Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ

Edit: Nguyệt Ảnh

Ngọc Tế quan sát trong chốc lát, từ trong vòng xoáy đang xoay tròn duỗi ra một dòng khí tinh tế, quấn quanh hạt châu gỗ đàn trong đan điền.

"Ưm......"

Ngay khi dòng khí quấn quanh hạt châu, một trận tê dại làm linh hồn đều run rẩy đột nhiên chạy dọc từ sống lưng thẳng lên đại não.

Eo Ngọc Tế mềm nhũn, không thể ức chế mà rên rỉ ra tiếng.

Trong Cửu U Điện, Quỷ Vương đột nhiên cười rộ lên.

Tiểu đạo lữ nhà hắn có vẻ không biết, Huyền Học Giới rất nhiều năm trước có một loại song tu, gọi là thần hồn tương giao.

Trên chuỗi hạt châu tử đàn kia có một hồn của hắn, hắn ký thác một hồn trên hạt châu vốn là muốn mượn trợ hạt châu để thoát ra phong ấn, không nghĩ tới ngoài ý muốn cùng Ngọc Tế tương giao.

Tâm thần chấn động, Ngọc Tế không thể khống chế được nội khí trong cơ thể.

Linh khí cuốn lấy hạt châu gỗ đàn lập tức tiêu tán, làm cho Ngọc Tế đang tê dại đến eo mềm chân nhũn cũng dần dần bình phục lại.

Ngọc Tế nửa nằm trên giường nhẹ giọng thở dốc, trong lòng còn sợ hãi.

(Đây là gì? Sẽ qua bluetooth à:)))

Hô hấp bình ổn lại, Ngọc Tế ngồi ngay ngắn trên giường.

Trong đan điền, hạt châu gỗ đàn tinh mỹ vẫn an an tĩnh tĩnh phiêu phù trong vòng xoáy nội khí như cũ, tựa như cảm giác sung sướng cực hạn vừa rồi chỉ là ảo giác của Ngọc Tế.

Lấy lại bình tĩnh, cũng chuẩn bị tâm lý xong, Ngọc Tế thở dài một hơi, chịu đựng cảm giác tê dại mãnh liệt, lấy hạt châu ra khỏi vòng xoáy.

Ngọc Tế lau lau mồ hôi trên trán, tự vẽ cho mình hai lá Thanh Tâm Phù, lúc này mới khiến phản ứng thân thể giảm xuống.

Ngọc Tế đặt hạt châu tương ứng với bảy lỗ trống trên hộp.

"Cạch cạch"

Trong hộp truyền ra tiếng vang rất rõ ràng.

Cạnh hộp nứt ra một khe hở......

Một tia sáng hoa mỹ từ trong khe hở thoát ra, vèo một cái chui vào hạt châu gỗ đàn.

Ngọc Tế: "......"

Hạt châu gỗ đàn run rẩy.

Ngư trùng điểu thú điêu khắc trên hạt châu chậm rãi cử động, trong ánh mắt im lặng của Ngọc Tế nhẹ nhàng bay múa.

Sau đó, nội khí hùng hậu trong đan điền Ngọc Tế mắt thường có thể thấy được trở nên loãng đi.

Ngọc Tế: "......"

Chờ hạt châu vui vẻ xong rồi, Ngọc Tế còn nghe được một tiếng ợ.

Ngọc Tế nhìn chút xíu nội khí đáng thương còn sót lại trong đan điền của mình, mặt không biểu tình.

Thừa chút xíu nội khí này còn không đủ vẽ một lá bùa.

Trong Cửu U Điện, theo hạt châu gỗ đàn hấp thu linh khí, sắc mặt Quỷ Vương mắt thường có thể thấy được từ tái nhợt biến thành hồng nhuận.

Quỷ Vương kinh ngạc, đôi con ngươi đỏ như máu kia nhanh chóng rút đi sự thô bạo, lần đầu tiên dưới tình huống Quỷ Vương không hề áp chế mà khôi phục màu đen thanh minh.

Quỷ Vương nâng tay lên, nhìn da thịt trắng nõn của mình.

Ba ngàn năm, từ khi hắn thành Quỷ Vương đến nay, thân thể hắn tuy rằng có độ ấm có tim đập nhưng rốt cuộc không hề giống một con người, không có huyết sắc oánh nhuận đẹp mắt như vậy.

Nhéo nhéo cánh tay của mình, lại nhìn trong đan điền nhiều thêm một cỗ linh khí không thuộc về mình, Quỷ Vương bật cười.

Nội khí hồn hậu tinh thuần này bá đạo truyền đến từ hạt châu gỗ đàn hắn đã cho đi, hẳn là đoạt của Ngọc Tế.

Quỷ Vương ngẩng đầu nhìn hư không.

Nội khí tu luyện hơn hai mươi năm bị hút đi trong một đêm, không biết nhóc con kia đã giận đến mức nào rồi, cũng không biết nhóc con có sợ hãi hay không.

Ngọc Tế mặt vô biểu tình nhìn cái hộp trước mắt.

Mày tốt nhất là có đồ tốt!

"Lạch cạch"

Ngọc Tế mở hộp ra.

Tầng dưới cùng của hộp đặt một tờ giấy ố vàng được gấp chỉnh chỉnh tề tề, thoạt nhìn đã lâu năm, mà phía trên giấy vàng đặt một con rối hình người cao ước chừng một tấc.

Con rối tuy nhỏ nhưng mày kiếm mắt sáng, bộ dạng tuấn lãng, tóc đen được sợi dây màu đỏ buộc cao, áo choàng đen nhánh, một thân huyền y tuấn dật tiêu sái, thấy thế nào cũng rất quen thuộc.

Còn không phải là người trong lòng của hắn Quỷ Vương Hầu Nghiệp sao?

Ngọc Tế lấy con rối ra ngoài, xoa bóp mặt.

Sờ trong tay ôn nhuận, cảm xúc mềm mại, hình như là da người.

Trên người con rối mặc quần áo thoải mái dễ chịu, hẳn là Linh Y làm từ Thiên Tàm Ti, đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm.

Còn có sợi dây cột tóc màu đỏ kia, trong đêm tối chảy xuôi ánh sáng màu đen linh động, vậy mà cũng là Thượng Phẩm Linh Khí.

Nhấc một góc huyền bào lên, dưới chân con rối mang một đôi trường ngoa*, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ lung linh, lại là Linh Khí.

*ủng cao cổ ngày xưa đó

Ngọc Tế: "......"

Vũ khí Huyền Học Giới chia làm lục phẩm: Vũ khí, Pháp Khí, Bảo Khí, Linh Khí, Thánh Khí, Tiên Khí.

Mấy ngàn năm trước, Linh Khí có ý thức tự chủ, có thể hóa thành hình người nói chuyện tùy tiện có thể thấy được.

Nhưng theo thời gian trôi đi, khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, Huyền học dần dần xuống dốc, Linh Khí có thể hóa hình giống như lông phượng sừng lân vậy, đều được các đại môn phái nâng niu trân trọng, có thể nói thiên kim khó cầu.

Mà này hộp rách này, thế mà có ba cái.

Ngọc Tế lấy tờ giấy lót dưới đáy hộp ra, cẩn thận mở ra trải ở trên bàn.

Đó là một tờ giấy Tuyên Thành lớn cỡ tờ A4.

Tờ giấy có chút vàng, xem ra thời gian hẳn là đã từ rất lâu.

Trên giấy Tuyên Thành vẽ một người, mặt mày thanh tuấn, mái tóc được một sợi dây màu xanh nhạt cột cao thành đuôi ngựa, trường bào trắng tinh rủ xuống đất, trường thân ngọc lập, tươi cười ấm áp.

Bên dưới góc phải tờ giấy Tuyên Thành viết một câu.

Tặng lịch kiếp giả hậu bối Ngọc Thị của ngô.

Lối viết cuồng thảo, giữa từng câu chữ tiêu sái phi phàm.

Ngọc Tế khẽ nhíu mày.

Cho nên, trên bức họa này chính là tổ tông của hắn?

Tặng hậu bối cái gì? Quỷ Vương sao?

Lịch kiếp giả là ai? Là hắn hay là tổ tông khác?

Lịch cái kiếp gì?

Đây rõ ràng là hộp tổ tông bọn họ để lại cho Ngọc Thị nhất mạch, vì cái gì chỉ có dùng vòng tay tùy thân của Quỷ Vương mới có thể mở ra?

Còn có, nó vì sao lại bị chôn ở Linh Trì Huyền Phái? Lại bị chôn bao nhiêu năm rồi?

Rất nhiều rất nhiều năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngọc Tế đã căng.

Hắn chỉ là thuật sĩ bắt quỷ trừ yêu, vì sao cứ phải nhét cho hắn kịch bản trinh thám khoa học viễn tưởng?

Hắn chỉ muốn lấy bạo chế bạo, không muốn phá án.

Đang khó chịu, đột nhiên cảm thấy ngón tay có chút đau.

Ngọc Tế cúi đầu phát hiện miệng vết thương khi chiều đánh nhau cùng Mục Thường Sư bởi vì linh khí trong cơ thể chợt giảm mà vỡ ra.

Máu trên đầu ngón tay nhỏ xuống mô hình Quỷ Vương phiên bản mini, bị mô hình nhanh chóng hấp thu, mà mô hình uống xong một ngụm máu chưa thỏa mãn, còn ôm ngón tay hắn mút tiếp.

Mút còn là tinh huyết của hắn.

Ngọc Tế trong nháy mắt nổi đóa.

Hạt châu hút nội khí, mô hình uống tinh huyết, cái hộp rách nhà mày còn chưa xong hả!?

Ngọc Tế áp xuống ngọn lửa phẫn nộ càng thiêu càng vượng trong lòng, đang chuẩn bị một chưởng đập tan cái hộp, lại phát hiện mô hình uống máu đã rồi cả người đỏ bừng run hai cái, ôm lấy cái bụng, đặt mông ngồi trên ngón trỏ hắn.

Ngọc Tế: "......"

Mô hình ngẩng đầu lên.

Còn dùng con ngươi đen nhánh nhìn hắn.

Ngọc Tế: "......"

Ánh mắt kia, trông thật quen thuộc......

Quỷ Vương: "......"

Ngọc Tế: "......"

Quỷ Vương!

Quỷ Vương xụ mặt, mặt không biểu tình.

Một giây trước, hắn còn đang ngồi trên vương tọa Cửu U Điện thưởng thức da thịt đã khôi phục huyết sắc của hắn, tưởng tượng tiểu đạo lữ nhà hắn khi phát hiện nội khí bị hút sạch có phải tức đến phát khóc hay không.

Ai biết giây tiếp theo, hắn cảm giác được một lực hút mạnh mẽ không dung cự tuyệt như muốn xé rách thần hồn hắn.

Lần nữa mở mắt, hắn đã ngồi ở trên ngón tay trỏ Ngọc Tế.

Sau đó, hắn phát hiện hồn của hắn có thể thông qua vòng tay tử đàn làm môi giới, tự do chuyển đổi giữa Cửu U cùng thân thể con rối.

"Hầu Nghiệp!"

Nhận ra đúng là người trong lòng nhà mình, Ngọc Tế nhanh chóng nâng Hầu Nghiệp lên đặt trên chăn đệm mềm mại.

Hầu Nghiệp: "......"

Ngọc Tế: "......"

Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh......

Quỷ - chinh chiến cả đời gặp qua biết bao thế sự tang thương - Vương rất nhanh tiếp nhận sự thật tốt đẹp rằng mình đột nhiên bị thu nhỏ còn thoát ly khỏi phong ấn Cửu U rồi.

Tiểu Quỷ Vương cao một tấc bình tĩnh khoanh chân ngồi ở trên giường: "Em vừa mới làm cái gì?"

Ngọc Tế: "Mở hộp."

Vốn tưởng rằng sẽ mở ra bí tịch bảo điển gì, không nghĩ tới lại mở ra một nửa lão công, cùng với một đống nghi hoặc.

Quỷ Vương nắm tay: "Đây là con rối da người. Dùng máu thịt xương cốt của người sống trộn lại, dùng da thịt mềm mại nhất trên thân thể luyện chế, có thể chứa đựng hồn phách một người trăm năm, còn có thể hoạt động tự nhiên."

Giật giật năm ngón tay, xoa bóp mặt mình, Quỷ Vương ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Tế: "Con rối cực phẩm này là em mở ra?"

Ngọc Tế nhịn xuống dục vọng cũng muốn xoa bóp, chỉ chỉ cái hộp đang mở rộng, lại chỉ chỉ bức họa trải trên bàn: "Cùng với bức họa này nữa, lấy được từ Linh Trì Huyền Sơn. Là dùng chuỗi hạt châu gỗ đàn anh cho em mở ra."

Quỷ Vương nhướng mày: "Linh Trì?"

Ngọc Tế: "Linh Trì của Huyền Phái. Trên hạt châu anh cho em có quỷ khí của anh, Linh Trì cũng có quỷ khí của anh."

Ánh mắt Ngọc Tế lạnh xuống: "Bọn họ rút hồn lực của anh ra, dùng trận pháp chuyển hóa thành linh khí tẩm bổ cho đệ tử bọn họ."

Cho nên Ngọc Tế không nói hai lời huỷ đi Linh Trì.

Quỷ Vương bừng tỉnh.

Vừa rồi khi ở Cửu U, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như là không còn bị rút hồn lực nữa.

Chỉ là chút xíu hồn lực này đối với hắn mà nói nhỏ bé không đáng kể, hắn nhất thời không nhớ ra.

Ánh mắt Quỷ Vương dừng trên bức họa.

Bạch y lam mang, mặt mày tuấn tú, bộ dáng rất quen thuộc.

Quỷ Vương: "Năm thứ 10 khi ta kế vị, trên đường đi chinh chiến gặp được một thuật sĩ tha phương. Thuật sĩ kia nói...... Nói ta cùng với huyết mạch truyền thừa của gia tộc hắn có quan hệ, nhất định đòi tính cho ta một quẻ."

Ánh mắt Ngọc Tế dừng ở trên bụng Quỷ Vương.

Huyết mạch truyền thừa của gia tộc......

Quỷ Vương nhà hắn, có thể sinh?

Quỷ Vương chú ý tới nơi Ngọc Tế đang nhìn, nhướng mày: "Em cảm thấy ta chết qua một lần, được trời ban cho quỷ thân, là có thể lấy thân thể nam nhân có thứ mà các em gọi là tử cung sao?"

Ngọc Tế: "......"

Quỷ Vương cười khẽ: "Thuật sĩ kia tính một quẻ, nói ta ngày sau tai họa bất ngờ, sau đó tặng ta một chuỗi vòng tay hộ thân. Về sau, chuỗi hạt châu kia tuy rằng không cứu mạng ta, nhưng lại bảo vệ hồn của ta, cùng thần hồn ta tương liên."

Sau khi hắn gặp được thuật sĩ kia không bao lâu, ngay trong một lần thân chinh bị chết thảm không thể hiểu được, là chuỗi hạt kia ở thời điểm mấu chốt bảo vệ ba hồn bảy phách của hắn.

Sau khi hắn thành Quỷ Vương, chuỗi hạt châu mới bị hắn coi thành vật trang sức.

Hầu Nghiệp nâng tay lên, phát hiện trên cổ tay con rối cũng mang theo một chuỗi hạt châu gỗ đàn, hạt châu rất nhỏ nhưng linh khí bức người.

Hầu Nghiệp nghiêng đầu, cong mắt nhìn tiểu đạo lữ nhà mình: "Em cùng ta ký kết vĩnh thế hôn khế, chúng ta là nhất thể. Hạt châu kia dung nhập máu đầu tim của em, lại được em ôn dưỡng vài ngày, cho nên thần hồn của ta có thể mượn dùng hạt châu kia thoát ly phong ấn."

"Chẳng qua hiện tại không cần phiền toái như vậy."

Đôi tay Hầu Nghiệp chắp sau lưng: "Vốn dĩ đã một đống tuổi rồi không muốn di chuyển, cố tình luôn có kẻ não tàn muốn động tới trên đầu ta."

Động phong ấn hắn, rút hồn lực hắn.

Tuy rằng chút hồn lực đó với hắn mà nói không đau không ngứa, nhưng tính kế như vậy, hắn vẫn muốn so đo.

Ngọc Tế nhìn Quỷ Vương khí thế tận trời.

Tuy rằng khí tràng Quỷ Vương cao hai mét tám, nhưng không thể che giấu được sự thật hiện tại thân cao chỉ có 3 cm.

Hắn tâm tâm niệm niệm thả Quỷ Vương ra ngoài để động phòng, Quỷ Vương đúng là ra ngoài rồi, nhưng mà, thân thể Quỷ Vương nhà hắn như này......

Cái phòng này, muốn động như nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play