Những lúc công việc bận rộn, đôi khi sẽ có hình ảnh nào đó đột nhiên hiện lên trong đầu. Lộ Kinh Trì bực bội vứt chiếc bút trên tay, bút máy lăn trên bàn phát ra tiếng lạch cạch trầm thấp.

Đêm đã khuya, ngọn đèn trong văn phòng lạnh lẽo sáng trưng, phía ngoài cửa sổ toàn cảnh là dòng xe cộ ngày một thưa thớt.

Đã gần hai tháng, chuyện giữa hai người đã kết thúc như cô nói gần hai tháng. Trong thời gian này, cô thật sự đã phủi sạch sẽ toàn bộ, không hề lưu luyến chút nào.

Tựa như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lộ Kinh Trì cảm thấy bản thân hơi thất bại. Ngay từ đầu, trạng thái mối quan hệ của họ như vậy cũng là mong muốn của anh. Bắt đầu vui vẻ, kết thúc cũng không dây dưa, càng không muốn mắc mớ những chuyện không đâu.

Nhưng hiện giờ điều khiến anh bực bội không phải là cô mà là thái độ không đủ rõ ràng của chính mình.

Anh vừa muốn biết liệu cô có chút động lòng với mình hay không, nhưng cùng lúc cũng đau đầu về suy nghĩ đó.

Lộ Kinh Trì từ từ nhắm hai mắt, day ấn đường, một lúc lâu sau bỗng dưng đi đến bên cửa sổ, cảm thấy bản thân chỗ nào cũng không đúng lắm.

Ảnh hưởng của cô mang đến dường như đã vượt qua dự đoán của anh.

Gặp gỡ lần đầu ở quán bar, khi đó anh chỉ biết mình cảm thấy hứng thú với đối phương, không có tình cảm, chỉ là sự hấp dẫn đơn thuần giữa nam và nữ.

Mặc dù tình huống như vậy trước đây chưa từng xảy ra, nhưng nó không hề ngăn cản việc anh động lòng ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vừa mềm mại vừa cứng rắn của cô.

Sau đó, anh ngày càng trầm mê trong cảm giác ở bên cô, trầm mê trước dáng vẻ không hề che giấu khao khát của cô, trầm mê mỗi lần cô mặc quần áo của anh, hai người trêu ghẹo nhau vào bữa sáng và cả những thời khắc cô nằm trong vòng tay anh.

Cô càng tự nhiên càng khiến anh đam mê không muốn dừng lại.

Lộ Kinh Trì không nhớ rõ tổng cộng có bao nhiêu lần bản thân quay cuồng với công việc trong nước, sau đó lại cố ý đến Anh tìm cô, tiếp tục dấn mình vào những khoảnh khắc phóng túng.

Có lần cô chỉ thuận miệng hỏi sao không thấy anh đi làm, anh chỉ cười giả vờ ra ngoài dự tiệc xã giao, nhưng thực ra lại ngồi trong xe suốt mấy tiếng đồng hồ.

Anh càng ngày càng cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn, mặc dù anh đã cố ý gây sức ép cho cô, khiến cô suốt khoảng thời gian anh ở bên chỉ được nhìn một mình anh.

Sâu thẳm trong nội tâm của anh có sự dao động bất an nào đó, mà nó vẫn chưa nhận được sự chắc chắn.

Anh dần trở nên tham lam, muốn cô không chỉ “chơi đùa mà thôi”, muốn đuổi hết tất cả đàn ông bên cạnh cô, mặc dù trước đó bọn họ đã giao ước sẽ “trung thành” với đối phương trong thời gian duy trì mối quan hệ.

Cho nên sáng hôm đó khi thấy đàn ông lạ tìm đến cửa, anh không hề suy nghĩ liền quấn khăn tắm đi ra ngoài, thậm chí còn cố ý không thèm mặc quần áo.

Lộ Kinh Trì khó có thể tưởng tượng được chính mình sẽ có một mặt ngây thơ mắc cười như vậy, anh ôm lấy cô vô cùng thận mật, cố ý dùng hành động đó để thị uy.

Nhìn thấy đối phương rời đi với sắc mặt khó coi, ngược lại anh càng sung sướng như mở cờ trong bụng.

Nhưng trước khi anh kịp suy nghĩ về cảm xúc của mình thì Khúc Vân Chu nói: “Lộ Kinh Trì, chúng ta kết thúc đi”.

Vừa dứt lời, bầu không khí ấm nóng vẫn chưa tan hết nhất thời lạnh ngắt.

Anh hiểu tính cách của cô, tuyệt đối cô sẽ không lấy chuyện này ra đùa. Một khi đã nói ra thì dĩ nhiên đó chính là kết quả mà cô muốn.

Thậm chí cô còn không cho anh không gian và cơ hội để thương lượng.

Lộ Kinh Trì rất khó hình dung tâm trạng khi ấy của mình như thế nào.

“Em chắc chắn?”. Anh hơi cong môi, vẻ mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng mờ mịt.

“Em đã nghĩ rất rõ ràng”.

Ngọn đèn đặt bên giường soi rõ khuôn mặt và ánh mắt của cô.

Bình tĩnh, hay nói đúng hơn là lạnh lùng. Ánh mắt kia không hề có chút do dự nào, gần như anh chỉ là một kẻ qua đường râu ria nào đó.

Anh cảm thấy tựa như mình chỉ là một trò cười.

Vẻ mặt Lộ Kinh Trì không hề biến sắc, anh đứng dậy mặc quần áo, cuối cùng kéo hành lý rời đi. Cả quá trình đó, người phụ nữ phía sau chẳng hề nói một lời.

Thật sự đã quyết đoán tới cực điểm.

Kiềm chế lửa giận trở về nước, cũng là gần hai tháng anh vật lộn với cảm giác khó chịu.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Lộ Kinh Trì đến ngồi xuống sô pha, mệt mỏi ngửa đầu tựa ra sau.

Cho dù có cố gắng đến mấy cũng không thể phủ nhận một thực tế, mọi phiền muộn hay gắt gỏng của anh gần hai tháng nay đều xuất phát từ ba chữ…

Không cam tâm.



Khúc Vân Chu hơi bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt.

“… Sao anh lại đến đây”. Một lúc sau cô mới mở miệng hỏi.

Lộ Kinh Trì lập tức lướt qua cô đi thẳng vào trong, ngựa quen đường cũ cởi áo khoác vắt lên sô pha, rủ mắt cởi nút tay áo.

“Anh Lộ”. Cô nhíu mày nói.

Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười: “Anh Lộ?”.

Anh nhướng mắt nhìn sang, bàn tay buông thõng bên người, ánh mắt nặng nề: “Khách sáo thế cơ à”.

“Lộ Kinh Trì”. Cô thở dài, “Anh muốn làm gì? Chúng ta đã kết thúc rồi”.

“Bắt đầu là do hai người quyết định, vì sao kết thúc lại chỉ do một mình em nói là xong?”.

Cô hơi nhíu mày nói: “Anh đừng làm loạn được không?”

Làm loạn? Lộ Kinh Trì nghiến răng, từng bước tiến đến.

“Nếu anh nói anh không muốn kết thúc thì sao?”.

Khúc Vân Chu im lặng. Một lúc sau, cô nhìn thẳng vào anh, nói: “Nguyên nhân vì sao? Anh vẫn chưa chán à? Nhưng sớm muộn cũng sẽ chán. Anh nói một người không thể đơn phương chấm dứt được, vậy nếu anh nói muốn chấm dứt mà em lại không thì anh sẽ làm thế nào?”.

Đáp án quá rõ ràng.

Phòng khách lập tức yên tĩnh trở lại.

Cô cười nói: “Anh về đi”.

Lộ Kinh Trì không hề cử động, giây sau đột nhiên hỏi: “Vậy em cho anh một lý do, một lý do khiến em muốn kết thúc”.

Anh không biết vì sao mình cứ khăng khăng như vậy. Anh cũng không biết vì sao mình lại mong cô trả lời câu hỏi này nhưng nội tâm vẫn sẵn sàng phủ nhận câu trả lời có thể nhận được.

“Bắt đầu là vì hứng thú và thấy phù hợp”. Giọng điệu Khúc Vân Chu rất bình tĩnh: “Kết thúc đương nhiên là vì chán và không hợp nữa”.

Ánh mắt Lộ Kinh Trì lóe lên, phát hiện kẽ hở trong lời nói của cô.

“Anh làm gì thế?”. Khúc Vân Chi nhìn thấy sự biến chuyển rất nhỏ trên nét mặt anh, trong lòng đột nhiên thấy có dự cảm không tốt.

Quả nhiên sau đó dự cảm ấy đã thành sự thật. Anh dùng đủ loại lý do để ở lại nhà cô, bằng cách nào đó mà cuối cùng hai người lại kết thúc trên giường.

Đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối đen, Khúc Vân Chu hơi ảo não vì bản thân nhất thời không kìm được phóng túng, nhưng chuyện mình đã làm thì không có gì phải hối hận.

Hai người lại tạm thời tự động hiểu ý không nói ra chuyện khôi phục lại quan hệ lúc trước cũng không đề cập bất cứ điều gì để thay đổi.

Khúc Vân Chu biết không nên tiếp tục như vậy, nếu không sau này sẽ rất phiền phức, mà bản thân cô cũng không muốn để mình rơi vào những rắc rối ấy.

Đối với cô, quan hệ như trước đây là thoải mái và an toàn nhất.

Nếu như mọi chuyện vượt qua ranh giới kia thì hậu họa vô cùng, còn cô thì rất rõ ràng ranh giới giữa cô và Lộ Kinh Trì đã lung lay sắp đổ.

Đúng dịp  kỳ nghỉ  cô được về nước, trừ thời gian đi chơi cùng Tống Gia Ninh thì còn không ít thời gian gặp mặt anh, mỗi lần như vậy cả cô và Lộ Kinh Trì sẽ cùng nhớ lại những cảm giác khi đôi bên “chung đụng” trong quá khứ.

Giằng co như vậy hơn một tháng, cô biết tâm tư và dục vọng chiếm hữu của anh sớm muộn cũng không che giấu được nữa.

Một buổi tối, cô và Tống Gia Ninh đang giết thời gian ở một quán bar của bạn, đối phương không ngờ cô uống quá nhiều, cuối cùng người bạn đó phải gọi xe đưa hai cô gái về chỗ ở.

Khúc Vân Chu được bạn đỡ xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đàn ông đã đen sì mặt từ khi nào.

Đây là lần đầu tiên bọn họ khắc khẩu kịch kiệt như vậy mặc dù lời nói anh thể hiện ra vẫn điềm đạm lạnh nhạt, dáng vẻ bình thường nên có với “đối tượng hẹn hò cố định”.

Sau “cuộc chiến kịch liệt” trong phòng tắm, cô khoác áo tắm lẳng lặng tựa vào đầu giường quan sát anh.

Lộ Kinh Trì không có biểu hiện gì khác thường, anh vươn tay muốn lau tóc giúp cô nhưng đã bị cô ngăn lại.

“Lộ Kinh Trì”. Khúc Vân Chu cười nói: “Quan hệ giữa chúng ta có thể có hai loại. Một là giống như lúc đầu, vì nhu cầu cá nhân, không cần thổ lộ tình cảm. Nhưng xem ra bây giờ rất khó đúng không?”.

“Một loại khác là gì”.

“Người xa lạ”.

Bàn tay đặt trên vai cô hơi sững lại.

“Đây là nguyên nhân em muốn kết thúc à?”.

“Loại thứ nhất không phải điều anh muốn, nhưng phải chọn một trong hai, không có loại thứ ba”.

Anh yên lặng nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Vì sao?”

“Em không thích, cũng không muốn”.

Lộ Kinh Trì quan sát biểu cảm của cô, ý đồ muốn tìm ra điểm bất thường như lần trước, nhưng kết quả lại chẳng thu được gì.

Lần đầu tiên nah phát hiện mình sẽ bất lực trước một sự việc nào đó đến vậy.

“Không thể cứu vãn được sao?”

Lát sau anh mới nhẹ giọng nói, ngữ điệu còn có phần hèn mọn mang ý khẩn cầu, nhưng anh đã kịp xóa sạch dấu vết trước khi bị cô phát hiện.

Khúc Vân Chu không nói chuyện, nhưng im lặng tức là đồng ý.

“Chúng ta không thể quay về quan hệ như ban đầu, mà đó cũng không phải điều anh muốn”. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cũng không đến nỗi không có đối phương thì không được, nên kết thúc sớm, buông tay cả đi”.

Nhân lúc vẫn chưa quá muộn.

Đối với Lộ Kinh Trì, lòng tự trọng và tôn nghiêm không cho phép anh tiếp tục thỏa hiệp và dây dưa quá đáng.

Đúng vậy, anh cười khẽ, bọn họ cũng không phải không thể không có đối phương, thời gian trôi qua rồi đâu sẽ vào đó cả thôi.

“Yêu? Thâm tình? Còn xa mới tới.

Vậy thì dừng lại ở đây đi.



Sau đó hai người chính thức cắt đứt liên hệ.

Lộ Kinh Trì không còn quan tâm đến tin tức của Khúc Vân Chu nữa, nhưng cái vòng Lâm Thành cũng không lớn, ít nhiều anh vẫn sẽ được chút chuyện về cô.

Ví dụ như mẹ cô đang hào hứng muốn sắp xếp đối tượng đính hôn cho cô. Đương nhiên, tin tức này là do Lương Yến Tân trong lúc “lơ đãng” đã tiết lộ với anh.

Nghe xong, anh chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Lương Yến Tân cười: “Cậu ngồi yên được à”.

“Cậu tình trường đắc ý thì không muốn thấy người khác tốt đẹp hả?”. Lộ Kinh Trì không nhịn được nữa, lạnh lùng liếc anh bạn.

Cái người này đã ôm được người đẹp về rồi lại còn đến trước mặt anh diễn trò hay sao.

“Tôi tốt tính, nguyện giúp đỡ người nghèo”.

Sắc mặt anh vẫn không thay đổi: “Thế thì tôi không cần”.

“Thì đi, tôi đây cũng không lãng phí thời gian nữa”. Nói xong, Lương Yến Tân đứng dậy rời khỏi, ra đến cửa lại dừng lại tặc lưỡi một tiếng: “Nếu thật sự là điều cậu muốn thì sẽ không dừng lại ở đây. Cậu đã dốc hết sức vì nó chưa? Công sức mà cậu bỏ ra còn không bằng năm đó cậu chống lại bố cậu để tranh vụ làm ăn kia”.

Lộ Kinh Trì ngẩn người.

Cánh cửa đóng lại, văn phòng lại rơi vào yên tĩnh.

Anh uể oải tựa ra lưng ghế, trầm mặc nhìn tài liệu trong tay.

Anh có muốn không?

Đáp án không cần hỏi cũng biết, nếu không thì anh sẽ không canh cánh trong lòng đến tận giờ.

Vậy anh đã bỏ ra những gì? Cô chỉ nói một câu kết thúc, còn anh cũng chỉ quay lại tìm người ta một lần, trừ lần đó thì chẳng còn chuyện gì xảy ra hết.

Không có tiến triển, bọn họ còn mắc kẹt trong cục diện bế tắc hơn trước.

Anh không rõ suy nghĩ thật sự của cô, hay nói đúng hơn là anh cũng không biết chính xác mình muốn gì, chỉ là mơ hồ không càm lòng muốn tiến thêm một bước để có được cô.

Chưa từng chính thức thổ lộ tình cảm của mình.

Dường như anh chưa bỏ ra gì cả, chuyện này rõ ràng không chỉ đơn giản là lên giường như kết thúc của ngày hôm đó.

Vì sao? Vì sao cô lại cảm thấy giữa họ không thể tồn lại loại quan hệ thứ ba? Chẳng lẽ cô không đủ thích anh, hay chính cô cảm thấy anh không thích hợp.

Nhưng trước nay anh vẫn chưa từng cố gắng tìm hiểu hai phương hướng đó.

Lộ Kinh Trì đưa tay lên che mắt, nỗi lòng nặng trĩu.

Cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, xưa nay anh chưa từng thoải mái và cũng chưa từng mệt mỏi đến vậy.

Bỗng nhiên, trong đầu hiện ra lời nói của Lương Yến Tân: “Người nhà cô ấy có ý đó, nhưng vẫn chưa quyết định là ai”.

Anh dần mở mắt ra, giật mình một lúc mới không nhịn được thầm mắng Lương Yến Tân mấy tiếng. Nếu đã cố ý đến báo tin thì mắc gì không nói rõ thêm một chút?



Khúc Vân Chi hờ hững liếc nhìn thực đơn, gọi cho mình xong sau đó nhìn lên hỏi mẹ ngồi đối diện: “Mẹ muốn ăn gì?”.

“Giống con đi”. Mẹ Khúc mỉm cười, quay đầu dặn bồi bàn: “Nhưng không cần lên đồ ăn bây giờ, khi nào cần tôi sẽ gọi”.

Bồi bàn cung kính trả lời rồi rời đi.

“Sao không cần lên ngay ạ?”. Khúc Vân Chu nhíu mày, liên tưởng đến gì đó, sắc mặt chớp mắt đã trở nên khó coi: “Mẹ, đừng nói là mẹ lại hẹn người khác đấy nhé?”.

“Vân Chu, con nghe mẹ nói, mẹ và bố con bây giờ đã có cuộc sống mới, nhưng vẫn lo lắng cho con, hy vọng có thể tìm được một người bảo vệ và chăm sóc cho con. Ngoại trừ bố mẹ thì chồng sẽ là người đồng hành lâu nhất cùng con trên đường đời, cho nên…”.

“Đây là chuyện riêng của con, bố mẹ đừng nhìn phiến diện rồi lo thay cho con, không biết chuyện này rốt cuộc là tốt cho con hay chỉ để cho bố mẹ yên tâm thôi nữa”.

Mẹ Khúc vẫn giữ vẻ tươi cười: “Mẹ không hề phủ nhận có cả hai nguyên nhân đó”.

“Vậy thì không cần đâu”. Khúc Vân Chu tỏ thái độ kiên định: “Con không hề có hứng thú với những người mà bố mẹ sắp xếp, mẹ cũng không cần phí công khuyên con? Người đồng hành lâu dài nhất? Mẹ và bố con đồng hành với nhau được bao lâu? Đương nhiên, cuộc sống tình cảm của bố mẹ không liên quan đến con, nhưng con chưa bao giờ muốn cùng ai đó thiết lập mối quan hệ trường tồn này cả. Dù là người mà mẹ biết thì con cũng không tin tưởng”.

Nói đến đây, bữa cơm này khẳng định sẽ kết thúc chẳng vui vẻ gì. Khúc Vân Chu không muốn ở lại lâu liền xách túi đứng dậy rời đi.

“Ấy ấy, Vân Chu, con đường đi vội, anh Lộ sẽ tới ngay mà”.

Anh Lộ? Cô sửng sốt.

Là Lục hay là Lộ?

* Họ Lộ và họ Lục đồng âm.

Giật mình ngây ngốc một lúc, cô lập tức muốn rời khỏi phòng bao, nhưng ngay giây sau đã đụng phải người đàn ông trong hành lang khiến cô chết trân tại chỗ.

Lộ Kinh Trì nhìn thấy cô, sắc mặt tỏ vẻ khó hiểu.

Cô nhanh chóng hiểu được, trong lòng ngũ vị tạp tràn, cuối cùng chỉ còn cách đẩy ý cười ra ánh mắt: “Là anh à, anh Lộ”.

“Là anh”.

Bốn mắt nhìn nhau, Lộ Kinh Trì thấy cô cười nhưng lại không hỏi anh vừa rồi có nghe được câu chuyện giữa hai mẹ con mình hay không mà nói thẳng với anh: “Thật xin lỗi anh Lộ, đây là ý đơn phương của nhà tôi, chúng ta không thể”.

“Không đủ thích, hay là em cảm thấy không hợp”, anh nhanh tay giữ chặt người đang định rời đi, “là loại nào?”?

“Cả hai”.

Khúc Vân Chu đã nghĩ xem nói thể nào để người đàn ông buông tay, nhưng không ngờ anh lại nhìn cô cười: “Vậy là vẫn thích đúng không?”.

Cô còn chưa kịp nói thì điện thoại trong tay anh đã vang lên.

Vừa rồi cô để ý thấy có người năm lần bảy lượt gọi điện cho anh nhưng anh đều làm như không nhìn thấy.

“Đã biết”. Lộ Kinh Trì cầm chặt tay cô không buông, nghiêm mặt nói với người đầu dây bên kia: “Cậu còn gọi nữa là người cũng chạy mất”.

Khúc Vân Chu đoán là anh có công việc quan trọng. Quả nhiên, cúp điện thoại xong, anh dặn: “Anh phải đi công tác, hai tiếng sau sẽ lên máy bay, chuyện này đợi anh về chúng ta nói nghiêm túc, hoặc anh sẽ đến Anh tìm em”.

Nhìn thấy bóng dáng dần đi khuất của người đàn ông, cô tức đến mức bật cười.

Anh không muốn chấm dứt, thậm chí còn muốn đề nghị mẹ cô đính hôn cho hai người?  Hơn nữa còn bắt cô phải chờ vô cùng hợp lý, dựa vào đâu chứ?

Lại còn biểu cảm khi nói “Vậy vẫn là thích” treo thêm hai chữ đắc ý viết trên mặt nữa!

Thích thì sao? Không thích thì ngủ với anh làm gì!

Khúc Vân Chu liên tưởng đến năm lần bảy lượt “dây dưa” của Lộ Kinh Trì liền không nhịn được muốn phân cao thấp với anh. Vì thế, sau khi anh đi, cô trở lại Anh và nhờ bạn học tìm cho mình một căn hộ mới.

Ngoan ngoãn chờ anh hả? Nằm mơ đi.



Về đến nhà, Khúc Vân Chu tắm rửa xong cũng tỉnh táo lại.

Yên tĩnh suy nghĩ, cô cảm thấy mình có phần chuyện bé xé ra to, ít nhất là khi đối mặt với người đàn ông chưa từng từ bỏ ý định theo đuổi cô hoặc không muốn chấm dứt tình cảm thì cô thực sự vẫn rất bình tĩnh, vì anh mà chuyển nhà là chuyện tuyết đối không bao giờ xảy ra.

Hay là không chuyển nữa? Cô chần chừ cầm di động, cuối cùng lại vứt sang một bên.

Thôi vậy, đã nhờ người ta rồi thì cứ chuyển thôi, coi như là cho anh thấy thái độ của của bản thân cô. Xung quanh cô không có người bạn chung nào với Lộ Kinh Trì, cho nên cô cũng không cần lo lắng địa chỉ bị “tiết lộ”. Mặc dù chắc chắn cuối cùng anh vẫn sẽ tìm được nhưng ít nhiều vẫn phải mất chút công sức.

Cô biết bản thân mình đã để ý quá mức đến chuyện này, hay nói đúng hơn là quá mức để tâm đến người đàn ông này.

Nhưng cũng như khi nói với Tống Gia Ninh, cô từ chối thay đổi mối quan hệ này, càng không bằng lòng xây dựng một tình cảm ổn định, thậm chí là quan hệ lâu dài vĩnh cửu.

Rất nhiều thứ đã thay đổi nhưng không thể khiến cô dấn thân vào mạo hiểm.

Cô nghĩ, dừng lại đúng lúc, bớt tổn hại.

Nhưng Khúc Vân Chu không thể ngờ được, ngay khi trở về nước Anh sau kỳ nghỉ, bạn tốt của cô sẽ đưa đến một món quà bất ngờ.

Cô không có bạn chung với Lộ Kinh Trì, nhưng cô có người bạn thân thiết không thể thân thiết hơn nữa.

Mà Lương Yến Tân lại bất thình lình bắt được cô bạn ngốc Ôn Thư Du của cô!

Xuất phát từ nguyên nhân khách quan, cô đưa Ôn Thư Du về nhà mình ở.

Cho đến chạng vạng tối ngày hôm sau có người gõ vang cửa nhà cô.

Khúc Vân Chu lập tức có dự cảm không tốt và nó đã được chứng thực ngay khi cô mở cửa ra. Người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa, vẻ mặt anh không hề che giấu vẻ uể oải và tức giận, tia máu trong đáy mắt hiện rõ, cả người sương gió mệt mỏi.

Đó là lần đầu tiên cô thấy Lộ Kinh Trì như vậy. Lần trước anh tìm đến cửa cũng vẫn giữ phong thái thong dong, bình tĩnh, không giống như tích tụ cảm xúc kích động lâu ngày như hiện tại.

Khúc Vân Chu sững sờ, tim đập thình thịch như muốn nứt ra, toàn thân đờ đẫn không biết phải làm sao.

Cô suy đoán xem anh sẽ nói gì, nhưng Lộ Kinh Trì không hề mở miệng và tiến đến hôn cô thật chặt, bế cả người cô lên áp trên bức tường trước mặt.

Mùi cơ thể quen thuộc và mùi rượu thoang thoảng vây quanh cô.

“A Chu…”. Ôn Thư Du hốt hoảng hét lên kéo Khúc Vân Chu về thực tại.

Khúc Vân Chu đẩy vài cái nhưng người đàn ông không hề nhúc nhích, thậm chí còn ôm chặt hơn.

“Lộ Kinh Trì, anh điên rồi!”.

“Phải, anh điên rồi”. Anh lạnh lùng nhìn cô cười, hoàn toàn là nụ cười tự giễu bản thân mình.

Lộ Kinh Trì cảm thấy bản thân mình điên rồi. Ngày đó anh vừa xuống máy bay mới phát hiện không thể liên lạc được với cô, đến Anh lại phát hiện cô chuyển nhà.

Cô nói không muốn có bất kỳ liên hệ gì với anh nữa, nhưng anh vẫn không kìm được muốn đi tìm cô.

“Anh uống say rồi, Lộ Kinh Trì”. Khúc Vân Chu áp vào ngực anh, nói: “Đợi anh tỉnh táo rồi chúng ta nói chuyện”.

Tỉnh táo? Lộ Kinh Trì nở nụ cười.

Anh đã sớm không còn tỉnh táo nữa rồi.

Có lẽ ngay từ đầu anh không nên đến quán bar kia, không nên bị cô dụ dỗ. Mà nếu như đã có một lần, chỉ e là anh vẫn sẽ đâm lao theo lao như cũ mà thôi.

“Nghe anh nói”. Anh nhắm mắt áp lên trán cô, một lúc sau mới lẩm nhỏ giọng nói như thì thầm rót vào tai: “… Cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại một lần như những người khác”.

Anh muốn thử để làm cho cô thích mình, thử làm cho cô buông xuống phòng bị để tin tưởng anh.

Thử đi tìm một kết thúc khác cho hai người.

“Chúng ta thử nhé, A Chu”.

HOÀN TOÀN VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play