Ngọc Tế nhét Yêu Sơn Bội vào trong túi, nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng dừng lại trên cửa sổ của trúc lâu cách vách.
Trong phòng, một nam nhân toàn thân trần trụi sắc mặt hoảng sợ nằm ở trên giường, mắt mở to, sắc mặt xanh mét, không rõ sống chết.
Tại mép giường đứng một nữ nhân yêu diễm.
Nữ nhân kia tóc dài đến eo, sắc mặt hồng nhuận, mắt hàm sắc xuân, liếm khóe môi đỏ tươi màu máu, cười đến dịu dàng: "Vẫn là mùi vị nam nhân tràn đầy khí huyết tốt hơn."
Cách nữ nhân yêu diễm không xa, một cô gái khác bọc chăn mỏng ngã ngồi xuống đất, cô gái kinh hoảng thất thố, ôm đầu kêu to cứu mạng.
Tiếng kêu chính là từ cô.
Ngọc Tế từ cửa sổ nhảy vào.
Nữ nhân yêu diễm ngẩng đầu nhìn Ngọc Tế, mị nhãn như xuân: "Tiểu lang quân, máu của ngươi thật thơm, là người tu đạo sao?"
"Không phải."
Ngọc Tế nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, đóng cửa sổ lại, sau đó che chở cô gái bị dọa đến cả người run rẩy ở sau lưng.
Nữ nhân cười ngốc nghếch: "Nhưng thân thể cùng dòng máu thuần tịnh của tiểu lang quân ngươi nói cho ta, đạo thuật ngươi rất cao, hương vị cũng rất thơm."
Ngọc Tế có chút không rõ.
Những yêu ma quỷ quái này vì cái gì đều thích nhiều lời như vậy, chẳng lẽ nói lời vô nghĩa có thể gia tăng tu vi công lực? Hay là có thể được miễn chết?
Ngón tay thon dài kẹp một lá bùa giấy.
Nữ nhân yêu diễm nhìn thấy bùa giấy, phụt cười: "Tiểu lang quân, ngươi có thể nhìn ra đạo hạnh của ta sao?"
Ngọc Tế mở miệng niệm chú ngữ.
Nữ nhân yêu diễm cười khẽ: "Ta vẫn là lần đầu tiên gặp được đạo sĩ dùng bùa giấy tới bắt ta đấy, tiểu lang quân ngươi......"
Bùa giấy màu vàng nhạt nhẹ nhàng bay khỏi ngón tay Ngọc Tế, trong chớp mắt dán ở trên môi đỏ của nữ nhân, thanh âm nhu mị của nữ nhân đột nhiên im bặt.
Cấm Âm Phù!
Nữ nhân trừng to mắt.
Ngọc Tế: "Động thủ đi, bớt nhiều lời."
Nữ nhân giơ tay muốn xé bùa giấy, vừa chạm vào bùa giấy lại giống như bị thiêu đốt, đột nhiên rụt tay lại.
Đôi mắt đẹp của nữ nhân giận dữ, phía sau đột nhiên vút ra một đuôi rắn đen thô dài, kẹp lấy lưỡi đao gió sắc bén trực tiếp lao về phía Ngọc Tế, riêng cái chóp đuôi đều đã to cỡ thùng nước, chỉ cần bị đập vào một chút cũng làm người không chịu nổi.
Bước chân Ngọc Tế liền động, thân thể tựa như một trận gió, mơ hồ không rõ, một chân đạp lên đuôi rắn, nữ nhân đau đến lông mày đều nhăn lại cùng một chỗ.
Tay phải Ngọc Tế nâng lên, lấy thiên địa làm lá bùa, bắt đầu vẽ linh phù.
Nữ nhân nhìn thấy tư thế của Ngọc Tế liền biết Ngọc Tế đang muốn làm cái gì, ả hoảng sợ mở to mắt, dùng sức muốn rút cái đuôi về, nhưng cái đuôi bị hai chân Ngọc Tế như Định Hải Thần Châm cố định trên mặt đất, đau đến sắc mặt tái nhợt cũng không rút về được.
Nữ nhân không khỏi nhìn về phía sau Ngọc Tế.
Cô gái được Ngọc Tế bảo vệ sau người đứng lên, cổ tay vừa lật, trong tay nhiều một cây đao dài màu đen.
Sát khí sắc bén từ sau lưng đánh úp lại, một cỗ hơi thở âm lãnh làm da đầu người tê dại từ lòng bàn chân nháy mắt lan tràn đến đỉnh đầu, Ngọc Tế cảm giác được máu tại chân tay tựa hồ bị ngưng kết thành băng.
Ngọc Tế khẽ nhíu mày, nội khí hồn hậu trong cơ thể vận chuyển cực nhanh, đôi chân đang giẫm nhanh chóng rời khỏi, tránh thoát lưỡi đao màu đen.
Không còn Ngọc Tế áp chế, đuôi rắn của nữ nhân vèo một cái rụt về, rồi ngay sau đó đánh tới Ngọc Tế còn chưa có đứng vững.
Cô gái vừa rồi được Ngọc Tế hộ sau lưng đang đứng ở vị trí Ngọc Tế vừa đứng, tiếc nuối thu hồi lưỡi đao sắc bén trong tay: "Ai nha, lần đầu đánh lén mà lại bị tránh được~"
Cô gái khoác một chiếc áo sơ mi không che được đùi, đi đến bên người nữ nhân yêu diễm cạnh mép giường, duỗi đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, cảnh xuân hiện ra.
Ngọc Tế bỏ qua cảnh xuân mà nhìn đao trong tay cô gái.
Đó là một thanh đao nhỏ dài thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, thậm chí có chút cũ nát, mặt đao ngăm đen, lưỡi đao hơi cong, nhưng vừa rồi khi cây đao nhỏ này vung lên phía sau lưng hắn, tay chân hắn nháy mắt lạnh băng, máu chảy ngược, khí huyết hơi kém chút bị rút cạn.
Nếu không phải hắn sớm đã đề phòng cô gái sau lưng, dưới tình huống đột nhiên không kịp phòng bị, hắn thật sẽ có khả năng nằm xuống tại nơi này.
Thấy Ngọc Tế vẫn luôn nhìn đao trong tay mình, cô gái nâng tay cười khẽ: "Tiểu lang quân, ngươi thấy hứng thú với cây đao này sao? Đây là ta nhặt được từ trong đống rác, ngươi bồi tỷ muội chúng ta sung sướng một hồi, ta sẽ tặng cây đao này cho ngươi, được không?"
Ngọc Tế thu hồi tầm mắt, giơ tay, hai lá bùa phá không mà đến, chớp mắt đã xuất hiện ở giữa mày hai nữ nhân.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của các cô gái, bang một tiếng dán trên trán các cô.
Các cô gái bị trói chặt tay chân.
Sau đó, hai tay Ngọc Tế nhấc lên, vẽ bùa.
"Song Linh thuật sĩ!"
Dưới ánh mắt không thể tin tưởng của hai nữ nhân, hai lá Tán Hồn linh phù liền mạch lưu loát xuất hiện.
Trong giới thuật sĩ phân ra Đơn Linh thuật sĩ cùng Song Linh thuật sĩ.
Thuật sĩ, chính là đệ tử bình thường của thuật sĩ nhất mạch.
Bọn họ bởi vì thiên phú không đủ hoặc linh khí không đủ thuần tịnh, không thể điều tiết linh khí trong thiên địa vẽ thành bùa, chỉ có thể sử dụng bùa giấy.
Đơn Linh thuật sĩ là người có thể điều động linh khí trong thiên địa, lấy ngón tay mình làm bút, thiên địa làm giấy, vẽ một lần được một lá linh phù, loại người này được xưng là tinh anh.
Mà Song Linh thuật sĩ, là loại thuật sĩ tự thân thông thấu có thể chứa đựng càng nhiều linh khí, khi vẽ bùa đồng thời vẫn có thể duy trì pháp lực.
Song Linh thuật sĩ, được xưng là thiên tài thuật sĩ.
Ngọc Tế, chính là Song Linh thuật sĩ.
Đầu ngón tay thon dài phân biệt điểm trên trán hai nữ nhân.
Ánh sáng trắng từ đầu ngón tay Ngọc Tế lan tràn, chớp mắt bao vây lấy thân thể hai nữ nhân, ánh sáng xán lạn, thân thể hai nữ nhân như cát tiêu tán thành những hạt bụi.
Hai lá bùa vàng bay ra, hóa thành phiến lá mỏng màu vàng nhạt bao phủ lấy các hạt bụi trong không trung, hình thành hai viên cầu to cỡ cặp sách. Đôi tay Ngọc Tế lại xoa xoa, vo hai viên cầu xuống còn cỡ nắm tay, ném vào ba lô.
Lúc sau Ngọc Tế lấy điện thoại ra gọi cho Cục Giám Sát Tam Giới, vẫn nên để tuần tra viên Tam Giới giải quyết hậu quả chuyện này đi.
Nhiệm vụ bắt yêu hoàn thành, Ngọc Tế trở về nhà ở của mình, tự cho mình một tẩy trần chú, khoanh chân ngồi ở trên giường đả tọa.
Nửa đêm, Ngọc Tế bỗng nhiên bừng tỉnh, đột nhiên nhớ tới một việc.
Thanh đao kỳ quái trong tay con yêu kia, hắn đã quên nhặt!
Nhìn thời gian, đã trôi qua bốn năm giờ.
Dựa theo tốc độ bình thường 3 phút tất đến sau khi nhận điện thoại của tuần tra viên, thanh đao kia hiện tại rất có thể đang trưng bày trong Cục Giám Sát.
Ngọc Tế không rõ có chút mất mát.
Không nhặt được thanh đao kia, luôn cảm giác bỏ lỡ rất nhiều.
"Rầm rầm"
"Ầm ầm"
Trên cửa sổ truyền đến tiếng móng vuốt cào cửa sổ.
Ngọc Tế nghiêng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy một đôi móng vuốt trắng lông xù xù bám chặt vào bệ cửa sổ, một cái đầu hồ ly lông xù xù đang ra sức cụng vào cửa sổ.
Hồ ly cụng tiến cửa sổ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Ngọc Tế.
Hồ ly: "......"
Ngọc Tế: "......"
Không khí đột nhiên an tĩnh.
An tĩnh được một lát, hồ ly ưu nhã bò tiến vào, sau đó ngồi ở trên bệ cửa sổ, miệng phun tiếng người: "Buổi tối sao ngươi lại không tới Yêu Sơn? Ngươi không tới đã bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt đẹp rồi đấy. Nhưng hiện tại cũng chưa muộn, ta tự mình tới đưa cho ngươi đây."
Ngọc Tế cảm thấy ngữ khí này, giọng điệu này, có chút quen thuộc.
Yêu Chủ: "Nghe nói ngươi độc thân đã lâu, ta tìm được một người rất ổn có hàng to xài tốt muốn đề cử cho ngươi. Lão công tương lai của ngươi đấy nha, có muốn tìm hiểu một chút hay không?"
Ngọc Tế: "Không muốn biết."
"Ngươi cự tuyệt ta như vậy, ta lại nhịn không được muốn tính toán cùng ngươi mối huyết thù tích lũy mấy ngàn năm của hai nhà chúng ta, ngày hôm qua, ngươi lại vừa mới giết hai yêu của Yêu giới?"
Yêu Chủ lười biếng nửa híp mắt, cười ha hả nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT