Trác Phùng chạy đến, nhìn thân người nhớt nhát của Lâm Bối Y, hắn có thể tưởng tượng ra hiện trường tai nạn là khủng khiếp như thế nào, quay sang hỏi Lâm Bối Na: "Lục Kiên đâu?"

"Còn đang cấp cứu."

Trác Phùng cau mày, nắm chặt vai Lâm Bối Y, gằn giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Là cô đi cùng với cậu ấy?"

"..."

"Tại sao trước đó cậu ấy hỏi tôi lần cuối bảo trì xe là khi nào? Rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Hai chị em họ Lâm đều bất ngờ với câu nói ấy, đồng lượt ngước nhìn Trác Phùng với ánh mắt trợn tròn.

Lâm Bối Y hỏi lại: "Anh vừa nói cái gì?"

Trác Phùng nhìn thấy thái độ đó cũng không muốn hỏi nữa, biết chắc sẽ không có được đáp án nên lùi ra xa, vuốt mặt mình một cái rồi hít sâu.

Mãi đến sáng hôm sau, khi tận mắt nhìn thấy Lục Kiên được đưa vào phòng giám sát, đã qua cơn nguy kịch, Lâm Bối Y mới yên tâm mà ngất đi vì đã ngược đãi bản thân đến mức kiệt quệ.

Trác Phùng liếc nhìn Lâm Bối Na, tự dưng có chút xót trong lòng. Hắn ngồi xuống cạnh cô, hỏi: "Tại sao cô cũng có mặt?"

Lâm Bối Na im lặng.

"Hai người có quan hệ gì với Lục Kiên?"

Vẫn im lặng.

Trác Phùng đứng lên, sau ba giây liền quay sang đá chân thật mạnh vào tường khiến Lâm Bối Na giật mình.

"Tôi sẽ điều tra chuyện này đến cùng."

Hàng mi khẽ động, Lâm Bối Na ngước nhìn hắn, cảm thấy khô khan ở cô họng, bờ môi mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

...

Khi Lục Kiên tỉnh lại, nhìn xung quanh, trong ánh mắt mơ màng nhìn thấy cô gái ngồi khoanh tay, tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại, là gương mặt của Lâm Bối Na nhưng với tình trạng hiện giờ, anh lại nghĩ là Lâm Bối Y, cứ thế mà yên tâm ngủ thiếp đi một giấc sâu.

Lâm Bối Y cũng đã tỉnh, chạy sang phòng của Lục Kiên, ngồi cạnh anh ta, nhìn gương mặt và thân thể bị thương đó, không kìm được đau lòng, nghèn nghẹn, hốc mắt đỏ hoe. Đưa tay ra nắm lấy bàn tay nóng ấm của Lục Kiên, đôi bàn tay này đã bao lâu rồi không chạm đến, cảm xúc vẫn như khi xưa, Lâm Bối Y chợt rơi lệ.

Từ ngoài đi vào, nhìn thấy tình cảnh hiện tại, Lâm Bối Na tự thức thời mà đóng cửa đi ra ngoài. Nhìn thấy Trác Phùng đang tiến tới, cô chặn hắn ta lại trước cửa không cho vào.

"Anh không được vào."

Vì nóng lòng lo cho Lục Kiên, cô gái này lại không biết đã ăn trúng gan gì mà dám cản đường cản lối, Trác Phùng nỗi giận, nắm lấy cổ tay cô, nói: "Cô cho một cái lý do để tôi không vào."

Lâm Bối Na ghét nhất là bị động tay động chân, nhưng với riêng cái tên gan trời đang đứng trước mặt lại không thể nào xuống tay đánh hắn. Cô liếc nhìn nơi bị nắm kia, hai tay chống lên hông bất lực, quay sang trái thở dài một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play