngươi lại có thứ này?
- Chẳng phải Châu Như Thanh có nói rằng ngươi đã đưa thứ này cho nàng ta để thuận lợi dao dịch với đám giang hồ ấy hay sao?
Kể từ cái lúc bị đánh gãy hai chân, nàng ta đã chẳng còn muốn kháng cự, vẫy vùng trong vũng máu thêm nữa. Trong lúc hoàng hậu ra lệnh đem Như Thanh trở lại biệt viện để nàng tự mình trông chừng, nàng ta đã nói ra hết tất thảy. Thậm chí còn đưa cho nàng vật chứng quan trọng nhất để làm chứng thì còn gì để chối cãi. Khi nãy nàng cảm thấy tức giận vì tưởng rằng nàng ta lại đi bao che cho bọn chúng rồi tự gánh tội ngu cho mình. Giờ thì hay rồi, ngũ vương gia giờ làm gì còn đường mà chối cãi được thêm nữa?
- Ha, là ả ta vu oan giáng họa cho bổn vương. Bổn vương không hề liên quan đến vụ này...
- Đừng để bổn cung phải khinh thường ngài, ngũ vương gia đáng kính ạ. Đổng Triết, đánh hắn! Đánh đến khi nào chịu khai ra thì thôi.
Đổng Triết nhận lệnh liền liên tục đá rồi đấm hắn không ngừng nghỉ. Nhìn cảnh tưởng trước mắt, quả thật có chút phấn khích trong lòng. Vừa nãy hai người họ mới hoan ái, lăn lộn trên giường mà đầu óc lên cung trăng vui chơi xong. Ấy thế mà giờ người ăn liên hoàn tát, kẻ ăn liên hoàn đấm thật khiến cho lòng này nở hoa. Đánh chán đánh chê, cuối cùng cái miệng cáo già ấy của Lý Trung vẫn quyết không hé nửa lời. Nhưng chỉ là đồng đội của hắn lại có chút sáng suốt hơn nàng tưởng. Vân phi bò lê bò lết đến bên nàng, quỳ xuống ôm chân van nài nàng nhục nhã. Mặt nàng ta sưng húp cả lên, trông không ra người ngợm gì cả. Vân phi khóc lóc, nói mà trong vẫn có chút gì đó ứ đọng lại:
- Thần thiếp khai... Hức...
- Tốt!
Nàng đứng thẳng lưng rồi liếc mắt xuống nhìn nàng ta khinh bỉ. Một thân thể nhếch nhác chưa bao giờ từng thấy. Tóc tai bù xù như kẻ điên, lớp phấn lớp son trên da mặt trắng nõn đã nhòe đi vì trận hoan ái, cuồng nhiệt vừa rồi, cũng nhòe đi vì hàng lít nước mắt tèm lem chảy dài trên gương mặt nhơ nhuốc. Ngũ quan nhìn chẳng rõ, hai má nóng bừng sưng tấy lên đỏ ửng. Nàng ta ôm chặt chân nàng vừa cầu xin vừa nói tiếp không từng cơn nấc cụt ngắt quãng:
- Hức! Là thần thiếp cùng ngũ vương gia đứng sau giật dây. Tất cả đều đúng như những gì nàng ta nói... Hức... Nương nương, thần thiếp đã khai ra rồi, xin nương nương khoan hồng dung tha cho mạng nhỏ bèo bọt này...
- Tốt!
Nàng hất mạnh chân khiến nàng ta lại một lần nữa ngã nhào xuống đất. Nàng chán ghét nhìn nàng ta rồi đi tới bên Lý Trung, nàng ngồi xổm xuống ngay trước mặt hắn, nói nhỏ nhẹ:
- Còn muốn cãi nữa không?
Lý Trung căm phẫn nhìn chằm chằm vào Vân phi, sau đó quay phắt lại nhìn thẳng vào mắt An Kiều. Hắn ta nhếch mép cười khinh bỉ, sau đó hắn nhổ nước bọt vào mặt nàng rồi nói khinh khỉnh:
- Ta nhổ! Nữ nhân như ngươi thì là cái thá gì?
Đổng Triết thấy vậy liền nhanh chóng ghìm chặt đầu hắn ta áp sát xuống đất. A Đào cũng mau chóng đem khăn lên cho nàng lau mặt. Nàng ghét bỏ lau sạch sẽ thứ nước bọt dơ dáy ấy mà nhìn liếc xéo hắn ta. Hắn cứ cười diễu cợt như thế, cứ nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường như vậy thật khiến cho người ta nổi điên.
An Kiều đứng dậy, giơ chân lên đạp mạnh lên đầu hắn ta, nói lớn tiếng:
- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ? Được, bổn cung sẽ xem xem ngươi cứng miệng được tới khi nào. Đem hắn vào phòng giam đặc biệt, lát bổn cung sẽ tự tay chăm sóc. Còn về phía Vân An Khang, nhốt vào ngục tối, canh giữ nghiêm ngặt chờ ngày xét xử.
Nói rồi nàng quay lưng rời đi. Nàng muốn mau chóng rời khỏi đây, muốn mau chóng rời khỏi nơi dơ bẩn này. Hễ cứ nghĩ tới bãi nước bọt của tên khốn ấy là lại khiến cho nàng cảm thấy ghê tởm đến mức chà sạch mặt bao lần cũng không cảm thấy thoải mái. Càng nghĩ càng điên tiết, vậy nên An Kiều muốn tìm thứ để giải tỏa. Khi nghe viết tin hoàng tử an toàn tính mạng đã ngủ yên giấc từ lâu thì nàng đã cảm thấy nhẹ nhõm đi ít nhiều. Ấy vậy mà đến cái lúc đi bắt gian bọn chúng, dù rằng đều theo kế hoạch đã vạch ra nhưng vẫn có những thứ lệch đi vài phần. Nàng khó chịu đến mức muốn xông nhanh tới phòng giam giữ hắn ta để tra tấn hắn cho thỏa đáng. Vừa nghĩ tới nàng liền không nhanh không chậm kêu người đi đưa hắn vào căn phòng đầy rẫy những thứ dùng để " chăm sóc " tội phạm.
- Những kẻ cứng đầu thì phải đập cho nó mềm ra.
Nói rồi nàng hùng hồn đi đến đại lao hành đồng tức thì. Hai tay hai chân hắn bị còng chặt chẽ lên trên thanh gỗ lớn thành hình chữ thập, Lý Trung vẫn cứng đầu cứng cổ gào thét lên hai chữ oan uổng, hai từ bất công mà chẳng thèm quan tâm tới vị hoàng hậu vẫn đang nhăn mày cau có đứng gần ấy. Nàng bước tới lại gần, cầm thanh sắt nóng hổi đỏ ửng lên quơ quơ trước mặt hắn, nói:
- Có nhận không?
- Ha, ngươi chỉ là một hoàng hậu nhỏ bé của Vân Nam, vậy mà nay hành động cứ như là bá chủ thiên hạ vậy à?
- Trước khi hoàng thượng đi tới phương Nam thị sát, ngài ấy đã trao toàn quyền cho bổn cung rồi. Càng huống hồ, đến thái hậu cũng chẳng hề bênh vực ngươi, ngươi lấy gì chống lưng mà mồm năm miệng mười cãi cố? Khi bổn cung tôn trọng ngươi, xưng ta gọi ngài với ngươi thì ngươi lại chẳng biết điều chút nào. Gần hai mươi năm bị nhốt ở chốn sa mạc Kinh Châu, vốn tưởng ngươi sẽ thông minh ra được chút ít, ai ngờ cũng chỉ là những hành động ngông cuồng, xấc xược không coi ai ra gì. Ếch ngồi đáy giếng thì cứ mãi là con ếch xanh mà thôi, không thể khấm khá lên được đâu.
- Haha, ngươi có biết trong chuyện này có cả ai đứng sau nữa hay không? Ngươi nghĩ chỉ mỗi bọn ta mới muốn giết chết ba mẫu tử nhà ngươi à?
Nàng điềm đạm cười nhạt, lại tiếp tục nhìn thẳng vào hắn ta rồi nói từ tốn:
- Nếu bổn cung đoán không nhầm thì chắc chắn bao gồm cả thừa tướng rồi...
- Không sai, hahaha... Ngươi sống như nào mà đến phụ thân ngươi cũng muốn giết chết vậy?
- Bổn cung sống như nào bổn cung biết rõ, không đến lượt một ngũ vương gia sắp bị phế truất như ngươi hỏi chuyện.
Nàng nhẹ nhàng cầm thanh sắt nóng lên dí vào người hắn ta làm nó in lên một nốt chữ Tử rõ ràng. Da cháy, thịt chín, khói cháy từ y phục lẫn da thịt bốc lên không ngừng. Hắn gào thét lên vì đau đớn tột cùng. Sự giày vò về thể xác này thật nhục nhã biết nhường nào.
Trong lòng căm thù người đối diện trước mắt, thiết nghĩ đã giết được nàng ta ấy vậy lại đẩy bản thân vào chốn lao tù này. Hắn thở hắt ra, mệt mỏi vì đau đớn, giọng lệch đi vì đã gào thét chẳng ngừng. Một nữ nhân mà ác hơn quỷ dữ. Như những nữ nhân khác, chắc hẳn thấy máu đã cảm thấy sợ hãi rồi chứ đừng nói tới chuyện tự tay đi tra tấn tội phạm được cả. Riết rồi nghĩ nàng ta chẳng phải con người. Nghe thiên hạ đồn đại khi xưa ngốc nghếch đến mức nói gì cũng nghe, nói gì cũng thấy mùi ngu ngốc, vậy mà từ khi nhập cung liền lột xác hoàn toàn thành một người khác. Trở nên cứng rắn, mạnh mẽ, thậm chí còn biết võ công cao cường. Đúng là được một phen mở mang tầm mắt.
Nàng thấy hắn ta gục đầu xuống không nói gì, mắt nhắm nghiền lại không còn sức lực để mở ra nữa. Nàng cho người đem chậu nước lạnh, tạt mạnh vào mặt hắn ta một cái. Hắn lại bàng hoàng tỉnh dậy, nàng nói tiếp:
- Có nhận tội ác này hay không?
- …
Thấy vẫn còn cứng đầu lắm liền cầm thêm thanh sắt nóng vừa ném vào chậu than nung, tiếp tục dí sát vào da thịt của Lý Trung khiến hắn lại một lần nữa hét lên kinh hoàng. Cả hoàng cung vang vọng mãi một tiếng gào thét của nam nhân nghe thật thê lương như xé tan trời đất. Sau vài lần hành hạ về thể xác, hắn cuối cùng cũng chịu hé miệng ra nói thều thào như kẻ sắp xuống dưới suối vàng, hắn nói:
- Ta... nhận!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT