"Giang Chấn, anh nhầm rồi. Tôi không phải loại đàn bà đó." Lâm Hy biết chống cự là vô dụng, nên cố gắng tĩnh tâm nói chuyện với hắn.
"Ồ, vậy cô là loại đàn bà gì?" Giang Chấn không mấy quan tâm, khống chế tay cô, gương mặt ghé sát lại cổ cô, hít thở nhẹ.
"Tôi họ Lâm, tên một chữ Hy. Tôi là tiểu thư của Lâm gia."
Nghe đến đây, Giang Chấn bất thình lình rời mặt khỏi cổ cô, nhìn thẳng vào gương mặt đó.
Lâm Hy bây giờ cũng mới có cơ hội quan sát hắn.
Quả thật, Giang Chấn này không đẹp như Quách Dư Thành, nhưng lại có cái gì đó rất ma mị, rất thu hút. Đôi mắt hắn có màu nâu rất lạ, như thể có sức hút cuốn cô vào trong.
"Ra là tiểu thư con nhà khuê các." Giang Chấn cười lạnh. "Cô tìm tôi làm gì?"
"Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ." Lâm Hy thẳng thắn trả lời.
Hắn ta tròn mắt ngạc nhiên, lần đầu tiên có một con đàn bà dám nhìn thẳng vào mặt hắn, còn ngang nhiên yêu cầu hắn giúp đỡ.
"Dựa vào đâu tôi phải giúp cô?"
Lâm Hy khẽ nuốt khan. "Dựa vào việc tôi có thể cho anh mọi thứ mà tôi có. Kể cả thân xác này của tôi."
Giang Chấn nhếch mép nhẹ, quét một lượt đàn bà trước mắt. Tuổi khá trẻ, gương mặt xinh xắn, cơ thể nóng bỏng, sức hút quả nhiên hơn hẳn bất cứ đứa con gái nào từng qua tay hắn.
"Cô tự tin vào bản thân đến thế ư?" Hắn cười lạnh. "Cô nghĩ tôi chịu quan tâm đến thể xác của cô?"
Lâm Hy dĩ nhiên ngượng chín mặt. Cô sợ hắn, sợ nụ cười lạnh cùng sát khí của hắn, cô không tài nào làm được như mẹ cô yêu cầu.
"Vậy... cứ coi như hôm nay tôi chưa đến đây." Lâm Hy hoảng loạn tìm túi xách đặt trên bàn, rồi vội vàng đứng dậy.
Thế nhưng, vừa rời được băng ghế sofa, một lực đạo rất mạnh tóm lấy tóc cô, níu cô xuống.
Lâm Hy kêu lên đầy đau đớn, ra sức vùng vẫy. Giang Chấn hất một cái, cả cơ thể của cô bị đẩy mạnh xuống sàn, đau ê ẩm.
Giang Chấn như một người khổng lồ đi đến, đè lên thân xác nhỏ bé của Lâm Hy, khống chế hai tay cô lại.
Hắn túm lấy cổ áo cô, chỉ bằng một lực đạo đã xé rách nó thành vải vụn, bộ ngực tròn đầy của Lâm Hy hiện lên trước mắt hắn.
Hắn nuốt khan một tiếng, cười lạnh rồi cúi xuống ngậm một bên ngực cô, tay kia ra sức xoa nắn. Lâm Hy gào thét trong tuyệt vọng.
Dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng cô không thể nào chịu đựng được. Giang Chấn quá hung hãn, hắn lần lượt chiếm lấy từng tấc cơ thể cô. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy bản thân mình thật nhục nhã.
...
Hắn đứng dậy, mặc lại quần áo, điềm nhiên cài từng nút cúc áo sơ mi.
Giang Chấn từ trên cao ngạo mạn nhìn xuống Lâm Hy đang ngồi bó gối, ôm chặt cơ thể ở trần, trên làn da trắng trẻo chứa đầy những dấu hôn hung bạo của hắn truyền đến từng đợt rung rẩy.
Trên sàn nhà là bộ y phục của cô bị xé rách nằm vương vãi cùng vết máu loang lổ trên sàn.
"Cớ sao một tiểu thư đài các còn trinh trắng như cô lại tìm đến trao thân cho tôi?"
Lâm Hy vẫn còn quá bàng hoàng, ê chề và nhục nhã. Cô căm hận những kẻ đã đẩy cô đến nông nỗi này, cô căm hận Lâm Phong, Lâm Dương, căm hận Quách Dư Thành, căm hận cha cô, cô căm thù tới mức muốn gϊếŧ chết tất cả.
"Tôi muốn gϊếŧ họ, tôi muốn hành hạ họ, tôi căm thù họ." Lâm Hy cắn môi gầm gừ, tâm thần cô như sắp nổi điên.
Giang Chấn cầm một bộ đồ đặt ở trong góc tường ném đến trước mặt cô. "Mặc vào, rồi đứng dậy nói chuyện với tôi."
Lâm Hy bặm môi, cắn chặt răng cố nuốt trôi nỗi hận này, tự nhủ sau khi trả thù Lâm Phong cô cũng phải gϊếŧ chết Giang Chấn.
Cô vớ lấy bộ đồ hắn ném cho mình, vội vàng mặc vào, rồi đứng thẳng dậy đến trước mặt hắn.
"Giang Chấn, tôi muốn anh gϊếŧ chết giám đốc đầu tư của tập đoàn AG, tên Lâm Phong."
.
.
.
Lâm Hy trở về nhà vào sáng ngày hôm sau, lúc đó mọi người trong nhà cũng đã đi làm. Tòa biệt thự lớn cũng chỉ còn Lâm phu nhân và người làm.
Cô vừa về tới nơi, mẹ cô đã hoảng hốt kéo cô vào trong phòng riêng, tránh tai mắt người làm.
Lâm phu nhân hoảng hốt nhìn gương mặt trắng bệch của con gái, mái tóc rối tung cùng cơ thể chỉ toàn nhưng dấu hôn khiến người ta nhìn vào chỉ biết ngượng chín mặt.
"Tiểu Hy, con sao thế? Sao lại ra nông nỗi này? Ta chỉ bảo con đi tán tỉnh Giang tiên sinh thôi mà." Bà nâng tay cô, xem xét thật kĩ lưỡng xem cô có bị thương không.
Nhưng Lâm Hy lại cười lạnh. "Mẹ đừng lo, Giang Chấn đã đồng ý giúp chúng ta gϊếŧ chết Lâm Phong rồi."
"Gϊếŧ?" Lâm phu nhân hoảng hốt. "Con nói gì vậy? Ta chỉ bảo con tán được Giang tiên sinh, để con được làm phu nhân Giang Thị, đồng thời thừa kế được nhiều hơn Lâm Phong, chuyện gϊếŧ người gì ở đây?"
"Con không cần." Cô gạt tay Lâm phu nhân ra, cười lạnh. "Con bị hắn cưỡng bức, mà chẳng lẽ chỉ đòi vượt mặt Lâm Phong thôi sao? Hắn lấy thứ ngàn vàng của con, con có quyền đòi hắn lấy một mạng người."
"Tiểu Hy, con nói cái gì?" Đôi tay Lâm phu nhân run lẩy bẩy, hoảng hốt. "Con bị Giang tiên sinh cưỡng bức?"
Thế nhưng Lâm Hy lại dùng thái độ bình thản đáp lại mẹ. "Mẹ à, chúng ta thành công rồi. Chỉ cần Lâm Phong chết, cha sẽ gả con cho Quách Dư Thành. Cũng sẽ chẳng có ai tranh giành tài sản thừa kế của ta nữa."
Và rồi, bằng một nụ cười bình thản, Lâm Hy buông tay bà ra, rời đi. "Mẹ, Tiểu Hy mệt rồi, Tiểu Hy muốn ngủ một lát."
Lâm phu nhân run lên từng đợt, vô thức ngã quỵ xuống. Bà đã làm gì thế này? Tại sao bà lại đẩy Lâm Hy tới chỗ Giang Chấn cơ chứ? Bà biết hắn ta nguy hiểm, nhưng lại bất chấp yêu cầu con bà làm vậy, chính bà đã hại mất đời con gái bà.
Bà bật khóc tấm tức, móng tay cào xước da mặt nhưng chẳng còn cảm thấy đau đớn gì nữa...
.
.
.
Sau hơn một tuần, cuối cùng nụ hôn của Quách Dư Thành trên cổ Lâm Phong mới chịu biến mất hoàn toàn.
Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy da cổ mình lại trắng ngần không tì vết như trước, mừng thầm. Báo hại cả tuần qua cứ phải mặc áo cao cổ, rồi phải đeo cả khăn quàng nữa.
Lâm Phong chọn ngay một chiếc áo trễ vai mặc cùng chân váy. Hôm nay cô sẽ đi dạo phố với Triệu Uyển Tử.
Cô đứng trước gương, dặm một lớp trang điểm nhẹ. Sáng nay cô không phải tới công ti, Triệu Uyển Tử lại nhắn tin rủ cô đi ăn sáng, cà phê rồi cùng dạo phố khiến cô cảm thấy hưng phấn.
Xách túi xách lên, rời phòng, vừa bước xuống cầu thang tầng một thì nụ cười của cô vụt tắt.
Quách Dư Thành ngồi dựa lưng vào ghế phòng khách, tiếp chuyện cha cô.
Chủ tịch Lâm vừa thấy cô liền cười, dịu dàng. "Phong Nhi, con chuẩn bị hơi lâu rồi. Ta và Dư Thành đã ngồi nói chuyện được một lúc."
"Cô ấy chuẩn bị xong rồi, xin phép chủ tịch Lâm." Quách Dư Thành đứng dậy cúi chào.
"Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé."
Lâm Phong vẫn chết trân, nhanh nhẹn hơn, Quách Dư Thành bước đến nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.
...
"Quách Dư Thành, anh làm cái trò gì vậy?" Lâm Phong hét ầm lên. "Bỏ tôi ra, hôm nay tôi có hẹn với Uyển Tử, tôi còn phải đi đón cô ấy."
"Có hẹn với thư kí Triệu?" Quách Dư Thành cười nhạt. "Hẹn khi nào đó?"
"Uyển Tử đã nhắn tin rủ tôi. Anh đừng làm tôi trễ hẹn với cô ấy." Lâm Phong cứng đầu cố thoát khỏi cái nắm tay của anh.
"Lâm Phong, cô quên mất thư kí Triệu là thư kí của ai à?"
Một nụ cười tà mị của Quách Dư Thành cũng đủ để khiến cô chết đứng.
Đúng lúc đó, máy cô vang lên một hồi chuông tin nhắn. Lâm Phong rút điện thoại ra, chính là tin của Triệu Uyển Tử bạn thân cô. "Phong, mình xin lỗi. Là lệnh của giám đốc, mình không dám cãi."
Cạn lời! Lâm Phong thật tức đến điên lên! Cô bị Quách Dư Thành qua mặt!
...
Và cuối cùng, đúng như lịch trình mà Triệu Uyển Tử lên sẵn, Lâm Phong đã đi ăn sáng, cà phê và dạo phố với Quách Dư Thành thật.
Chẳng hiểu anh ta mất công bày mưu lôi cô đi chơi cùng để làm gì mà suốt cả bữa ăn sáng và cà phê chẳng chịu hé răng ra nói nửa lời.
Lâm Phong được đưa tới một nhà hàng nấu khá hợp khẩu vị, nên cứ thỏa sức gọi đủ món. Cô ăn nhiều tới mức khiến Quách Dư Thành ngạc nhiên trố mắt. Vì lần trước đi ăn cùng anh cô chỉ ăn có chút xíu với lí do đồ ăn không hợp miệng.
Cà phê gần xong, lúc Lâm Phong đang ngồi tô lại son, Quách Dư Thành mới để ý hôm nay cô mặc áo trễ vai, trên cổ không còn dấu hôn của anh lần trước nữa.
"Dấu hôn mất rồi à?" Quách Dư Thành cười khẽ một tiếng, dĩ nhiên Lâm Phong vô thức đưa tay lên che cổ.
Còn chưa kịp để cô nói gì, anh đã cầm lấy cổ tay cô kéo cô đi dạo phố.
Lâm Phong như thể bị biến thành ma-nơ-canh của anh vậy, bị anh đưa cho một đống đồ và cứ bị quay như chong chóng, hết ra vào phòng thử đồ suốt.
Sau ba tiếng chết dí ở trung tâm thương mại, vệ sĩ đi cùng Quách Dư Thành đã khệ nệ những túi là túi.
"Anh mua nhiều vậy để làm gì? Tôi không có thích mấy kiểu này." Lâm Phong cứ phải chạy theo Quách Dư Thành đầy mệt mỏi, nhìn lại chỗ quần áo anh vung tay mua cho cô.
"Cô sẽ cần tới nó trong tương lai vì hình như cô không có nhiều áo cổ cao hay khăn quàng lắm." Quách Dư Thành cười nhẹ đầy ẩn ý.
Lâm Phong được phen giật mình, liền nhìn lại đống đồ. Đúng là nãy giờ anh chỉ toàn mua mấy thứ đồ che được cổ. Kịp nhận ra, cô lại vô thức đưa tay lên bịt kín.
Nhìn biểu hiện có chút dễ thương của cô nàng, Quách Dư Thành vô thức mỉm cười.
Một lát sau, anh đưa cô đi vào cửa hàng phân phối độc quyền của hãng trang sức nổi tiếng bậc nhất thế giới.
Cô lượn lờ vài vòng quanh cửa hàng thì bị Quách Dư Thành gọi lại.
Anh bắt đầu cầm một vài mẫu dây chuyển ướm lên cổ Lâm Phong.
Cô cứ để yên mặc sức cho anh làm, để rồi suốt nửa tiếng trôi qua anh vẫn chưa ưng cái nào, kể cả cô cũng không mấy hứng thú.
Đến một lúc, nhân viên bưng ra một mặt dây chuyền, Quách Dư Thành điềm nhiên đem lên cổ Lâm Phong ướm, rồi ngừng lại, mỉm cười.
Lâm Phong theo quán tính nhìn mình trong gương, ánh mắt sáng lên rực rỡ. Mặt dây chuyền này thực sự rất đẹp, màu trắng vừa sang trọng kết hợp thêm mặt đá màu đỏ vô cùng quyến rũ.
"Tiểu thư, đây chính là mẫu mới nhất của nhà thiết kế, là hàng độc nhất, cả thế giới chỉ có một chiếc này thôi. Mặt dây chuyền này lấy hoa hồng làm cảm hứng, được chế tác từ bạch kim và kim cương đỏ." Nhân viên thấy khách hàng mình có dấu hiệu hài lòng thì luôn miệng tiếp thị.
Lâm Phong nhìn không rời khỏi mặt dây chuyền, đây có lẽ là mặt cô ưng nhất trong số những cái cô từng thấy trước đây.
"Tôi lấy cái này. Đem gói lại cho tôi." Quách Dư Thành đưa mặt dây chuyền cho nhân viên, rồi kéo Lâm Phong ra ngoài.
Cô vừa đi vừa nhíu mày. Gói làm gì không biết, chẳng phải mua cho cô sao, đưa trực tiếp là được rồi.
Một lúc sau khi thanh toán xong, nhân viên đưa túi quà cho anh. Thế nhưng, Quách Dư Thành lại trực tiếp cầm mà không hề đưa nó cho vệ sĩ đang xách đồ của Lâm Phong.
Bước lên xe, Lâm Phong vẫn chưa hết bồn chồn về mặt dây chuyền, nhưng cũng vươn vai ngáp một cái.
"Bây giờ anh đưa tôi về?"
"Không, cô đi cùng tôi đến đây một lát."
"Đi đâu?"
"Sinh nhật."
Lâm Phong còn chưa kịp thắc mắc thêm thì chiếc xe chở cô và Quách Dư Thành phóng ra khỏi garage và lao thẳng vào đường quốc lộ.
.
.
.
Bữa tiệc sinh nhật này được tổ chức ở một nhà hàng Pháp sang trọng nằm ở trung tâm thành phố.
Quách Dư Thành bắt cô khoác tay anh để bước vào trong bữa tiệc. Nhìn tổng quát, tuy đã bao trọn nhà hàng nhưng cũng chỉ có khoảng hơn ba mươi người tham gia. Bầu không khí khá vui vẻ và ồn ào.
Lúc Quách Dư Thành bước vào, hàng loạt ánh nhìn chĩa thẳng vào họ. Lâm Phong cứ mặc kệ mà cứ sánh vai cùng anh.
Vào tới trung tâm, một cô gái bước ra đứng trước mặt anh, mỉm cười. "Dư Thành, cảm ơn cậu đã đến dự sinh nhật mình."
Ánh mắt Lâm Phong rơi xuống cô gái, cùng lúc đó, nụ cười trên môi cô đông cứng.
Cô gái này... có ngoại hình gần như giống hệt Lâm Phong...
Dường như cô ta cũng nhận ra, ánh mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong không thể rời ra.
Hai người thật sự rất giống nhau...
"Dư Thành... Đây là..." Môi cô ta lắp bắp, nhưng cũng cố gượng cười.
"Đây là Lâm Phong, hôn thê của mình." Quách Dư Thành nhẹ nhàng. "Phong, đây là Lôi Dĩ Hằng, bạn thời đại học của tôi."
Hai người vẫn không ngưng nhìn nhau, thật sự không tài nào tin nổi.
___o0o0o___Hết chương 7.