Cô hoảng sợ, sau khi bình tĩnh lại khuôn mặt chợt ửng đỏ, vội vàng kéo anh sang một bên nén giận, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại đứng ở đây!”.
Lương Yến Tân ung dung mặc cô đẩy mình, lựa theo lực của cô lùi dần về sau.
Ôn Thư Du bị ánh mắt của anh nướng cháy khiến đỏ mặt tim đập, cho dù cách một lớp quần áo nhưng lòng bàn tay vẫn bắt đầu nóng lên khi tiếp xúc với cơ thể rắn chắc.
Lúc cô do dự muốn thu bớt lực, tiếp đó còn muốn căng giò bỏ chạy, nào ngờ người đàn ông bỗng nhiên vươn tay bắt được cô.
Ôn Thư Du còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị Lương Yến Tân nửa ôm vào một gian phòng nghỉ.
Một tay anh vòng ra sau khóa cửa, tay còn lại ôm chặt cô cúi đầu hôn xuống. Dáng vẻ vội vàng lúc này khác xa một trời một vực so với điệu bộ ung dung tựa bên bờ tường chờ cô ban nãy.
Cô vội né đầu sang bên, hay tay dùng hết sức ngăn anh lại: “Đừng mà! Son môi sẽ bị lem!”.
Lương Yến Tân cố gắng nhẫn nại, cầm tay cô dỗ dành: “Anh sẽ nhẹ nhàng”.
“Đừng!”. Ôn Thư Du lắc đầu. Nhẹ nhàng? Còn lâu cô mới tin anh sẽ nhẹ nhàng.
“Miên Miên”. Người đàn ông tựa như thở dài một tiếng: “Nửa tháng không gặp, có phải nên cho anh hưởng chút ưu đãi không? Nếu không nửa tháng còn lại anh biết nhịn thế nào”.
Cô mềm lòng dao động, ngượng ngùng lên tiếng: “Ôm một cái không được ạ?”.
Cũng đâu nhất quyết phải hôn môi chứ?
Nửa tháng không gặp, bỗng nhiên vừa gặp đã làm chuyện thân mật đến mức này, dĩ nhiên cô không thể kìm được căng thẳng.
“Làm sao đủ được?”. Hơi thở của anh ngày một dồn dập, hạ giọng nói.
Bàn tay cầm cánh tay cô hơi siết chặt, Ôn Thư Du bị độ ấm truyền đến qua lòng bàn tay rút hết khí lực.
Sự thay đổi rất nhỏ ấy nhanh chóng bị đối phương phát hiện.
Lương Yến Tân cúi đầu, nâng cằm cô, chẳng nói chẳng rằng lập tức hôn xuống.
Cảm xúc mềm mại bỗng chốc châm lửa tâm trí, bàn tay chống lên tường của anh siết thành nắm đấm, cố gắng hết mức mới kiềm chế ý định nghiền nát cô dưới thân mình.
Ôn Thư Du từ từ nhắm nghiền hai mắt, xúc cảm mềm mại trên bờ môi mang theo từng đợt run rẩy như sóng vỗ.
Bàn tay nắm cằm cô chuyển xuống ôm eo cô, cô không còn cách nào khác phải dựa sát vào ngực anh.
“Há miệng”.
“Không”.
“Ngoan, anh sẽ dịu dàng mà”.
Ôn Thư Du cứ như bị mê hoặc, chần chừ một lúc cũng dần hé môi.
Đầu lưỡi dò xét mở đường tiến vào trong.
Tia kích thích luân chuyển rần rần giữa sống lưng, cô chỉ còn cách bất lực dựa vào người trước mặt, cảm nhận bàn tay ôm mình siết ngày càng chặt.
Người nhà cô đang ngồi bên kia bức vách, còn cô lại ở đây trộm hôn môi với Lương Yến Tân. Người nhà thậm chí còn không biết hai người đang yêu đương, càng không tài nào tưởng tượng bọn họ sẽ thân mật như vậy.
Ý niệm đó bắt đầu xâm chiếm tâm trí cô, khiến thâm tâm cô nảy sinh thứ cảm giác xúc động vừa sợ hãi vừa khó tả.
Nhận thấy người đàn ông càng hôn càng sâu, lời lẽ nói ra ngày càng tùy ý, Ôn Thư Du vội đưa tay dùng sức đẩy anh.
Động tác của Lương Yến Tân khẽ dừng lại.
“Thật sự không thể mà”. Cô thở gấp dồn dập, giọng điệu yếu ớt vô cùng đáng thương.
Hầu kết Lương Yến Tân trượt qua lại, dựa vào chút lý trí ít ỏi còn sót lại từ từ lui ra sau, nhìn cô chằm chằm rồi bỗng dưng bật cười.
“Muốn chạy thì chạy ngay đi, đừng để cho anh bắt được em”.
Ôn Thư Du sửng sốt, hai má nóng rẫy, lập tức quay người vội vàng đẩy cửa ra người.
Dáng vẻ chuồn vội của cô áng chừng so với thỏ còn nhanh hơn. Lương Yến Tân nghiêng người tựa vào tượng, rút một điếu thuốc lá trong bao đưa lên miệng cắn, động tác mở rồi lại đóng bao thuốc liên tục trông có vẻ mất kiên nhẫn, sau đó mới bình tĩnh châm lửa.
Đốm lửa lập lòe, anh tựa trên tường hít sâu một hơi, phun ra một làn khói mờ.
Một nụ hôn lướt qua như vậy đối với anh chỉ là rượu độc giải khát tạm thời… vĩnh viễn chẳng thể nào thỏa mãn.
…
Cô đẩy cửa ra đi vài bước đến trước gương, đợi đến khi thấy rõ bản thân mình trong gương mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà son môi cô dùng hôm nay không dễ trôi, màu sắc cũng vừa phải, hơi nhạt so với mọi khi, cho nên dù có hôn mạnh bạo một chút cũng khó thấy điều gì bất thường.
Cô rửa tay lau khô xong, cẩn thận dùng ngón tay lau vệt son, muốn cho màu sắc thật tự nhiên. Nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm đến môi, trong đầu cô bất ngờ nhớ đến những hình ảnh vừa rồi trong phòng.
Ôn Thư Du giật mình rụt tay lại như điện giật, vừa rửa tay lại một lần nữa, vừa cúi đầu mím môi.
Cho đến khi cô ngẩng đầu lên đã không thể nhận ra điều gì bất thường, chỉ còn hai má ửng hồng khả nghi. Cô chỉ có thể lau khô tay rồi áp lên hai má hạ nhiệt độ.
Sửa soạn kỹ càng xong trở lại phòng nghỉ, lúc này bên trong chỉ còn lại ba bố con.
“Mọi người đâu rồi, sao chỉ có ba người ở trong này thế ạ?”.
“Người hút thuốc thì đi mất hút, mẹ con thì xuống lầu với dì Dư con nói chuyện phiếm với mấy người bạn”. Ôn Dược trả lời, nói xong lại hỏi cô: “Sao gọi điện thoại lâu thế?”.
“A Chu có việc muốn hỏi con nên nói chuyện hơi lâu”.
“Vậy con muốn nghỉ ngơi trong này hay tiếp tục đi xem triển lãm?”.
“Con…”. Ôn Thư Du do dự một lúc, chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: “Con muốn xem triển lãm tiếp”.
“Đi đi, mệt thì lên lầu nghỉ”.
Ôn Thư Du cười trả lời, cầm lấy túi xách rồi đứng dậy ra ngoài.
Ôn Trị Nhĩ hơi đăm chiêu quan sát, đợi người ra ngoài rồi mới đột nhiên lên tiếng: “Hai người có thấy hôm nay Miên Miên hơi kỳ lạ không? Đặc biệt là từ lúc nghe điện thoại quay về ấy?”.
“Kỳ lạ?”. Ôn Dược nhíu mày: “Kỳ lạ thế nào”.
“Cụ thể là kỳ lạ thế nào thì con cũng không biết”.
“Thế thì đừng nói nữa, kỳ với chẳng lạ, làm anh mà nói em gái thế à?”.
Ôn Trị Nhĩ bị chặn họng, bất đắc dĩ phẩy tay, tỏ vẻ chính mình nhận thua bèn im miệng.
…
Ôn Thư Du chần chừ trước phòng nghỉ cách vách ít lâu.
Liệu anh đã đi chưa? Có lẽ là đã đi rồi nhỉ?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng ma xui quỷ khiến cô vẫn bước đến đó.
Cửa đóng chặt, cô cầm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn rồi đẩy ra, sau đó rón rén đi vào thăm dò.
Không một bóng người.
Đúng là đi rồi. Cô bĩu môi, lui về phía sau, từ từ đóng cửa lại.
Đang chuẩn bị xuống lầu, Ôn Thư Du đột nhiên nhớ đến son môi của mình, vì thế lại lật đật đến phòng rửa mặt.
Ban nãy rời khỏi phòng nghỉ, cô không mang theo túi có son môi, bây giờ có son rồi, để cho cẩn thận… cô vẫn nên đi tô lại chút son thì hơn.
Sau khi rời khỏi phòng rửa mặt, Ôn Thư Du thả nhẹ bước chân.
Một tay cô đặt trên tay vịn cầu thang, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt ngoài tay vịn bóng nhoáng.
Không hề che giấu, vui thích đều hiển hiện hết trên khuôn mặt yêu kiều.
Đi xuống lầu một, cô chậm rãi đi đến một nơi mà ban nãy chưa xem tới.
Phòng triển lãm được bố trí vô cùng khéo léo tinh diệu, mấy bức tranh tựa như có vẻ độc lập nhưng thực chất lại có liên hệ với nhau. Đợi thưởng thức xong mấy bức tranh, khách mời cần đi một cửa “Môn” mới có thể đến khu triển lãm tiếp theo.
Chất liệu của “Môn” rất đặc thù, mặc dù có thể xuyên thấu qua ánh sáng lẫn bóng dáng con người nhưng lại dường như chẳng thấy gì.
Ôn Thư Du vốn vẫn mang tâm tư đi tìm người vì vậy trước sau luôn không nhịn được quan sát xung quanh, nhưng sau khi bước qua “Môn” để tiến vào khu triển lãm vắng lặng không người thì tâm tình của cô đã trầm xuống rất nhiều.
Cô dừng lại trước mỗi bức họa, vốn dĩ đang nhập tâm thưởng thức thì phía sau đột nhiên có người gọi cô: “Cô Ôn?”.
Ôn Thư Du sửng sốt, quay đầu phát hiện là một thanh niên xa lạ không có ấn tượng gì. Nhìn qua thì có vẻ anh ta đi theo cô đến chỗ này.
Cô kiên nhẫn, lịch sự đáp: “Anh là?”.
“Tôi cũng nhận được lời mời đến xem triển lãm”. Người thanh niên liếc mắt quan sát thần sắc của cô, cười nói giới thiệu mấy câu.
Thật ra xưa nay Ôn Thư Du vẫn chẳng nhớ được mấy người có quan hệ làm ăn với gia đình, nhưng theo người nhà tham gia những sự kiện thế này nhiều thành quen nên cô cũng đã học được cách đối phó.
Cô nhớ lại cách Ôn Trị Nhĩ đã dạy mình, tỏ vẻ mặt bất ngờ sau khi đối phương nói hết lời, sau đó cười nói: “Xin chào”.
“Cô Ôn đến xem một mình sao?”.
Ôn Thư Du giãn khóe môi, nụ cười trên môi cũng từ từ biến mất.
Được, cô biết đối phương có ý gì rồi.
“Đúng vậy, những lúc xem triển lãm tôi đều thích xem một mình, cho nên không đi cùng người nhà”. Cô thu hồi ánh mắt, một lần nữa chuyển sự quan sát về bức tranh.
Lời này của cô chắc là rõ rành rành rồi chứ…
Đáng tiếc đối phương lại tỏ vẻ bất ngờ, cười nói tiếp: “Mấy năm nay ở nước ngoài tôi cũng có tìm hiểu qua về lĩnh vực này, nếu cô Ôn không chê, chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức”.
Ngũ quan của người đàn ông cũng coi như tuấn tú, vẻ mặt tươi cười trông qua có vẻ đường hoàng, nhưng dường như đã ra vẻ quá lố, để lộ ra sự quan tâm ân cần quá trớn.
Ôn Thư Du thở dài trong lòng, đang muốn từ chối nói “Không cần” thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa.
Hình như là ngay cách vách. Từng tiếng từng tiếng chậm rãi lại gần khu triển lãm cô đang đứng.
Âm thanh đó hút mất sự chú ý của cô khiến lời từ chối cũng dừng lại trong miệng, nhất thời chưa thốt ra.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại, tiếp đó, màn chắn ngăn cách giữa hai khu bị người khác vén lên.
Người đàn ông cao lớn nhướng mắt nhìn cô chăm chú, vẻ mặt không nhìn ra biểu cảm, không biết đang vui hay giận.
Ôn Thư Du trợn tròn mắt nhìn anh cất bước tiến lại gần.
Rõ ràng vừa rồi cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng đối diện với tình hình lúc này… không hiểu sao cô vẫn thấy không được tự nhiên.
“Lương thiếu”. Người đàn ông vừa rồi tiếp cận cô ngẩn người, lấy lại tinh thần rồi lập tức cười lên tiếng gọi.
“Quầy rầy hai người hả?”, Lương Yến Tân nhíu mày, ý tứ sâu xa, cười nhẹ một tiếng: “Hai người cứ tiếp tục đi”.
Ngoài miệng nói không quấy rầy nhưng đôi mắt màu nâu nhạt lại nhìn chằm chằm vào thanh niên kia.
“Không, đương nhiên là không, là tôi quấy rầy Lương thiếu mới đúng”. Thanh niên vội vàng cười trừ xin lỗi, ngược lại còn nhìn về phía Ôn Thư Du, đáy mắt hàm chứa chờ mong như thể muốn cô cùng mình rời đến chỗ khác tiếp tục tán gẫu, xem tranh.
“Anh Trần cứ tự nhiên, tôi định ở lại đây xem thêm một lúc”. Nói xong, Ôn Thư Du cười lịch sự với anh ta, sau đó đi vài bước đến bên cạnh, đứng trước một bức họa khác.
Người thanh niên cười ngượng ngùng, nhìn cô rồi lại nhìn sang Lương Yến Tân, cuối cùng đành im lặng rời đi.
Ôn Thư Du còn làm bộ cực kỳ thục nữ đoan trang, thực ra trái tim đang đập rất mạnh, hai lỗ tai cũng muốn vểnh ra nghe động tĩnh phía sau.
Người tiếp cận cô đã đi rồi, gian triển lãm nhỏ bé bỗng trở nên im lặng.
Không có tiếng bước chân đến gần, nhưng cô dần dần cảm thấy một mũi nhọn đang chĩa sau lưng mình.
Bàn tay đặt trước người của cô đột nhiên nắm chặt, ánh mắt dừng trên bức tranh cũng có chút mơ hồ, căn bản không thể tập trung thưởng thức bức tranh.
Bỗng nhiên, người đàn ông phía sau tự nhiên bước đến hai bước, giống như tự nhiên chọn một bức tranh để nghiền ngẫm… Tiết tấu của tiếng bước chân ung dung, nhưng không hiểu vì sao lọt vào tai cô lại giống như thợ săn đang tiếp cận con mồi đã sa vào bẫy mình đã giăng từ trước.
Sống lưng Ôn Thư Du cứng nhắc, do dự muốn xoay người lại, nhưng mâu thuẫn giữa đứng im và quay người vẫn ghìm cô không hề nhúc nhích.
Mùi gỗ mát lạnh của người đó từ từng vây quanh cô.
Cho đến khi hơi thở ấm áp của anh cũng dừng lại bên tai.
Anh đứng phía sau cô, khom người cúi đầu ghé sát mặt cô, thì thầm.
“Cô Ôn…”, anh thả nốt âm cuối với giọng điệu có phần ngả ngớn “Có một mình thôi sao?”.
Hơi thở ấm áp thổi nhẹ lên tóc mai mềm mại, giọng nói trầm quyến rũ lọt thẳng vào tay kéo đến cảm giác run rẩy.
“… Không phải một mình”. Đầu óc Ôn Thư Du nóng lên, nhỏ giọng thủ thỉ.
“Không phải?”. Anh vẫn áp sát sau lưng cô, không hề lùi lại: “Người ái mộ cô Ôn rất nhiều, đều tìm tới đây rồi hả?”.
Cô nhíu mi, tỏ vẻ giận dỗi tiến lên trước hai bước: “Người em nói cũng không phải anh ta”.
Lương Yến Tân hơi đăm chiêu đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm bóng dáng cô một lúc rồi chợt nở nụ cười, ung dung truy hỏi: “Ồ, thế người đó là ai?”.
Ôn Thư Du không nói.
“Là ai?” Anh lại đến gần, đưa tay nhéo cằm cô như đùa giỡn với mèo con. “Sao lại thích trêu chọc người khác vậy chứ?”.
“Anh rõ ràng biết rồi mà còn hỏi”.
Cảm giác rùng mình ngứa ngáy truyền đến khiến Ôn Thư Du bất chợt lùi lại theo bản năng, hành động vừa hợp với ý muốn của người đàn ông phía sau, từ từ ngã vào vòng tay anh.
Dường như Lương Yến Tân đưa tay ôm chặt cô ngay lập tức: “Anh cố ý hỏi đó thì sao”.
Ôn Thư Du bị lời lẽ của anh làm cho xấu hổ: “Anh đừng có lần nào cũng bắt nạt em mà!”.
“Bắt nạt?”. Người đàn ông nở nụ cười thổi khí bên tai cô, cười vô cùng bất lương: “Anh còn có rất nhiều cách để bắt nạt em, có muốn thử không?”.
Bắt nạt… Ôn Thư Du hiểu sai, lập tức đỏ mặt.
“Không muốn không muốn không muốn”. Cô bưng hai tay bịt chặt lỗ tai.
“Anh chỉ muốn cho em biết, chuyện này không tính là bắt nạt đâu”. Lương Yến Tân kéo một tay cô xuống, hỏi: “Mau nói cho anh, không phải một mình thì còn có ai nữa?”.
Người trong lòng anh miễn cưỡng mơ hồ nói ra hai chữ.
“Sao nói chuyện cũng nhỏ như mèo kêu thế”. Anh nhẹ nhàng cọ lên sườn má cô, cười khẽ: “Nói to một chút”.
Hàng mi của Ôn Thư Du khẽ run rẩy, lặp lại lần nữa: “… Còn có bạn trai”.
Vừa dứt lời, vòng tay ôm cô chợt buông lỏng, anh chuyển qua nắm vai cô quay người lại, cúi đầu liền hé miệng hôn xuống.
“Thật ngoan”.
“… Không thể hôn nữa”. Ôn Thư Du bất ngờ không kịp đề phòng hành động của anh, lúc phản xạ kịp mới đỏ mặt cúi đầu vùi trước ngực anh, tức giận kháng nghị: “Nếu không son môi sẽ nhạt mất, hơn nữa chỗ này lúc nào cũng có thể có người đến”.
Lương Yến Tân kìm nén sự nôn nóng, đau đầu thở dài, nhịn một lúc mới lên tiếng: “Miên Miên, nửa tháng nay mỗi giây mỗi phút anh đều nhớ những ngày ở Anh”.
Chỉ có hai người họ, cô ở lại nhà anh, cả thế giới trước mắt chỉ có anh, không cần bận tâm đến người khác.
Đột nhiên, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh.
Suy nghĩ này trước đây anh chưa từng dốc sức nghĩ đến, nhưng giờ đây nó lại vô cùng rõ ràng.
Nếu anh muốn ở bên cô lâu dài, quang minh chính đại, thân mật không e ngại… chỉ có một cách.
Cũng là chuyện không nên xem nhẹ đối với người ở tầm tuổi như anh.
Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.
Ôn Thư Du đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bỗng nhiên lờ mờ nghe thấy có người đang đến gần khu triển lãm, cô hoảng sợ, vội đưa tay đẩy anh: “Có người đến đây!”.
Đợi người đàn ông giãn lực, cô liền chạy thẳng đến góc bên kia của phòng triển lãm, buông tóc mai xuống che khuất hai vành tai đã đỏ ửng.
Luống cuống che giấu mờ ám xong, cô bước đến trước một bức tranh, làm ra vẻ đang nghiêm túc thưởng thức nghệ thuật.
Bước chân dừng lại sau bức rèm, người tới vén rèm lên tiến vào, hơi dừng lại một chút mới lên tiếng: “Lương thiếu”.
Lương Yến Tân bình tĩnh quay đầu lại, nhận ra người đến là ai, anh mới ra hiệu cho người đó nói tiếp.
“Tìm tới tìm lui, không ngờ anh ở đây”. Người nọ nói: “Phu nhân có việc mời anh qua đó”.
Anh nhướng mắt liếc bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
…
“Yến Tân”.
Liếc mắt thấy người xuất hiện, Dư Âm Dung buông chén trà ngẩng đầu lên, đang muốn nói gì đó nhưng ánh mắt bỗng dưng va phải dấu hiệu kỳ lạ, sắc mặt dần trở nên phức tạp.
“Áo…”. Một lúc sau, bà nhíu mày ho nhẹ một tiếng, nâng ngón tay chỉ vào vị trí trên cổ áo.
Cổ áo sơ mi trắng lem chút son môi màu đỏ nhạt vô cùng quen mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT